Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 596. Linh Hỏa

Chương 596. Linh Hỏa


Người dịch: Whistle

Không hổ là Linh hỏa đại danh đỉnh đỉnh trong Phật môn, nếu như không có đạo tâm kiên định, sợ là chỉ nhìn một lần cũng sẽ lâm vào trong điên cuồng.

"Hoa. . ."

Trong thức hải, Địa Ngục Đồ lặng lẽ mở ra, mười tám tầng Địa Ngục chập trùng lên xuống, vừa va chạm với ý niệm của Linh hỏa lại hiện ra vẻ cực kì ăn ý.

"Ừm."

Mạc Cầu nhắm hai mắt, đưa tay sờ nhẹ hộp băng.

"Tê. . ."

Một sợi ngọn lửa màu đen bị hắn dẫn dắt ra, giống như một con rắn linh động đang trườn trên đầu ngón tay của hắn, tê tê rung động.

Trúc lão há to miệng, đang muốn nhắc nhở, thấy thế cũng không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Hắc Liên Tịnh Hỏa không giống như những Linh hỏa khác.

Ngay cả Tông sư Kim Đan cũng không muốn khẽ chạm vào nó, nhất là trong tình huống nó chưa được luyện hóa, vậy mà vị Mạc đại tiên sinh này lại có thể điều khiển một cách tự nhiên như vậy.

Năng lực khống hỏa bậc này. . .

Cho dù là ở trong hàng ngũ Tông sư Kim Đan cũng không có bao nhiêu ngươi làm được, hơn nữa những người này đều là cường giả đỉnh cao.

Trên mặt Trúc lão lộ vẻ trầm ngâm, ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này, bên ngoài điện lại có người bước tới, đứng từ xa khom người rồi nói:

"Sư tổ, Chưởng môn Phái Thương Vũ Vương Kiều Tịch cầu kiến."

Hả?

Cái tên quen thuộc này làm cho ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, vô thức muốn đi ra ngoài xem thử.

Vương Kiều Tịch không trở về Phái Thương Vũ mà lại tới nơi này, chắc là đi ngang qua, như vậy xem ra cũng thật là đúng dịp.

"Chưởng môn Phái Thương Vũ." Trúc lão nhíu mày, dường như cũng không biết cái danh này, thuận miệng hỏi:

"Có việc gì?"

Đệ tử ở bên ngoài trả lời:

"Vương chưởng môn nghe nói lão tổ có một đoạn Nguyên Từ Linh Mộc, có tác dụng cho việc kết đan của nàng, cho nên tới đây cầu lấy, đây là vật mà nàng trình lên."

Nói xong liền trình lên một miếng ngọc giản.

Miếng ngọc từ xa bay tới, Trúc lão đưa tay nhận lấy, Thần niệm quét qua, lập tức khẽ lắc đầu:

"Công đức của Cửu Giang minh, số lượng cũng không phải ít, xem ra cũng tốn không ít khổ công, đáng tiếc. . ."

"Vương Kiều Tịch?"

"Cái tên này. . ."

Trúc lão ngẩng đầu, trả lời:

"Ngươi đi nói cho nàng biết là Nguyên Từ Linh Mộc còn có tác dụng với lão phu, không thể cho người ngoài, kêu nàng đi nơi khác cầu linh vật đi."

"Vâng." Đệ tử trả lời.

"Như thế nào?" Mạc Cầu ngừng động tác trên tay, nói:

"Trúc lão nhận biết người này sao?"

Hắn nhìn rõ ràng.

Ngay từ đầu, Trúc lão vẫn có chút quan tam đến cái chức Chưởng môn Phái Thương Vũ, nhưng khi nghe được cái tên Vương Kiều Tịch thì ông ta lại từ bỏ chủ ý.

"Ừm." Trúc lão gật đầu:

"Có người từng nhắc qua người này trong lúc giao lưu đồng đạo, hình như nàng ta đã đắc tội với một vị đạo hữu nào đó, vị đạo hữu đó không hi vọng nàng có thể lấy được Linh vật kết đan."

"Mặc dù ta không sợ người kia, nhưng cũng không cần thiết phải gây thêm phiền toái."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày, hơi biến sắc.

"Như thế nào?" Trúc lão nhìn mặt mà nói chuyện, nghiêng đầu nhìn sang:

"Mạc đại tiên sinh đang thương tiếc cho người này sao?"

"Vậy thì không phải." Mạc Cầu lắc đầu:

"Chỉ là nhớ tới những chuyện mà mình đã trải qua, tu hành hơn hai trăm năm, vất vả bôn ba, chỉ có Linh dược là khó cầu được nhất."

"Năm đó, chỉ hận bản thân không được tiền bối thưởng thức, phí thời gian nhiều năm, lúc này mới may mắn Kết Đan, bây giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy hơi xúc động."

"Đúng vậy nha!" Trúc lão than nhẹ, trên mặt cũng lộ ra ý phiền muộn:

"Năm đó, lão hủ và mấy vị hảo hữu tự xưng Trúc Lâm Thất Hiền, hai vị huynh trưởng trong đó cũng có hi vọng Kết Đan, nhưng lại bởi vì đắc đội với người nào đó, dẫn đến. . ."

"Nếu như không có những chuyện lúc trước thì hiện giờ có thể lão hủ vẫn còn có lão hữu đồng hành."

Trong mắt ông ta lộ ra vẻ trầm tư, không nói thêm câu nào.

Dừng một chút.

Trúc lão ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài điện nói:

"Hữu An!"

"Vãn bối tại."

"Nói cho vị Chưởng môn của Phái Thương Vũ kia biết, ta có thể đưa Linh dược cho nàng, nhưng chỉ những công đức này thì còn không đủ, nàng cần phải làm cho ta một chuyện." Trúc lão chậm rãi mở miệng:

"Nếu như nàng đáp ứng thì mang đến gặp ta."

"Vâng!" Người ở ngoài điện khom người trả lời:

"Vãn bối cáo từ."

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, dường như chỉ là đang chứng kiến một chuyện nhỏ, lại tiếp tục cúi đầu nhìn về phía Hắc Liên Tịnh Hỏa trước mặt, mở miệng nói:

"Mạc mỗ rất hài lòng về ngọn lửa này, Trúc lão không ngại ra giá đi."

"Ha ha. . ." Trúc lão hoàn hồn, vuốt râu cười nói:

"Mạc đạo hữu hài lòng liền tốt, hỏa này đặt ở chỗ ta cũng vô dụng, trong số đồng đạo thì cũng không có mấy người cần dùng, mặc dù hiếm thấy nhưng cũng bán không được bao nhiêu."

Mạc Cầu cười không nói.

Loại linh vật này, nằm trong tay cũng người không dùng được thì chỉ là một vật cất giữ, nhưng ở trong tay người dùng được thì lại có thể bán được một cái giá tốt.

Đối phương sẽ không thể nào vô duyên vô cớ tiện nghi cho mình.

Hai người còn chưa quen thuộc như vậy.

"Kỳ thật, lão hủ đang có một chuyện muốn nhờ." Quả nhiên, Trúc lão thu hồi ý cười trên mặt, chỉ vào Linh hỏa trên bàn:

"Nếu như đạo hữu nguyện ý ra tay giúp đỡ, hỏa này xem như thù lao."

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Chuyện gì?"

"Thật ra chuyện này vừa vặn có quan hệ đến chuyện cần làm của vị Chưởng môn Phái Thương Vũ vừa rồi." Trúc lão nói:

"Bất quá Vương Kiều Tịch chỉ là một vị tu sĩ đạo cơ, mặc dù ngoài nàng ra thì ta còn tìm mấy người nữa, nhưng trước mắt lại đang thiếu một vị cao thủ tọa trấn."

"Ừm."

"Giải quyết một cứ điểm của tà ma tu sĩ."

"Tà ma?" Mạc Cầu nhíu mày, lập tức chậm rãi nói:

"Ở luyện đan nhất đạo thì Mạc mỗ còn có chút tự tin, nhưng đấu pháp thì lại không am hiểu lắm, chuyện như vậy sao Trúc lão không tìm người khác?"

Hắn cũng không muốn lại bị dính vào chuyện giống như Kim Ngân Linh Vĩ, bị người ta sử dụng như vũ khí.

"Thực không dám giấu giếm, trước đây lão hủ cũng đã đi qua, nhưng lại bị người ngăn lại." Trúc lão mở miệng:

"Đạo hữu không cần phải lo lắng, cái khác thì lão hủ không dám hứa chắc, nhưng đám tà ma trong này, không ai là không thể giết, chuyện này ta có thể cam đoan."

"Về phần phiền phức. . ."

Trúc lão cởi mở cười một tiếng, trên người lộ ra một cỗ sát cơ lăng lệ:

"Ma Y Thần giáo và lão hủ sớm đã không đội trời chung, sau chuyện lần này, ân oán cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu lão hủ."

Mạc Cầu nhíu mày.

. . .

Trong tĩnh thất.

Vương Kiều Tịch khoanh chân đả tọa tu hành, đôi mắt đẹp đóng chặt.

Đệ tử Hạ Vũ Mai đang đi qua đi lại, gương mặt xinh đẹp căng thẳng, thỉnh thoảng trong miệng còn nhỏ giọng thầm thì cái gì đó.

"Được rồi."

Tiếng bước chân của nàng làm cho Vương Kiều Tịch có chút bất đắc dĩ mở mắt ra:

"Con có vội vàng xao động thì cũng vô dụng, thành thành thật thật ở lại chỗ này chờ tin tức là được, đi tới đi lui như vậy để làm gì?"

"Sư phụ." Khóe miệng Vũ Mai cong lên:

"Đây chính là cơ hội cuối cùng để ngài cầu lấy linh dược đấy, không được nữa thì chúng ta cũng chỉ đành quay về tông môn, tìm kiếm vận may khác."

"Không sao." Vương Kiều Tịch mặt không đổi sắc:

"Trước đây chúng ta cũng không biết nơi này còn có một cơ hội, vốn đã từ bỏ, lần này tới đây cũng chỉ là đang thử thời vận mà thôi.."

"Tiền bối đáp ứng thì tất nhiên là đại thiện."

"Dù cho không đáp ứng thì cũng chỉ là khôi phục nguyên dạng mà thôi."

"Lời tuy như thế." Vũ Mai dậm chân, nói:

"Thế nhưng là. . ."

"Chớ lên tiếng." Vương Kiều Tịch đưa tay:

"Có người đến."

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa đã vang lên.

"Mời đến!"

Một vị nam tử trung niên đẩy cửa bước vào với một nụ cười nhạt trên môi, ông ta chắp tay thi lễ với Vương Kiều Tịch:

"Chúc mừng Vương chưởng môn, sư tổ đã đáp ứng thỉnh cầu của Vương chưởng môn."

". . ."

Trong tĩnh thất bỗng nhiên yên tĩnh, trên mặt hai nữ lộ vẻ mờ mịt.

"Thật. . . Thật sao?" Vũ Mai ở bên cạnh lắp bắp mở miệng, dường như là không tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe được.

Mà Vương Kiều Tịch thì lại thở dài một ngụm trọc khí, lấy lại tinh thần, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mừng rỡ, thi lễ nói:

"Làm phiền đạo huynh!"

"Vương chưởng môn khách khí." Nam tử khoát tay, nói:

"Bất quá sư tổ còn nói, ngoài số công đức kia ra thì Vương chưởng môn còn phải làm thêm một chuyện thì mới có thể đổi được Nguyên Từ Linh Mộc."

"Nha!" Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch chớp động:

"Xin hỏi chuyện gì?"

Nàng cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc về chuyện này, dù sao thì dựa theo kinh nghiệm trong những năm này, với công đức mà mình tích tũy thì còn lâu mới có thể đổi được linh vật này.

"Có quan hệ đến một cứ điểm tà ma." Nam tử đưa tay dẫn đường:

"Mời Vương chưởng môn đi theo ta, lão tổ sẽ có bàn giao, đúng rồi, trong khoảng thời gian này xin Vương chưởng mỗi đừng đi xa, sẽ có người đi cùng."

"Được." Vương Kiều Tịch gật đầu, nghĩ nghĩ, lại gọi đệ tử của mình tới:

"Con đi theo Minh cô nương trở về Bắc Xuyên đảo vực trước, ở trong tông môn chờ ta, vừa có tin tức thì ta sẽ đưa tin về."

"Thế nhưng là. . ." Vũ Mai sững sờ.

"Không có việc gì." Vương Kiều Tịch khoát tay:

"Con có tiếp tục ở lại nơi này thì cũng chỉ chậm trễ thời gian mà thôi, chẳng bằng sớm ngày trở về sư môn, để cho đám người Tiết sư muội có thể yên tâm."

"Vậy, được rồi." Vũ Mai gật đầu, vẻ mặt không bỏ:

"Sư phụ, người nhớ cẩn thận."

"Ừm."

. . .

Mạc Cầu đi dạo trên phố phường, ánh mắt đảo qua một bóng người quen thuộc ở phía xa, trên mặt hiện ra một cười nhạt, đang định cất bước tiến lên.

"Ừm?"

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhướng mày, nhìn về phía cách đó không xa.

Ở nơi đó, có hai nữ nhân vừa mới thu tầm mắt lại, liếc mắt nhìn nhau, đồng thời còn lặng lẽ bước vào trong một con ngõ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận