Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 463. Đan Châu

Chương 463. Đan Châu


Người dịch: Whistle

Đối mặt thế công đột kích, Nhạc Thủ Dương mặt không đổi sắc, thần sắc lãnh túc, nắm tay đập thẳng tới.

Thân hình cao hơn một trượng của y đặt ở trong thường nhân thì tất nhiên là rất cao to.

Nhưng khi so với con Thiên Túc Ngô Công dài hơn mười trượng này thì cũng chỉ là một điểm đen không có chút thu hút nào.

Người này đấm ra một quyền, uy thế không hiện, nhưng tấm thủy kính ở trước mặt Mạc Cầu lại đột nhiên nổ tung.

Hắn chau mày lên, biến hóa pháp quyết, trong thủy kính lại hiện lên cảnh tượng ở ngoại giới, chẳng qua ở chỗ xa hơn một chút.

Mạc Cầu đã bố trí gần vạn con khôi lỗi phi trùng ở xung quanh động phủ hơn trăm dặm này, vì để có thể phát hiện được dị thường bất kỳ lúc nào.

Lúc này, thông qua Thiên Cơ bí pháp, hắn liền có thể dòm ngó ngoại giới.

Mặc dù hắn không thể nhìn thấy tình huống giao thủ lúc đầu, nhưng rõ ràng là con Thiên Túc Ngô Công kia đang rơi vào thế hạ phong.

Nhạc Thủ Dương chân đạp hư không, đạo bào trên người run run, động tác của y khiến cho phong vân đột biến.

Niệm động pháp tùy!

"Oanh!"

Tiếng nổ giống như nộ lôi xé rách chân trời từ trên quyền phong của Nhạc Thủ Dương truyền đến.

Ở phía trước quyền phong xuất hiện một luồng ánh sáng chói mắt, sau đó liền có mấy chục cái chân của ngô công bị nổ nát.

Trong lễ tế tuần sơn hơn ba ngàn năm qua, hiếm khi có cao thủ Kim Đan xuất thủ chiến đấu trực diện, càng đừng nói đến chuyện tranh đấu liều mạng.

Nhưng hôm nay lại xảy ra.

Rất hiển nhiên, Thiên Tà minh phản công đã làm cho Thái Ất tông nổi giận, ngay cả Kim Đan cũng đã ra tay.

"Kít. . ."

Thiên Túc Ngô Công hoảng sợ gào thét, giáp xác trên người nhanh chóng run run.

Thiên địa linh khí nồng đậm ở xung quanh đang bị cái cơ thể cao lớn của nó điên cuồng thôn hấp, sau đó liền giống như nhiên liệu bộc phát để thôi động ngàn chân di chuyển.

"XÌ... Lạp. . ."

Hơn trăm ngàn đạo hư ảnh lập tức đâm rách hư không, dọc theo lộ tuyến bất đồng lao về phía Nhạc Thủ Dương.

Nghênh đón nó, là một câu chân ngôn.

"Định!"

Âm thanh này giống như tiếng ngâm xướng huyền diệu, mang theo một chút rung động, đẩy ra từng tầng gợn sóng ở trên không trung.

Gợn sóng thế đi kinh người, trong nháy mắt đã lan tràn trăm dặm.

Những nơi đi qua, lực lượng ngũ hành đình trệ, thiên địa khí cơ đình chỉ, vạn vật yên tĩnh.

Ngay cả Mạc Cầu cũng không thể theo dõi cảnh tượng này, hình ảnh giống như dừng lại.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Phá!"

Trên mặt kính đột ngột vỡ ra, vô số cảnh sắc sặc sỡ xuất hiện trong thủy kính.

"Không được!"

Mạc Cầu biến sắc, vội vã biến hóa ấn quyết, tìm kiếm những con khôi lỗi phi trùng còn sống sót bên ngoài.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một hơi hô hấp, gần vạn phi trùng mà Mạc Cầu thả ra đã tổn thất hơn một nửa, uy thế của Kim Đan thật sự rất kinh khủng.

May mà có những con phi trùng ở ngoài đủ xa nên chưa bị liên lụy.

Pháp quyết vừa lên, hình tượng lại xuất hiện.

Vừa rồi Mạc Cầu không nhìn lầm, lúc này trên mặt thủy kính đúng là xuất hiện người thứ ba.

Người này ngự sử Uyên Ương Việt, đột ngột xuất hiện ở sau lưng Nhạc Thủ Dương rồi chém xuống.

Toàn thân của Thiên Túc Ngô Công chảy xuôi dịch nhờn màu xanh lục cũng phấn tiếng gào thét, trong miệng phun ra một đoàn khói đen.

"Hừ!"

Đối mặt với biến cố đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt của Nhạc Thủ Dương không biến, chỉ là hừ lạnh một tiếng.

Năm ngón tay lập tức mở rộng, bao trùm về phía Thiên Túc Ngô Công.

Về phần Pháp bảo đang đánh tới đỉnh đầu thì y lại không tránh không né, mặc cho nó rơi xuống đầu mình.

"Phốc!"

Đại thủ cầm nã tứ phương, con ngô công dài hơn mười trượng cũng bị đại thủ nắm chặt.

"Bành!"

Uyên Ương Việt chém xuống, trên đầu của Nhạc Thủ Dương hiện lên ánh sáng màu vàng đỡ được cú chém, thân thể chỉ hơi chao đảo một cái.

"Chết!"

Nhạc Thủ Dương quát khẽ một tiếng, một cái đại ấn màu vàng cổ bỗng dưng xuất hiện, xoay tròn giữa không trung rồi đập lên người ngô công.

Đồng thời Nhạc Thủ Dương gập người lại, vung tay áo dài, tay áo của y giống như có càn khôn bao phủ về phía người còn lại.

"Oanh. . ."

Tay áo run động, dẫn tới tiếng sấm vang rền, một ngọn núi ở nơi xa cũng nhẹ nhàng rung động.

Người đang Uyên Ương Việt kia liền sắc mặt đại biến, không kịp nghĩ nhiều, thân hình co rụt lại liền biến mất không thấy gì nữa.

"Muốn chạy trốn?"

Nhạc Thủ Dương hừ lạnh, đạp chân xuống, xuất hiện ở ngoài vài dặm giống như thuấn di.

Lấp lóe vài cái liền không thấy tăm hơi.

Chỉ có một cái đại ấn lại đập xuống, đánh cho con Thiên Túc Ngô Công kia nằm xuống mặt đất, sau đó nó liền lập tức xoay tròn một cái, hóa thành một đạo lưu quang bay theo chủ nhân.

Mặc dù màn đấu pháp trong hư không cực kỳ thảm liệt, nhưng thời gian diễn ra không được bao lâu liền đã kết thúc.

Tiếng nổ thoáng cái đã tiêu tán.

Trong tràng đã hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí mà con Thiên Túc Ngô Công rơi xuống.

Nó chết chưa vậy?

Chắc là chết rồi, nếu không thì Nhạc Thủ Dương sẽ không bỏ nó lại để đuổi theo giết một người khác.

Kim Đan đã chết. . .

Hô hấp của Mạc Cầu đột nhiên gấp rút, nhịp tim cũng tăng lên, huyết dịch bắt đầu chảy nhanh hơn.

"Lộc cộc!"

Hắn nuốt một ngụm nước miếng.

"Bạch!"

Trong thủy kính đột nhiên xuất hiện hai đạo lưu quang lao về phía thi thể của Thiên Túc Ngô Công.

Hiển nhiên.

Không chỉ có một mình Mạc Cầu đang quan sát trận đấu pháp này.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, dường như hơi chần chờ một chút, sau đó liền chia ra hai hướng đông tây hạ xuống.

Thiên Túc ngô công thi thể đầy đủ lớn.

Hai người chia đều chỗ tốt này là dư xài.

"Tê ngang!"

Đột nhiên.

Tiếng gầm gừ từ dưới mặt đất truyền đến, Thiên Túc Ngô Công lắc lư thân thể, chậm rãi chống lên.

Hai vệt độn quang vốn sắp rơi xuống đất lại đột nhiên trì trệ, thậm chí ẩn ẩn có thoái ý.

Sau một khắc.

Thân thể cao lớn của Thiên Túc Ngô Công lung la lung lay rồi ngã ầm xuống đất, tro bụi tung tóe.

Tình huống này. . .

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.

"Động thủ!"

Hai người này hiển nhiên là rất có quyết đoán, liếc mắt nhìn nhau liền ngang nhiên đánh về phía ngô công.

"Coong!"

Kiếm quang tranh nhiên vang lên, đâm thẳng tới chỗ yếu hại của ngô công.

Lấy thực lực của hai người này, nếu như con Thiên Túc Ngô Công này còn hoàn hảo, đừng nói làm bị thương đối phương.

Cho dù là tới gần thì cũng là chuyện vọng tưởng!

Mà nay.

Một đạo kiếm quang xuyên qua thân thể, trực tiếp công kích vỡ sọ, nhất đạo khác thì chém vào khớp nối bảy tấc.

"Rống!"

Tiếng rống giận dữ vang lên.

Trong tiếng thét chứa đầy sự phẫn nộ, không cam lòng, và bi tuyệt.

E là ngay cả bản thân con ngô công này cũng không ngờ rằng có ngày mình sẽ rơi xuống hạ tràng bị hai kẻ tiểu bối khi nhục như vậy!

"Tê ngang. . ."

Thiên Túc Ngô Công ngẩng cao đầu, tiếng gầm gừ đã không còn vẻ bất cam, chỉ còn lại dữ tợn.

Tiếng thét này tràn ngập thần niệm của tu sĩ Kim Đan, giống như ngàn vạn thanh cương đao vô hình bao phủ bát phương.

Thần hồn ý niệm lập tức giống như đang bị vạn nhận gọt cắt, thức hải trống rỗng.

Trong nháy mắt.

Hai đạo lưu quang kia liền trì trệ giữa không trung, lung la lung lay rơi xuống.

"Tê. . ."

Tiếng hít một ngụm khí lạnh vang lên.

Thông qua phi trùng Mạc Cầu có thể cảm giác được Linh khí hệ hỏa giữa thiên địa đang điên cuồng hội tụ về phía ngô công.

Sau đó từ vô hình hóa hữu hình, nó đang nhanh chóng bành trướng giống như một quả khí cầu vậy.

"Oanh!"

Liệt diễm bao phủ.

Thứ mà nó xé rách đầu tiên chính là cơ thể của con Thiên Túc Ngô Công kia, sau đó lập tức cuồng quyển tứ phương.

Hai đạo lưu quang hơi chao đảo một cái rồi lập tức bị xé thành mãnh vỡ.

Còn có một vầng sáng u ám không biết tới từ khi nào cũng hiển lộ ra, bị đốt cháy hầu như không còn.

Thật độc ác!

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Uy năng này có lẽ có thể so được uy lực của 8-10 viên Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi đồng thời bộc phát.

Xem ra.

Con Thiên Túc Ngô Công này biết mình chắc chắn phải chết, nhưng lại không cam lòng chết trong tay người khác nên lựa chọn tự bạo.

Thuận tiện kéo theo vài người muốn hại nó.

Trong lúc suy nghĩ, hai mắt Mạc Cầu đột nhiên sáng lên.

"Bạch!"

Vài luồng kim quang từ trong vụ nổ bay ra ngoài, mượn nhờ lực đẩy phát tán bốn phương tám hướng.

Trong đó có một luồng kim quang trùng hợp lướt qua cảm giác của phi trùng.

Cho dù chỉ là trong giây lát thôi nhưng Mạc Cầu cũng có thể phát giác được Tinh nguyên kinh khủng đang ẩn chứa bên trong.

Đan Châu!

Nghe nói con ngô công này không ngưng kết nội đan, nhưng mỗi một khúc cơ thể đều sẽ có một viên Đan Châu.

Vật này nằm ở vị trí tinh nguyên trên cơ thể ngô công.

Đệ tử của Trùng Ma tu hành Vạn Linh Huyền Công, đem bản thân hóa thành dị loại, không ngờ là cũng có Đan Châu.

Chẳng qua con Thiên Túc Ngô Công này có trên trăm phần cơ thể, nhưng lúc này lại chỉ có mấy viên Đan Châu, cũng không biết là vì sao.

"Đi "

Một viên Đan Châu đánh vỡ núi đá rơi vào một trong mảnh thuỷ vực, trùng hợp là nó còn nằm cách động phủ của Mạc Cầu không xa.

Đan Châu. . .

Tuy không phải nội đan, nhưng lại tương tự như nội đan.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thân hình đột nhiên nhoáng một cái liền biến mất không thấy gì nữa, hắn đã bay thẳng ra ngoại giới.

Cùng lúc đó.

Một đóa mây trắng đang nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung bỗng nhiên run lên, hóa thành một đạo hư ảnh lao thẳng tới một luồng kim quang.

Trên một nơi mặt đất lặng yên nào đó bỗng dưng giống như một quái vật há miệng lớn ra đớp về phía kim quang đang bay lượn kia.

Còn có hơn mười luồng độn quang từ xa bổ nhào mà tới.

"Coong!"

Một luồng kiếm quang màu đỏ trắng lao nhanh như điện thiểm xuất hiện trong hư không, Mạc Cầu dùng Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết mới lấy được trước đây không lâu để tế luyện Thiên Lôi Kiếm, tạo ra cơn rung động rất nhỏ, giống như đang phát tiết sự hưng phấn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận