Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 367. Khách Tới Thăm

Chương 367. Khách Tới Thăm


Người dịch: Whistle

Hôm nay, động phủ Mạc Cầu hiếm thấy có khách tới thăm.

"Chỗ ở đơn sơ, hai vị đừng có ghét bỏ."

"Sao lại vậy." Hoàng Mẫn ôn nhu đoan trang mỉm cười, nhìn tòa động phủ trống rỗng rồi nhẹ nhàng gật đầu:

"Sư huynh thật sự là một người cầu đạo làm cho người ta bội phục, nơi này không có một ngoại vật nào."

Không có ngoại vật liền sẽ không dễ dàng sinh sôi tạp niệm, cũng có thể dễ dàng một lòng một ý tu hành.

Nói thì nhẹ nhõm, nhưng người có thể làm được đã ít càng thêm ít.

Rượu ngon, sắc đẹp, cảnh đẹp, thậm chí là cầm, kỳ, thư, họa, đều làm cho người ta trầm mê.

"Nói ra thật xấu hổ." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Mạc mỗ không đủ thiên phú, trước đó vì tập võ đã chịu khổ hơn ba mươi năm, nhưng vẫn khó có chỗ thành."

"Bội phục!" Hoàng Mẫn nghiêm mặt nói:

"Ta đã từng gặp qua một vài đạo hữu dùng võ chứng đạo, bọn họ đều là những người có tâm chí kiên định, không dao động vì ngoại vật, không có ngoại lệ."

"Đáng tiếc. . ."

Nàng than nhẹ một tiếng, âm thầm lắc đầu.

Trên con đường tu đạo, tâm tính đúng là rất quan trọng, nhưng có khi thiếu thiên phú thì cũng không được.

Từ trước đến nay, những người dùng võ nhập đạo, chứng được Đạo cơ hoặc thậm chí cảnh giới cao hơn đều là lác đác không có mấy.

Trong số những người nàng gặp đều không có ai làm được.

"Nhưng mà Mạc sư huynh đã là Luyện khí tầng chín, ngày khác chưa hẳn không có khả năng dòm ngó Đạo cơ chi cảnh."

"Mượn ngươi cát ngôn."

Mạc Cầu chắp tay, phất tay áo trình trà lên:

"Ngồi!"

Sơ Dao vẫn luôn không lên tiếng, thẳng đến lúc này mới thở dài một hơi, nói:

"Muội vẫn cho là cuộc sống của mình rất buồn tẻ, không kiên nhẫn liền bị sư tỷ quản giáo, bây giờ xem ra còn kém xa sư huynh."

"Các sư tỷ quản giáo muội là vì tốt cho muội." Hoàng Mẫn mở miệng:

"Thiên phú của muội cao như vậy, nếu như có được một nửa tâm tính của Mạc sư huynh thì lo gì đạo đồ không khoái."

"Nhưng mà chuyện này. . . Cũng quá nhàm chán." Sơ Dao nói:

"Những việc vui khi còn sống đều bị mất, cho dù có tu luyện tới cảnh giới trường sinh bất lão thì có ích lợi gì?"

"Muội!" Hoàng Mẫn trừng Sơ Dao một chút, bất đắc dĩ thở dài.

"Sư muội nói vậy cũng có đạo lý." Mạc Cầu gật đầu:

"Chẳng qua chỉ là một chút ngoại vật, nghĩ kỹ lại thì cũng rất nhàm chán, truy đuổi một cách mù quán cũng không có nhiều tác dụng."

"Đương nhiên, mỗi người đều có tính cách khác nhau, không cưỡng cầu được."

Nói xong liền nâng chung trà lên:

"Chỗ của ta không có vật gì tốt, chẳng qua số lá trà này là Linh chủng mà ta ngẫu nhiên tìm được cách đây ít năm, dư vị kéo dài, 2 vị không ngại thì nếm thử đi."

"Tạ sư huynh."

Hai nữ nâng chén trà lên, tinh tế phẩm vị.

Núi không tại cao, có tiên thì nổi danh; Nước không tại sâu, có rồng thì hoá linh.

Tòa động phủ này trống trơn vắng vẻ, làm cho người ta không muốn nhìn nhiều, nhưng trong ngực của người ở chỗ này lại dung thiên địa.

Chí ít, hai nàng thấy như vậy.

Pháp thuật, Kiếm quyết, Luyện đan, Chế phù, thậm chí là Trận pháp, Mạc Cầu đều biết một chút.

Càng quan trọng hơn là, mặc dù hắn không nói nhiều, nhưng mỗi lần lại đều có thể nói cho người ta rộng mở trong sáng.

Dù là phàm nhân thế tục, thiên hạ cảnh trí, bởi vì có nhiều kiến thức, nên cũng làm cho hai nữ mở rộng tầm mắt.

Chuyến này Hoàng Mẫn vốn là đi cùng với tiểu sư muội đến xem vị đã từng là 'Đại sư huynh' này một chút.

Sau khi biết được Mạc Cầu chính là người dùng võ chứng đạo thì lại không có nhiều hứng thú lắm, nhưng mà hiện giờ thì nàng đang trò chuyện rất hứng khởi.

Thậm chí đến cuối cùng còn có phần lưu luyến không rời.

Nàng cảm thấy rất bội phục với kiến thức của Mạc Cầu.

"Sư huynh." Vào lúc ly biệt, Hoàng Mẫn còn mở miệng mời:

"Động phủ của muội và Sơ Dao sư muội ở cạnh nhau, nếu như sư huynh có rảnh thì nhớ qua đó ngồi một chút nha."

"Nhất định."

Mạc Cầu cười nhạt gật đầu.

Hoàng Mẫn hài lòng, run tay tế ra một món Pháp khí, hai người liền nhảy lên trên đó.

Pháp khí này tên Thất Hà Đoạn, là Pháp khí độc hữu của Mê Nguyệt phong.

Mặc dù uy lực không lớn, nhưng lại có thể mang người bay lên không trung, mặc dù chỉ có thể bay cách mặt đất trăm trượng, nhưng cũng làm cho người khác cực kỳ hâm mộ.

"Cáo từ!"

"Đi thong thả."

Sau khi từ biệt Mạc Cầu và bay lên trên không trung, Hoàng Mẫn quay đầu nhìn lại, bóng người bên dưới chỉ còn là một cái chấm nhỏ.

"Thật là không ngờ." Trên mặt Hoàng Mẫn lộ vẻ cảm khái:

"Trong tông môn của chúng ta lại còn có nhân vật như vậy, chỉ tiếc là. . . , tập võ quá lãng phí thời gian, nếu không thì sao lại có thể không có tiếng tăm gì được."

Khi nàng trò chuyện với Mạc Cầu thì cảm thấy rất hài lòng, ngẫu nhiên đối phương còn có thể chỉ điểm chỗ ngứa trong nội tâm của nàng.

Dưới tình huống như vậy, lúc đó càng nói thì càng hứng khởi, giống như có lời không thể nói hết vậy.

Sau đó nghĩ lại liền sinh lòng cảnh giác.

Không phải là đối phương có ý đồ xấu.

Mà là bởi vì đối phương có thể nói rõ trong ý nghĩ lòng, nàng đã bị người này nhìn thấu.

Trước đây chỉ khi đối mặt với Vương sư tỷ thì nàng mới có loại cảm giác này, cảm giác giống như gió xuân ấm áp.

Sau đó nàng được người điểm tỉnh mới hiểu, chỉ khi kiến thức của hai người không nằm cùng một cấp độ thì mới có thể như vậy.

Lần này nàng lại cảm nhận được loại cảm giác này.

"Vậy à!" Sơ Dao tâm tư đơn thuần, nghe vậy liền ngạo kiều ngẩng đầu:

"Muội đã nói với sư tỷ rồi, bản lãnh của Mạc sư huynh lớn vô cùng, vào lúc sư huynh còn là võ giả Tiên Thiên liền đã có thể đánh bại tu sĩ Luyện khí."

"Ừm." Hoàng Mẫn gật đầu:

"Ta cũng tin tưởng chuyện này."

Đang khi nói chuyện, hai người càng đi càng xa.

Không biết đã qua bao lâu, Sơ Dao bỗng nhiên gãi đầu một cái, nói:

"Sư tỷ, sao muội cảm thấy hình như mình đã quên bàn giao chuyện gì đó rồi?"

"Ta cũng thế." Hoàng Mẫn nghiêng đầu nhìn Sơ Dao, vẻ mặt đồng cảm:

"Muội nghĩ thử xem là chuyện gì?"

"Ba!"

Sơ Dao đột nhiên vỗ tay, vẻ mặt ảo não:

"Chúng ta quên nói cho Mạc sư huynh biết động phủ của mình, tháng sau đã phải đổi chỗ rồi."

"Ây. . ." Vẻ mặt Hoàng Mẫn ngu ngơ:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Trở về đi!" Sơ Dao nắm ống tay áo của đối phương, nói:

"Sư tỷ, nếu như Mạc sư huynh đi qua tìm chúng ta, lại thấy chỗ đó là địa bàn của người triều Ngụy triều, thì không biết trong lòng sư huynh sẽ nghĩ như thế nào."

"Chuyện này, cũng được." Hoàng Mẫn gật đầu:

"Vậy thì tốt, chúng ta trở về."

Nói xong liền đổi hướng bay về động phủ của Mạc Cầu.

. . .

Mạc Cầu nhìn hai nữ rời đi, đứng chắp tay nửa ngày mới thản nhiên bước vào động phủ.

Nhưng vừa đi được hai bước thì hắn lại đột nhiên nhíu mày.

Nghiêng đầu nhìn dãy núi ở phía xa, chỉ thấy một tấm đạo băng gấm màu trắng đang phi nước đại về hướng bên này.

Thiên Vân Phi Đoạn!

Đệ tử của Thiên Vân phong.

Người này chạy nhanh như vậy chắc là có nguyên nhân khác.

Chỉ thấy ở sau lưng người này không xa có hai đạo lưu quang đang lướt sát mặt đất, từ hai bên trái phải tả lao tới.

"Họ Quách, ngươi trốn không thoát!" Một người cười lạnh.

Người ở phía trước ngửa mặt lên trời gào thét:

"Hai người các ngươi lại dám ra tay với đệ tử của Thương Vũ phái, chẳng nhẽ không sợ bị truy cứu sao?"

"Ha. . ."

Người ở phía sau trả lời bằng giọng điệu khinh thường:

"Giết ngươi rồi hủy thi diệt tích, ai mà biết được, nói thật cho ngươi biết, ở bên ngoài bọn ta đã làm nhiều chuyện như thế này rồi."

"Lần này, tính ngươi không may!"

"A ~ "

Người ở trước mặt không cam lòng kêu khóc, tốc độ lại tăng mạnh, giống như một đám mây bằng gấm đang trôi nhanh về phía trước.

Nhưng mà.

Khí lực người này cuối cùng cũng có hạn, Pháp lực lại thiếu thốn, chỉ có một lát đã bị người ở sau lưng đuổi kịp.

"Chết đi!"

Một tiếng gầm thét vang lên, một vệt đao mang xinh đẹp lấp lóe, chém thẳng tới bóng người phía trước.

"Bành!"

Chợt có Linh quang xuất hiện ở trước mặt đao mang.

Nhưng mà Linh quang hư mỏng, chỉ có thể ngăn được một chút liền bị xuyên thủng, Đao mang dư thế không giảm tiếp tục chém vào người phía trước.

"Ba!"

Bóng người miệng phun máu tươi, lao trúng núi đá.

Dưới tác động của cự lực, ngọn núi cứng rắn kia lập tức chia năm xẻ bảy, tung tóe tứ phương.

"Chết!"

Đao mang lấp lóe lại chém xuống lần nữa.

Trên mặt của người đang nằm dưới đất lộ vẻ tuyệt vọng, một tay chống lên thân thể, nhưng lại bất lực ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn xem đao mang rơi xuống.

Đúng lúc này.

"Đinh. . ."

Một vệt kiếm quang hư vô lặng yên xuất hiện ở trước đao mang, nhẹ nhàng ngăn cản đao mang.

Mạc Cầu đứng ở ngoài quan sát hồi lâu, trong lòng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ra tay.

"Kẻ nào?"

Thấy đao mang chưa thể kiến công như dự đoán, sắc mặt của hai người hành hung đột nhiên thay đổi, đồng thời nghiêng đầu nộ trừng Mạc Cầu, sát cơ lăng lệ như có thực chất đảo qua.

"Các ngươi là ai?"

Mạc Cầu phi thân tới gần, ngăn ở trước người đồng môn, quan sát hai người đối diện.

Một người có cách ăn mặc như nho sinh, một người trẻ tuổi khí diễm chính thịnh, là hai khuôn mặt xa lạ, nhìn phục sức và cách ăn mặc thì chắc là tán tu của triều Ngụy.

Trong đó thì nho sinh có tu vi Luyện khí tầng mười, người trẻ tuổi cũng có tu vi Luyện khí tầng tám, trong hàng ngũ tán tu thì hai người này đã rất khá rồi.

"Sư huynh cẩn thận." Ở sau lưng Mạc Cầu, tên đệ tử của Thương Vũ phái vừa mới từ cõi chết trở về đang giãy dụa đứng lên, nói:

"Hai người bọn họ một người tên là Lý Trần Chu, một kẻ khác thì tên là Nhạc Lang, đều là cao thủ tán tu nổi danh của triều Ngụy."

"Đệ thấy tu vi của bọn hắn không yếu nên có ý kết giao."

"Không ngờ. . ."

Trên mặt của vị đệ tử này lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng nói:

"Hai người này lòng lang dạ thú, vậy mà xem trọng đồ vật trên người của đệ, mưu toan giết người cướp của."

"Chắc chắn là bọn chúng thường xuyên làm những chuyện này khi còn ở bên ngoài, nếu không phải đệ phản ứng nhanh, sợ là đã bị mắc lừa."

"Nói nhảm nhiều quá!" Nhạc Lang tỏ vẻ khinh thường, hơi nâng tay lên, một viên kim châu nhẹ nhàng trôi nổi:

"Cái tên đang ở bên cạnh kia, ngươi nhất định phải nhúng tay vào sao?"

Lý Trần Chu không rên một tiếng, thân hình di động, âm thầm ngăn cản đường lui của hai người Mạc Cầu, Pháp khí phi đao dựng ngang trước người.

"Dám động thủ với đệ tử của Thương Vũ phái." Mạc Cầu nhìn hai người, chậm rãi mở miệng:

"Chẳng lẽ các ngươi không sợ bị truy cứu sao?"

"Truy cứu?" Nhạc Lang cười lạnh:

"Cũng phải có người biết là bọn ta làm mới được!"

"Hiểu rồi." Mạc Cầu gật đầu:

"Xem ra các ngươi không chịu dừng tay rồi."

"Ngươi nghĩ sao?" Nhạc Lang nhếch miệng cười, đột nhiên nhấc tay lên, kim châu lập tức lao ra nhanh như điện thiểm.

Giống như một vệt kim quang xẹt qua hư không, trong chớp mắt chỉ còn cách Mạc Cầu khoảng ba trượng nữa.

"Bành!"

Kim quang bạo liệt.

Còn không đợi Âm Phong Vô Ảnh kiếm trảm đến, viên kim châu kia lại tự động nổ tung.

Linh quang nồng đậm chói mắt lập tức bao phủ phạm vi gần một mẫu, cũng làm cho Mạc Cầu không nhịn được phải nhắm mắt lại, không thể nhìn thấy thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận