Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 634. Diệt Phái (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)

Chương 634. Diệt Phái (tks bác phamngoc đã tặng kp nhé)


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Tình hình hiện giờ của Thiên Phổ đường như thế nào rồi?"

"Phó đường chủ đã bị bắt, Đường chủ không biết tung tích, đa số hung thủ ngày hôm đó đều đã bị giam giữ trong đại lao của đạo trường chờ xử lý." Cơ Băng Yến chắp tay:

"Trước mắt thì tên Đường chủ kia cũng đã có chút tin tức."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Ý của Chu gia là dừng ở đây."

Thật ra là Chu Huyền Cảm muốn thả những người bị bắt ra luôn, thậm chí còn nguyện ý trả giá đắt, nhưng mà chuyện này lại không có gì có thể thương lượng.

"Dừng ở đây?" Cơ Băng Yến thăm dò hỏi:

"Ý của sư phụ là. . ."

Ở Chấp Pháp điện nhiều năm như vậy, nàng cũng đã quen với chuyện có người cầu tình, có lúc vì phải nể mặt người này người nọ, chuyện lại không lớn thì cũng sẽ buông thả một chút.

Nhưng mấu chốt của chuyện này không nằm ở chỗ mình.

Mà là Mạc Cầu.

"Chu gia gia đại nghiệp đại, thế lực rắc rối khó gỡ, đúng là không tốt đắc tội."

Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Bất quá Lưỡng Nghi Kiếm Phái cũng nên có cái bàn giao, nếu như Thiên Phổ đường vẫn còn, sợ là mấy trăm oan hồn của Lưỡng Nghi Kiếm Phái sẽ khó mà cam tâm."

Cơ Băng Yến hiểu rõ.

Nói cách khác, này chuyện tới chỗ Thiên Phổ đường mới thôi.

Kì thực cũng không có khả năng tiếp tục nữa, dù sao phía sau là Chu gia, cho dù là Thiên Nhai đạo trường, muốn đắc tội với Chu gia cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Bất quá.

Đây không phải là cái gì cũng không đáp ứng sao?

Cứ như vậy vô duyên vô cớ lấy được một viên Thần Tiêu đan, Chu gia có tức giận hay không?

"Vâng!"

Cơ Băng Yến nhẹ gật đầu, khom người xác nhận.

Nếu sư phụ đã có quyết định thì nàng chỉ cần tuân mệnh là được, cái khác không cần suy nghĩ nhiều.

"Chuyện này coi như thôi, để ta xem thử Thập Phương Sát Đạo của con đã tu đến mức độ nào rồi?" Mạc Cầu quét bay tạp niệm, mi tâm hơi sáng lên, Địa Ngục Đồ chậm rãi mở ra.

Hư không U ám, vô tận, chập trùng khuếch trương bốn phía.

Cảnh tượng mười tám tầng Địa Ngục xuất hiện.

Sắc mặt Cơ Băng Yến nghiêm lại, Pháp lực, Thần hồn, nhục thân lập tức ngưng tụ, Pháp khí trường thương ở sau lưng tranh nhiên rơi vào trong lòng bàn tay.

Một cỗ sát cơ lăng lệ trải rộng tứ phương.

"Xoạt!"

Hư không trước mặt lắc lư, một tôn Quỷ tướng thân khoác giáp hiện ra, khí tức trên người cũng là Đạo cơ trung kỳ, sau khi nhìn thấy Cơ Băng Yến thì cầm đao bổ nhào tới.

Tuy rằng nó chỉ là do Địa Ngục Đồ diễn hóa mà thành, nhưng thủ đoạn thi triển trong mảnh huyễn cảnh này lại vô cùng chân thực, thậm chí vượt qua cùng giai.

"Giết!"

Quỷ tướng gầm thét, đao quang vượt ngang hư không, bạo trảm mà tới, còn có hàng trăm sợi xiềng xích đan xen giữa không trung bao trùm về phía Cơ Băng Yến.

"Đinh. . ."

Thương xuất như rồng, một điểm hàn tinh chợt hiện.

Chỉ trong phút chốc, thương mang xuyên thủng đao quang, như ô long giảo thủ, chớp mắt đã lướt qua vài dặm, ngang nhiên xông đến trước mặt Quỷ tướng, thương ảnh trọng trọng bao phủ xuống.

Thập Phương Sát Đạo không giống với đấu pháp bình thường của Đạo cơ.

Ở trong vòng trăm trượng, nó là tuyệt sát!

Nhưng chuyện này yêu cầu Cơ Băng Yến cần phải đối mặt với nguy hiểm trọng trọng, tới gần trước người đối thủ mới có thể thi triển hết thủ đoạn, nếu không thì lực lượng sẽ không thể bằng đối phương.

Đấu pháp như vậy cũng hoàn toàn khác biệt với đấu pháp của Đạo cơ bình thường.

Gặp thời ứng biến, gặp nguy không loạn, thiếu một thứ cũng không được.

Vả lại, Cơ Băng Yến không có nhục thân mạnh mẽ và sở trường ẩn nấp tàng hình giống như Mạc Cầu, nhục thể của nàng là nhược hạng, cơ hồ không chịu nổi Pháp khí một kích.

Cho dù là đã phụ tu Luyện thể huyền công mà Mạc Cầu tự sáng tạo thì vẫn có thiếu hụt rất rõ ràng.

Vì vậy mà nàng còn chuyên môn luyện chế ra một món nhuyễn giáp thiếp thân.

Nhuyễn giáp không có công dụng gì khác, chỉ gia trì thêm ba mươi sáu tầng phòng ngự, cho dù là tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ thì cũng đừng hòng phá vỡ nó chỉ trong nháy mắt.

Lại thêm Mạc Cầu ban thưởng mấy tấm Linh phù hộ thân, lúc này mới có chút cam đoan an toàn.

"Hây!"

Cơ Băng Yến kêu khẽ một tiếng, thương ảnh đầy trời tụ lại, một luồng ánh sáng chói mắt bay thẳng ra vài dặm, trong không gian u ám xẹt qua một ánh bạc.

Đường cong ưu mỹ, kéo dài không tán.

"Phốc!"

Thân thể của Quỷ tướng cứng đờ, mi tâm xuất hiện thêm một lỗ thủng nhỏ như hạt đậu, sau đó Quỷ tướng lập tức hóa thành một làn khói xanh phiêu tán.

Ánh mắt Mạc Cầu chớp động.

Hắn nhìn ra được, trong khoảng thời gian này Cơ Băng Yến cũng không buông lỏng chuyện tu hành, mặc dù đã là cao tầng của Chấp Pháp điện, nhưng nàng cũng không trì hoãn chuyện tu hành.

Ý niệm chuyển động, chừng mười bảy vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ từ xa tế ra Phi kiếm, đánh về phía bóng người đang cầm thương.

Thương ảnh rực rỡ, bóng người xuyên qua, đấu thành một đoàn.

Tình huống của Cơ Băng Yến nhìn thì hung hiểm, nhưng mỗi lần lại đều có thể lệch một ly tránh được thế công đột kích, còn có thể đánh giết đối thủ.

Nếu như có người xem khác ở đây thì chắc chắn sẽ run như cầy sấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mạc Cầu thì chẳng cảm thấy gì.

Thập Phương Sát Đạo mà hắn sáng tạo ra là đi con đường cầu tử hoàn sinh, lấy yếu thắng mạnh, gặp địch càng mạnh thì lại càng có thể bộc phát ra uy lực cành mạnh.

Giữa lằn ranh sinh tử, đắc ngộ siêu thoát.

Vả lại, tình huống trong này nhìn như hung hiểm, nhưng nhờ có Thập Đại Hạn phiên bản đơn giản hóa gia trì nên Cơ Băng Yến lại có niềm tin tuyệt đối là mình sẽ không bị thương.

Đi tại nhất tuyến, tâm tự siêu nhiên.

Đây chính là pháp môn mà Mạc Cầu lĩnh ngộ từ trong chém giết.

Đấu pháp, chém giết, là đang liều người chết ta sống, nếu đã như vậy, thay vì cẩn thận từng li từng tí thì chẳng thà chỉ cần sát tâm vĩnh tồn.

. . .

"Đầu."

Cơ Băng Yến vừa trở lại Chấp Pháp điện, thủ hạ Vạn Lục đã nhỏ giọng bẩm báo:

"Đã tìm được nơi ẩn thân của Đường chủ Thiên Phổ đường Giả Viễn Sơn, lão ta đang ở Ám Đàm đảo, bất quá chỗ đó là địa bàn của cửu phòng Chu gia."

"Ừm. . ."

Giọng của thủ hạ hơi ngừng lại, mới tiếp tục nói:

"Con trai của Giả Viễn Sơn là Giả Chuẩn đã sớm tự định chung thân với tiểu thư Chu Tiểu Tiên của cửu phòng Chu gia, nghe nói tình cảm của hai người này cực kỳ thâm hậu."

"Thì tính sao?" Cơ Băng Yến giương mày kiếm lên, giữa lông mày xuất hiện sát khí:

"Đi!"

"Chúng ta phụng mệnh đuổi bắt hung thủ giết người diệt phái, ta muốn xem xem ai dám ngăn cản?"

"Thế nhưng là." Sắc mặt Vạn Lục biến đổi:

"Bên phía Chu gia. . ."

"Nếu như Chu gia mặc kệ không hỏi thì cũng thôi, ta cũng lười để ý tới bọn hắn." Cơ Băng Yến hừ lạnh một tiếng, nói:

"Nếu như không biết điều, liền để cho bọn hắn biết rằng nơi đây không phải là Bắc Xuyên đảo vực, cho dù là Bắc Xuyên đảo vực thì cũng phải do Cửu Giang minh chúng ta định đoạt!"

"Vâng."

Vạn Lục xác nhận.

Ở trên đảo xuất hiện Linh quang lấp lóe.

Đại trận Khốn Thiên Tỏa Địa thuộc Chấp Pháp điện của Cửu Giang minh đã bao phủ phạm vi hơn mười dặm, thỉnh thoảng va chạm với thủ phủ Trận pháp của Chu gia.

Thiên địa nguyên khí giống như triều tịch, giao giới ở chỗ này, va chạm thành hỗn loạn tưng bừng.

Ở xung quanh hòn đảo, mặt nước bình tĩnh hỗn loạn tưng bừng, thủy triều bay thẳng lên trăm mét, núi đá bị sóng nước đánh cho tan tành, không chịu nổi một kích.

"Oanh!"

Tiếng vỡ vụn liên tục vang lên.

Hơn mười vị tu sĩ của Chấp Pháp đường đứng giữa không trung, mỗi người đều cầm một cây Trận kỳ, từ từ áp súc trận pháp bên trong.

"Cơ Băng Yến!"

Ở trên đảo, một vệt độn quang thải sắc gầm thét vọt tới:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Nơi này chính là địa bàn của Chu gia ta, đừng tưởng rằng ngươi có một vi sư phụ Kim Đan liền có thể tùy ý làm bậy, Chu Tiểu Tiên ta cũng không phải là hạng người dễ bị bắt nạt đâu!"

"Hừ!" Cơ Băng Yến khoanh tay trước người, chân đạp hư không chậm rãi tiến lên:

"Chu Tiểu Tiên, đừng có giả bộ hồ đồ."

"Giao toàn bộ người của Giả gia đang trốn trên đảo ra đây, nể tình chúng ta cũng xem như tương giao một tràng, ta sẽ không làm khó dễ ngươi, đừng có không biết tốt xấu."

Đúng là có không ít người ở trên Thiên Nhai đạo trường có bối cảnh Kim Đan.

Nhưng Cơ Băng Yến thì khác!

Sư phụ của nàng là Mạc Cầu, mà Mạc Cầu chỉ có một người đồ đệ là nàng, lại không có huyết mạch hậu nhân.

Những vị Tông sư Kim Đan khác, không nói truyền nhân đông đảo, cho dù là vãn bối thân mang huyết mạch gia tộc cũng không biết đã có bao nhiêu người.

Những người kia làm sao có thể so sánh với nàng?

Cũng bởi vì vậy mà địa vị ở Thiên Nhai đạo trường của Cơ Băng Yến cực kỳ đặc thù, gần như có thể đánh đồng với mấy vị thiên chi kiêu tử có hi vọng Kim Đan kia.

Khi làm việc cũng ít có điều cố kỵ.

"Người của Giả gia gì?" Mắt Chu Tiểu Tiên chớp động:

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đây là địa bàn của Chu gia, không có người khác, nếu như ngươi lại tiến lên thì đừng trách ta không khách khí!"

"Vào một canh giờ trước, vị hôn thê kia của ngươi vẫn còn đang ở trên đảo, đừng ở trước mặt ta giả bộ hồ đồ." Cơ Băng Yến nở nụ cười lạnh:

"Gọi người ra đây thì mọi chuyện đều tốt, nếu không. . ."

Sắc mặt Cơ Băng Yến trầm xuống:

"Động thủ!"

"Vâng!"

"Oanh. . ."

Hơn mười vị tu sĩ Đạo cơ đồng thời thôi phát đại trận, uy thế cường hãn, không phải là thứ mà trận pháp của một hòn đảo nho nhỏ có khả năng chống đỡ.

Trong nháy mắt, tiếng nổ nối liền không dứt.

Trận pháp trên đảo hiện ra vặn vẹo, biến hình, có không ít địa phương đã bị nổ tan tành, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết từ bên dưới truyền đến.

Chỉ trong chớp mắt, Trận pháp đã cầm cự hết nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận