Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 851. Địa Tàng

Chương 851. Địa Tàng


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, mở mắt ra, đập vào mi mắt là Bạch thúc đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng.

"Mạc đạo chủ."

Bạch thúc chắp tay:

"Ngài không sao chứ?"

Đối với Mạc Cầu, trong lòng ông ta có chút phục tạp.

Còn nhớ khi lần đầu gặp mặt thì đối phương chỉ mới là Kim Đan, nhưng dựa vào pháp môn huyền diệu suýt chút nữa là khiến cho mình không thể hộ chủ.

Bất quá khi đó cũng là mình nhất thời chủ quan.

Nếu như thật sự động thủ thì có lẽ sẽ không bắt được đối phương, nhưng chắc chắn có thể chiếm thế thượng phong.

Chỉ mới mấy năm trôi qua?

Đối phương đã trở thành nhân vật mà ông ta chỉ có thể ngưỡng vọng, trong lời nói cũng phải mang theo một chút khách khí, hơn nữa Mạc Cầu còn là cao thủ đỉnh tiêm mà chủ thượng có thể dựa vào.

Bản thân mình sớm đã không phải đối thủ của người này.

"Đã không có gì đáng ngại."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt mở miệng:

"Tình huống hiện giờ của Sở Hùng như thế nào rồi?"

Cuộc chiến trước đó, Địa Tàng Bản Nguyện Đao và Lục Đạo Pháp Ấn của Sở Hùng va chạm giữa không trung, một người một quỷ ở trong vùng trung tâm nên liền bị thương tại chỗ.

Mạc Cầu thì còn tốt, Địa Tàng Bản Nguyện Đao đã phá lục quan nên uy lực vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp áp chế đối thủ, tạo ra một vùng không gian cho hắn.

Sở Hùng thì xui xẻo rồi.

Bị đao quang bao phủ, quỷ thể gần như bị chém thành mảnh vỡ, có thể giữ được tính mạng đều nhờ vào một món bí bảo trên người gã.

Thật vất vả mới đỡ được đao quang rồi ngất đi.

Cách nay đã có mười ngày.

"Gã ta tỉnh rồi." Bạch thúc mở miệng, mặt nở nụ cười:

"Bất quá bị thương rất nặng, gần như mất luôn Quỷ Vương cảnh, sợ là có cho gã ta ba trăm - năm trăm năm cũng không có khả năng khôi phục như lúc ban đầu."

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Gã ta còn chưa đi sao?"

"Cũng sắp rồi." Bạch thúc nói:

"Tần điện chủ ở lại chỗ này mấy ngày, chắc là gã ta muốn về chung với Tần điện chủ, cho nên gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì."

"Nha!" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:

"Vậy theo ý kiến của Bạch thúc thì vị Tần điện chủ kia có về chung với gã ta không?"

"Cái này. . ."

Bạch thúc trầm ngâm một hồi rồi lập tức thấp giọng nói:

"Vương gia ngực tàng chí lớn, cho nên sẽ không để cho bọn hắn cùng nhau rời khỏi Lỗ vương phủ."

Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng Mạc Cầu lại nghe được nhất thanh nhị sở.

Lần này Tổ đình sai người đến đây chính là vì giảng hòa cho Lỗ vương và Chiêu vương, mà Tần điện chủ lại đi chung với Sở Hùng, tất nhiên là đã tới chỗ của Chiêu vương trước rồi.

Thái độ của Tần điện chủ đại diện cho Tổ miếu, cũng có đại biểu cho quốc quân của Thương quốc ở một mức độ nào đó .

Tần Sinh xem trọng Chiêu vương, cho nên hi vọng Lỗ vương thỏa hiệp.

Nếu như lần này Tần Sinh đi theo Sở Hùng trở về Chiêu vương cảnh, vậy thì nói rõ Đế Khốc không thể thuyết phục đối phương thay đổi chú ý.

Nếu như ngược lại. . .

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

"Tin tức tới!"

Biểu lộ Bạch thúc khẽ nhúc nhích, từ trên người lấy ra một đoạn bạch cốt, Thần niệm quét qua, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ:

"Quả nhiên, Tần điện chủ định ở lại Vương phủ một khoảng thời gian, cự tuyệt thỉnh cầu đồng hành của đám người Sở Hùng."

"Xem ra, bọn chúng sắp đi rồi."

"Tốt!"

Mạc Cầu thư giãn gân cốt, hỏi:

"Chắc là Vương gia sẽ không để cho bọn chúng rời đi dễ dàng như vậy."

"Không sai!" Hai mắt Bạch thúc co rụt lại, trong mắt lộ ra sát cơ:

"Trong khoảng thời gian gần đây, Vương cảnh có chút rung chuyển, nếu như nhóm người Sở Hùng gặp phải một vài tên tội phạm rồi bất hạnh gặp nạn cũng là chuyện bình thường."

"Ừm."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Trong lòng của hắn đã có chút hối hận, lúc đó không nên thi triển Địa Tàng Bản Nguyện Đao, nếu như lấy Thập Phương Sát Giới đối địch, sợ là sau này đã không còn phiền phức nữa.

Mặc dù Thập Phương Sát Giới phá quan không bằng Địa Tàng Bản Nguyện đao, nhưng pháp này thâm ảo hơn, lại còn chuyên về sát phạt, lực sát thương cũng lớn hơn.

Bây giờ vẫn còn chưa muộn.

Một lát sau.

Mạc Cầu nhìn Bạch thúc rời đi liền thu liễm tâm thần, chìm vào trong thức hải.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Ý niệm khẽ động, một viên hạt giống Thần thông xuất hiện trong lòng.

Không giống với trước đây, hiện giờ viên hạt giống thần thông này đang lấp lóe rạng rỡ.

Nhìn thật kỹ, hạt giống thần thông vốn được vô số Phù văn hội tụ mà thành này giống như một tôn Phật Đà đang khoanh chân đả tọa.

Phật tượng mặt mũi hiền lành, dáng vẻ trang nghiêm, làm cho người nhìn không tự chủ được mà phải thốt lên một câu phật kệ.

An nhẫn bất động do như đại địa, tĩnh lự thâm mật do như Địa Tạng.

Địa Tạng Vương Bồ Tát!

Trong truyền thuyết, Địa Tạng Vương Bồ Tát là một trong bát đại Bồ Tát thời thượng cổ, thậm chí còn nổi danh hơn rất nhiều Phật Đà, uy năng đã từng chiếu rọi khắp ba ngàn thế giới.

Phật tượng tay cầm tích trượng, tay còn lại nắm bảo châu, dưới thân là đài sen, nhìn qua thì không có cây đao nào, nhưng lại có một vệt đao ý quanh quẩn.

Mạc Cầu nhẹ nhàng động niệm, Phật tượng liền mở mắt ra, cây tích trượng trong tay đã biến mất không thấy, một vệt đao mang vô hình hội tụ.

Trong cõi u minh, một cảm giác minh ngộ nổi lên trong lòng.

Cứng cỏi, chấp nhất, thương xót, từ bi, bác ái, vô tình. . .

Giống như có một vị cao tăng thụ pháp, hoàn toàn không có giữ lại, rộng mở tâm thần, để cho Mạc Cầu dò xét rất nhiều ý nghĩ ở sâu trong nội tâm mình.

"Hạt giống thần thông lại thật sự có vài phần ý chí của Địa Tạng Bồ Tát gia trì."

"Không!"

Mạc Cầu chậm rãi lắc đầu:

"Không phải là ý chí của Địa Tạng Bồ Tát, giống như là chân ý đén từ Địa Tàng Bản Nguyện Kinh, dung hợp với môn Thần thông này một cách tự nhiên."

"Thần thông tăng lên, cũng dần dần mang theo một phân Ý niệm."

"Ngô. . ."

Nghĩ tới đây, biểu lộ Mạc Cầu khẽ biến.

"Nếu như trải qua thập quan, sợ là thần thông sẽ thật sự có thể sinh ra linh tính, chẳng lẽ cỗ pháp thân mà đại năng thượng cổ chém ra lại là công pháp có linh tính?"

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Dù sao trong một vài điển tịch của Thái Ất tông cũng có ghi lại không ít đại năng thượng cổ, một vị đều có một hoặc thậm chí là mấy vị Pháp thân.

"A. . ."

Nghĩ đến đây, Mạc Cầu cười khẽ lắc đầu:

"Mình vẫn còn cách cảnh giới này quá xa, không cần phải nghĩ quá nhiều."

Chỉ là Địa Tàng Bản Nguyện Đao đệ thất quan thôi cũng đã cần vô số tinh thần thức hải rồi, thập quan thì còn không biết ngày tháng năm nào có thể thành.

May mà uy lực cũng không tệ.

Chỉ tiếc.

Khi hắn yêu cầu đi thêm một chuyến Phong Đô Địa Ngục thì sắc mặt của Bạch thúc liền trở nên cổ quái, nhìn chằm chằm Mạc Cầu một hồi mới lặng lẽ mở miệng:

"Nửa tháng trước đó của Mạc đạo chủ đã tiêu hao mấy trăm năm tích lũy của Phong Đô Địa Ngục, không biết phải đến khi nào thì Linh dịch bên trong mới có thể khôi phục được đây."

Kết quả đương nhiên là bị từ chối.

. . .

"Bành!"

Một tiếng động thật lớn vang lên, một cái bàn được làm bằng gỗ mun lập tức chia năm xẻ bảy, Sở Hùng khí tức suy yếu đang tóm chặt một con quỷ rồi phẫn nộ gào thét:

"Ngươi nói cái gì?"

"Họ Tần không đi?"

"Vâng. . . Vâng." Thân thể của Quỷ tốt run lên, sắc mặt tái nhợt, run run rẩy rẩy nói:

"Hồi chủ thượng, Tần điện chủ đã nói như vậy?"

"Cút!" Sở Hùng hất con Quỷ tốt ra, bước dài ra phía bên ngoài:

"Để đích thân ta đi tìm họ Tần."

"Chủ thượng, không được." Một vị lão quỷ đưa tay ngăn cản, nhưng lại bị cự lực xung kích, không thể không liên tục lui về phía sau, lão ta bất đắc dĩ nói:

"Tần điện chủ đã tới tham gia tư yến của Lỗ vương, không ở trong Vương phủ, hiện giờ cũng đã đóng cửa từ chối tiếp khách, rõ ràng là không cho chúng ta cơ hội."

"Chủ thượng!"

"Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, chậm thì không ổn rồi!"

"Không ổn?" Sở Hùng trợn to mắt:

"Có cái gì không ổn?"

"Chủ thượng." Lão quỷ bất đắc dĩ:

"Chẳng lẽ ngài cảm thấy Lỗ vương sẽ để cho chúng ta rời khỏi Lỗ vương cảnh dễ dàng như vậy sao?"

"Hả?"

Sở Hùng hai mắt co rụt lại.

"Hỗn trướng!"

Sau khi tạm dừng một chút thì Sở Hùng đột nhiên nổi giận hét lớn:

"Bọn hắn dám!"

"Chủ thượng." Lão quỷ than nhẹ một tiếng, mở miệng khuyên nhủ:

"Có câu nói rất hay, quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, chủ thượng là người tôn quý, thực sự không cần phải đi cược Lỗ vương dám hay không dám."

Sắc mặt Sở Hùng kéo căng, không rên một tiếng.

Mặc dù tính tình của gã ta dễ xúc động, thị sát, nhưng lại không ngốc.

Mục đích của chuyến đi lần này có hai, một là hiển lộ thực lực để lập uy, hai là mang theo uy thế của Điện chủ Tổ đình để ép Lỗ vương tân nhiệm nhượng bộ.

Nhưng bây giờ, lập uy không thành lại còn bị người ta đánh thành trọng thương, mất hết mặt mũi.

Ngay cả Tần điện chủ cũng không biết tại sao lại bị Lỗ vương thuyết phục, kế hoạch cùng nhau trở về đã được lập ra từ trước lại bị hủy ngay phút cuối, nhóm người phe mình còn lạc vào hiểm địa.

"Ta không tin!"

Sở Hùng cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn nhảy lên:

"Hai quân giao chiến, không chém sứ giả, lão tử mang theo lễ tới đây, chẳng lẽ Đế Khốc tiểu nhi dám bỏ hết mặt mũi làm tuyệt như vậy sao?"

"Ở Lỗ vương phủ, trong thời gian ngắn thì sẽ không có chuyện gì." Lão quỷ cúi đầu, nói:

"Nhưng Lỗ vương khởi vu vi mạt*, tâm tính tuyệt đối không phải hạng hời hợt, vả lại một khi vương gia bắt đầu xâm chiếm thì y chắc chắn sẽ bắt chúng ta để tế cờ."(thành ngữ TQ, ý chỉ người làm từ việc nhỏ rồi dần dần trưởng thành lên làm việc.)

"Tóm lại. . ."

"Chủ thượng nhất định phải cẩn thận."

"Nếu như vậy." Sở Hùng híp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng:

"Thì càng phải gặp tên Tần điện chủ kia một lần."

"Ừm?"

Lão quỷ ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Lão già kia lấy được rất nhiều chỗ tốt từ trên người phụ vương, dọc đường đi lão tử còn tất cung tất kính, cái gì cũng đáp ứng." Sở Hùng gầm nhẹ:

"Lấy nhiều chỗ tốt như vậy mà không chịu xuất lực, há có thể giảng hoà?"

"Nếu như lần này lão ta không thể bảo hộ ta an toàn rời khỏi Lỗ vương cảnh, vậy thi sau đó lão tử liền đến ở trong nhà lão ta không đi đâu cả!"

Lão quỷ nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.

Phương pháp của Sở Hùng cũng không phải đường ra.

Bất quá chỉ có tính cách không cần mặt mũi của chủ thượng mới có thể làm ra loại chuyện này, đổi lại thành những con quỷ khác thì sợ là không thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận