Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 808. Tiên Dân

Chương 808. Tiên Dân


Người dịch: Whistle

"Gặp qua." Mạc Cầu gật đầu:

"Ngày đó, chính vị Thượng sứ này đã gặp nạn ở đây ."

"Quả nhiên!" Chúc Sơn cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, gò má của gã run rẩy một hồi, cắn chặt răng rồi trầm giọng nói:

"Ai ra tay?"

Chúc Sơn không hề hoài nghi chuyện này là do Mạc Cầu làm.

Dù sao Chúc Khoáng cũng Ngự Long Sử Cửu giai, mặc dù chỉ lớn hơn Bát giai có một giai, nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực, không thể so sánh được.

Hơn nữa bên cạnh Chúc Khoáng còn có người đồng hành.

Sợ là cho dù Tam Thế Nghiệt Long có tự mình xuất thủ thì cũng chưa chắc có thể diệt sát toàn bộ bọn hắn.

"Một người trông rất cổ quái." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, cong tay búng ra một bóng người được huyễn hóa bằng khí tức của Tam Thế Nghiệt Long:

"Chính là đám người này!"

Nếu như đám quỷ Đế Khốc ở đây thì chắc chắn sẽ có thể nhận ra mấy người này, chính là nhóm người của Thừa Thiên Hầu, chỉ là trong này thiếu đi Thánh nữ Tổ đình.

"Hả?"

Lúc này, một vị tộc nhân của Tộc Tương Liễu bỗng nhiên nhíu mày, giọng ngạc nhiên nói:

"Mấy người này chính là đám người ngoại giới mà chúng ta đang truy sát."

"Bất quá. . ."

Người này trừng mắt nhìn, vẻ mặt không hiểu:

"Nhưng theo như thời gian để tính thì lúc đó bọn hắn không thể ở nơi này được?"

"Vậy à." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, chậm rãi thu hồi khí tức:

"Chuyện này thì tại hạ cũng không rõ ràng lắm."

"Lại là đám người ngoại giới kia!" Chúc Sơn cắn chặt răng, vẻ mặt phẫn nộ:

"Đám người này giết tộc nhân của ta, tàn sát Long tộc, toàn bộ đều nên bị thiên đao vạn quả!"

"Trong khoảng thời gian gần đây, các ngươi nhớ chú ý đến những kẻ lạ mặt xuất hiện ở xung quanh đây, nếu như phát hiện được người khả nghi thì phải kịp thời báo cáo."

Chúc Sơn nhìn về phía Mạc Cầu:

"Như vậy đi, Chúc Diễm ở lại nơi này!"

"Tam thúc tổ." Một người trẻ tuổi đã tu luyện Hóa Long Thuật đến tầng bảy tỏ vẻ không tình nguyện, nhỏ giọng nói:

"Có thể đổi thành người khác được không, con không muốn. . ."

"Hả?"

Sắc mặt Chúc Sơn trầm xuống, lặng lẽ nhìn sang, sắc mặt của người trẻ tuổi tên Chúc Diễm này lập tức cứng ngắc, thành thật cúi đầu, lặng lẽ đồng ý.

"Ngươi vừa nói Thị tộc của ngươi tên gì?"

"Tộc Khương."

"Ừm." Chúc Sơn gật đầu:

"Có ngươi ở đây, mặc dù nội tình còn chưa đủ, nhưng Tộc Khương cũng xem như là một phương đại tộc, ngươi có thể truyền thụ Hóa Long Pháp từ tầng một đến tầng tám này cho tộc nhân của mình."

Nói xong liền đưa sang cho hắn một phiến đá khắc đầy văn tự.

"Cái này. . ." Mạc Cầu sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra vẻ động dung:

"Đa tạ Thượng sứ!"

Tuy nói là hiện giờ loại pháp môn này đã vô dụng với với hắn, nhưng đối phương đưa ra cũng đại biểu cho một loại thái độ.

Một lát sau.

Đám người Chúc Sơn bị một ngọn lửa bao phủ rồi lao đi, chỉ để lại một người trẻ tuổi tên là Chúc Diễm đang nhìn xem bóng lưng của bọn hắn lưu luyến không rời.

"Thượng sứ."

Mạc Cầu chắp tay:

"Ta sẽ sai tộc nhân sắp xếp chỗ ở cho ngài tạm thời nghỉ ngơi, một hồi sẽ bày tiệc tẩy trần cho Thượng sứ."

"Không cần."

Chúc Diễm nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn, đưa tay chỉ về phía một căn phòng ở xa rồi nói:

"Dọn gian phòng kia cho ta là được rồi, chủng tộc hạ đẳng như các ngươi thì có thể có vật gì tốt mà chiêu đãi chứ?"

Nói, khinh thường hừ một cái.

Mạc Cầu nhíu mày, nhàn nhạt liếc qua đối phương, cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói:

"Cũng tốt."

"Nếu như Thượng sứ phân phó chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, toàn bộ Tộc Khương sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không dám lãnh đạm."

"Biết rồi." Chúc Diễm khoát tay nói:

"Ta không cần các ngươi quan tâm, ngược lại là các ngươi, đám kẻ ngoại lai chuyên môn săn giết Long thần của các thị tộc, các ngươi tốt nhất là nên xem chừng Long tộc mà mình đang cung phụng."

"Bất quá cũng không cần lo lắng."

Người trẻ tuổi nhìn Mạc Cầu rồi nói:

"Tộc ta đã liên hợp với tộc duệ của Tộc Thiên Long, cũng đã thiết lập cạm bẫy ở gần đây, chỉ còn đợi cho những kẻ ngoại lai kia mắc câu nữa thôi."

"Nha!"

Mạc Cầu nhíu mày:

"Có chuyện gì mà chúng tôi có thể giúp đỡ được không."

"Chỉ cần chú ý những kẻ lạ mặt xuất hiện ở gần đây là được." Chúc Diễm mở miệng:

"Lấy thực lực của các hạ, đến lúc đó hẳn là sẽ được điều động qua đó vây giết kẻ ngoại lai, Khương tộc trưởng nhớ điều chỉnh một chút."

Có lẽ vì nhìn thấy tu vi của Mạc Cầu không yếu, cho ngữ khí của người trẻ tuổi này cũng trở nên tốt hơn một chút.

Ít nhất cũng đã giảm bớt thái độ cao cao tại thượng kia.

Cho dù là trong gia quyến của Bát Bộ Thiên Long thì Hóa Long Bát giai cũng có địa vị xuất chúng.

"Được."

Mạc Cầu gật đầu.

Sau khi sắp xếp cho Thượng sứ xong xuôi, Vạn Tượng liền bước vào trong đại điện.

Bên trong đại điện, Mạc Cầu vẫn giống như trước đây đang khoanh chân đả tọa, một khí tức u lãnh, thâm thúy vờn quanh người.

Vạn Tượng thu tầm mắt lại, chắp tay thi lễ:

"Tộc trưởng, chúng ta phải để tên này ở lại đây như vậy sao?"

"Nếu không thì sao?" Mạc Cầu mở mắt ra:

"Ở quanh đây cũng không chỉ một người hắn, nếu như giết đi thì sợ là không dễ dàng giải thích giống như trước đây, vả lại trong lòng bọn hắn đã có nghi ngờ."

"Thế nhưng là. . ." Vạn Tượng nhíu mày:

"Ti chức đã thu thập xong đám tộc duệ Thần long ở gần đây rồi, dựa theo kế hoạch thì chúng ta nên bắt đầu săn giết Thần long, khuếch trương thị tộc mới đúng."

"Chuyện này sợ là phải trì hoãn một chút." Mạc Cầu nghiêm mặt nói:

"Gần đây xung quanh nơi này không hề thái bình, hình như Tộc Thiên Long đang chuẩn bị cái gì đó, tạm thời đừng nên hành động gì cả, cứ quan sát một khoảng thời gian đã rồi tính."

"Tộc trưởng." Vạn Tượng chắp tay:

"Vậy Hóa Long Trì phải làm sao?"

Chỉ dựa vào việc lấy máu của bọn Thỉ Long là sẽ không đủ cung cấp cho hơn trăm vạn nhân tộc sinh dưỡng dòng dõi.

"Chỗ của ta còn có một chút long huyết." Mạc Cầu lấy ra một cái áo da rồi vứt cho đối phương:

"Trong thời gian ngắn thì chắc là đủ rồi."

"Ừm. . ."

"Cẩn thận một chút, bên trong long huyết có trộn lẫn với một chút huyết mạch của long tộc cao giai, có khả năng sẽ làm cho cơ thể của những đứa trẻ kia không chịu nổi."

"Không sao." Vạn Tượng nhẹ nhàng thở ra:

"Trong khoảng thời gian này ti chức liền tọa trấn Hóa Long Trì, sẽ chăm sóc cho bọn nó."

"Vậy là tốt rồi."

Mạc Cầu gật đầu.

Vạn Tượng làm việc, hắn rất yên tâm.

"Tộc trưởng!"

Lúc này, Khương Nguyên từ bên ngoài vội vã chạy đến, hồi bẩm nói:

"Có tộc nhân ngoại quần đi ngang qua nơi này, muốn tá túc."

"Ngoại tộc nhân?"

Mạc Cầu và Vạn Tượng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ mờ mịt trong mắt đối phương.

Mạc Cầu liền nhíu mày.

Lấy cảm giác của hắn, cho dù là Cửu giai như đám người Chúc Sơn tới gần Tộc Khương thì cũng bị hắn phát hiện được, nhưng hiện giờ hắn lại không thể nào cảm nhận được có người ngoài tới chơi.

Kỳ lạ!

. . .

Bên ngoài Tộc Khương, một nhóm hơn ba mươi người đang đứng chung một chỗ, trên mặt bọn hắn đều mang theo vẻ tang thương, ánh mắt tiều tụy, người khoác áo gai bằng da thú.

Nhìn qua thì trông như những nạn dân đang chạy nạn.

"Thái Hạo!"

Trong đám người, một ông lão mình khoác thú bào, mái tóc trắng xoá thấp giọng mở miệng:

"Ngươi có chắc là người mà chúng ta muốn tìm đang ở gần đây không?"

"Lục trưởng lão." Một người đàn ông trung niên cao hơn những người còn lại một cái đầu nghe vậy chậm rãi gật đầu, quét mắt nhìn quanh mình rồi nói:

"Không sai được, kết quả mà hai vị Trưởng lão đã hao hết tâm huyết để suy tính đang ở cách đây không xa."

"Gần đây có nhiều gia quyến của Tộc Thiên long như vậy là rất không bình thường, có lẽ gần đây có giấu thứ mà chúng ta không biết."

"Tộc trưởng." Tai của một người trẻ tuổi run run, y nhỏ giọng nói:

"Thị tộc này rất không đơn giản, vậy mà lại có hai vị cao thủ Thất giai trở nên, còn có một vị gia quyến của Xích Hỏa Thần Long đang tọa trấn ở nơi này."

"Bọn hắn. . ."

"Long thần mà bọn hắn thờ phụng lại chưa có ai từng thấy!"

Nói xong, người trẻ tuổi này liền tỏ ra ngạc nhiên.

Không biết là y nghe được những tin tức này ở chỗ nào, dường như hai tai run run liền có thể nghe được tin tức mà những người khác không thể nghe được, đám người ở đây cũng rất tin tưởng người trẻ tuổi này.

"Chưa từng nhìn thấy?"

Thái Hạo sững sờ:

"Đúng là rất cổ quái."

Không ngờ là ngoài bọn hắn ra thì ở trong Táng Long Thiên lại còn có những Tiên dân Di tộc này, hơn nữa còn thờ phụng một vị Long thần hư vô mờ mịt?

Dù sao thì đối phương cũng đang thờ phụng Long thần, chung quy không phải người cùng đường.

"Chư vị!"

Đang lúc trò chuyện, phía đối diện có một người bước tới.

Người tới áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo không tính là đẹp trai, thậm chí nhìn vào còn có cảm giác yếu đuối, nhưng những người này nhìn sang lại không hề cảm thấy chán ghét.

Nụ cười trên mặt của người này còn làm cho đám người thả lỏng trong lòng, có ý muốn thân cận.

Dường như ngay cả khí chất cũng hoàn toàn khác với những tộc nhân của những thị tộc khác.

Vạn Tượng chắp tay, cười hỏi:

"Tại hạ là Thiếu ti tế của Tộc Khương - Khương Lưu, chư vị xưng hô như thế nào?"

"Thiếu ti tế." Thái Hạo chắp tay, nói:

"Ta tên Thái Hạo, Long thần Di tộc, mấy năm trước bị lạc đường trong rừng không tìm chỗ ở của tộc nhân, hiện giờ đang tìm kiếm tung tích của tiền nhân."

"Thật sao?" Vạn Tượng nhíu mày, vô thức cảm thấy trong lời nói của đối phương có thâm ý khác, bất quá nhất thời nghĩ mãi không ra, nên y cũng không quan tâm đến nữa:

"Thái Hạo, cái tên của các hạ đúng là hiếm thấy."

"Chư vị muốn tá túc mấy ngày sao?"

"Đúng vậy!" Thái Hạo chắp tay:

"Đã làm phiền, mong rằng Thiếu ti tế tạo thuận lợi."

"Khách khí." Vạn Tượng khoát tay:

"Cùng là nhân tộc, đương nhiên là sẽ giúp đỡ lẫn nhau, mời các vị, ta sẽ sắp xếp chỗ ở, chẳng qua Tộc Khương đơn sơ, chư vị thông cảm nhiều hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận