Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 852. Chặn Giết

Chương 852. Chặn Giết


Người dịch: Whistle

Nửa tháng sau.

Đoàn xe của Sở Hùng rời khỏi Lỗ vương phủ, hơn mười chiếc quỷ xa đang chạy lộc cộc trong làn gió.

Trên cổng thành.

Lỗ vương Đế Khốc và Tần điện chủ đứng nhìn bọn hắn rời đi.

"Đa tạ vương gia."

Tần điện chủ nghiêng người, hơi khom lưng với Đế Khốc nói:

"Thật sự là tên Sở Hùng này bám dai như đỉa, Tần mỗ thật sự không chịu nổi, mong rằng vương gia có thể giơ cao đánh khẽ, tại hạ cám ơn."

"Điện chủ khách khí." Đế Khốc lạnh nhạt mở miệng:

"Mỗi ngày Sở Hùng đều cần nuốt hơn trăm Âm hồn, còn thích nữ quỷ thuần âm, trong khoảng thời gian này, gã ta cũng gây ra rất nhiều chuyện phiền phức trong Vương phủ, khiến cho lòng quỷ hoàng hoàng."

"Để cho gã ta rời đi cũng là vì để cho tai của bổn vương được thanh tĩnh hơn một chút."

"Về phần thả hổ về rừng. . ."

Đề Khốc nhìn về phía đám quỷ vật đang tỏ ra không cam lòng ở sau lưng rồi nói:

"Bây giờ Sở Hùng cùng lắm chỉ là một con báo có móng vuốt sắc bén một chút mà thôi, đâu còn là mãnh hổ gì nữa?"

"Vương gia nói đúng lắm."

Tần điện chủ gật đầu rồi nói:

"Quốc chủ và Thánh chủ đều không muốn nhìn thấy Vương cảnh của hai vị Lỗ, Chiêu rung chuyển bất an, vương gia có thể rộng lượng như vậy, chắc là Chiêu vương cũng sẽ không làm quá."

"Hô. . ."

Đế Khốc hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc:

"Chiêu vương giết phụ vương ta, thù này không đội trời chung, bất quá hai cảnh có quá nhiều Quỷ vật vô tội, bổn vương cũng không muốn thấy bọn chúng bị liên lụy."

"Nếu như Tần điện chủ nguyện ý giảng hòa, vậy thì không thể tốt hơn."

"Về phần mối thù giữa ta và Chiêu vương. . ."

Ánh mắt Đế Khốc lấp lóe, chậm rãi nói:

"Ngày khác rồi lại định đoạt cũng không muộn!"

"Khó trách vương gia có thể làm cho chư vị vương tử khuất phục mà leo lên được vị trí Lỗ vương, chỉ là lòng dạ rộng lượng này thôi là bọn hắn không thể so sánh rồi." Tần điện chủ khen ngợi nói:

"Vương gia yên tâm, Tổ đình và quốc chủ sẽ không trơ mắt nhìn đại quân của Chiêu Vương xâm chiếm."

"Như vậy thì tốt." Đế Khốc lộ ra ý cười, chậm rãi gật đầu.

Vì câu nói này, y không chỉ đáp ứng thả cho Sở Hùng rời đi, còn bỏ ra một cái giá cực lớn, nhưng những chuyện này không thể nói cho người ngoài biết.

Chỉ cần có thể ổn định Lỗ vương cảnh, đợi một khoảng thời gian nữa, Đế Khốc tin rằng mình nhất định có thể cùng chống lại Chiêu vương.

Có lẽ cũng không phải không có khả năng phản công.

"Chủ thượng."

Thần niệm của Bạch thúc bay vào phạm vi nhận biết:

"Chúng ta thực sự phải thả Sở Hùng rời đi sao?"

"Ừm." Đế Khốc gật đầu, truyền niệm nói:

"Thu hồi những thủ đoạn mà ngươi đã chuẩn bị đi, giết Sở Hùng cũng có lợi gì, ngược lại còn sẽ chọc giận Chiêu vương, bất lợi cho việc hoà đàm."

"Vâng."

Bạch thúc trả lời bằng giọng nói không cam lòng.

Ngày đó, Sở Hùng ngang ngược càn rỡ, đánh cho ba vị Quỷ Vương chỉ còn lại Âm hồn, bầy quỷ trong cảnh nội đều cùng chung mối thù, lần này thả gã ta rời đi chắc chắn sẽ có nhiều lời oán giận.

Bất quá chuyện mà Đế Khốc đã quyết định thì lão ta cũng không tiện cự tuyệt.

"Đúng rồi."

Đế Khốc vuốt mày, hỏi:

"Tình huống của Mạc Cầu thế nào rồi?"

"Nhìn qua thì cũng không bị thương nặng lắm." Bạch thúc mở miệng:

"Bây giờ còn đang tu dưỡng, hắn nói là sau khi triệt để khôi phục sẽ tới gặp vương gia, có lẽ sẽ trở về động thiên Thượng Thanh Huyền U một chuyến."

"Ừm."

Đế Khốc gật đầu, trong lòng vô thức dâng lên một chút bất an.

. . .

"Toàn Chân đạo Mạc Cầ, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn xem Sở Hùng quay về."

Trên đỉnh núi, Vân Vương phi đang ngồi ngay ngắn trên phượng giá, đôi mắt đẹp chuyển động, ung dung mở miệng:

"Nếu như nhị vương Lỗ, Chiêu hoà đàm, vậy thì động thiên Thượng Thanh Huyền U sẽ là nơi hấp dẫn sự chú ý của bầy quỷ Lỗ vương cảnh, đến lúc đó, cho dù là Đế Khốc thì cũng không thể ngăn cản bầy quỷ xâm chiếm dương thế."

"Cho nên. . ."

"Hắn nhất định phải làm cho Lỗ, Chiêu tiếp tục tình trạng chém giết lẫn nhau, dầu gì cũng phải làm cho song phương đối địch, không dám phân tâm chuyện khác."

"Ít nhất là khi tuyệt đại bộ phận thông đạo lưỡng giới chưa khép kín."

"Ừm." La Quân chậm rãi gật đầu:

"Cho nên muội muội đoán là, cho dù vương gia đã cho ám tử rút lui thì Mạc Cầu cũng sẽ tự mình ra tay, giết chết Sở Hùng trong cảnh nội Lỗ Vương."

"Không sai." Vân Vương phi xác nhận:

"Chỉ cần hắn không ngu ngốc thì sẽ làm như vậy."

"Thế nhưng là. . ." La Quân Hắc Diệp vẫn luôn tin vào suy đoán của Vân Vương phi, trong những năm này cũng đã chứng minh suy đoán của đối phương là đúng.

Nhưng lần này thì khác.

La Quân chậm rãi mở miệng:

"Thực lực của Sở Hùng không yếu, tuy rằng ngày đó gã ta đã bị trọng thương, mặc dù tình huống của Mạc Cầu tốt hơn một chút, nhưng sợ là sẽ không thể nào khôi phục được nhanh như vậy."

"Dù sao nơi này cũng là Âm phủ, người tu hành dương thế gần như không thể hấp thu Linh khí."

"Hừ!" Vân Vương phi híp mắt, hừ lạnh:

"Huynh nghĩ như vậy, Sở Hùng cũng nghĩ như vậy, sợ là ngay cả tên tiểu nhi Đế Khốc kia cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không hề phòng bị chút nào."

"Tu vi của ta không bằng các ngươi, nhưng lại có thể nhìn rõ, tình trạng của Mạc Cầu tình huống tuyệt đối không nghiêm trọng giống như các ngươi đã nghĩ."

"Thật sao?" La Quân nhíu mày.

Không lý nào một đám cao thủ không nhìn ra, mà một vị Vương phi có tu vi thấp hơn lại phát hiện không đúng.

Hay là. . .

Lòng nghi ngờ Vân Vương phi quá nặng?

"Huynh trưởng." Vương phi mở miệng:

"Lấy thực lực của huynh trưởng có thể bắt được Mạc Cầu trong tình trạng không bị thương hay không?"

"Ngô. . ." La quân nghe vậy liền thu hồi tạp niệm, vẻ mặt trầm ngâm, dừng một chút mới chậm rãi gật đầu:

"Nếu như hắn không còn lá bài tẩy khác thì ta có bảy thành sẽ thắng, bất quá nếu như muốn giết chết hắn thì sợ là không nắm chắc được."

"Đủ rồi!"

Hai mắt Vương phi sáng lên.

Lập tức nghiến chặt răng, thân thể mềm mại run rẩy, gầm nhẹ:

"Mạc Cầu tiểu nhi, ta nhất định phải làm cho hắn chết! Chết không có chỗ chôn! Để hắn chôn cùng với con ta!"

Sự giận dữ tột cùng hóa thành khói đen quang quẩn giữa không trung, giống như tâm ma đang hưng phấn gào thét, làm cho La Quân phải nhăn mày.

Muội muội à, nếu như muội cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ bị oán niệm thôn phệ lý trí mất.

Haizz!

Ông ta cũng không có biện pháp nào, nên chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

. . .

Đoàn xe chạy như bay, âm phong vờn quanh, Quỷ khí nâng đỡ.

Ở chính giữa đoàn xe có một chiếc quỷ xa.

Quỷ xa dài chừng mấy trượng, bị tám con bạch cốt mã kéo đi, xẹt qua một vệt hắc tuyến giữa không trung, đang nhanh chóng phi nước đại về phía Chiêu vương quỷ cảnh.

Mấy chục con Quỷ vật đang đứng ở hai bên xe ngựa, tinh kỳ vung vẩy, hổ hổ sinh phong.

Có hai loại cờ.

Phân biệt đại biểu cho Chiêu vương và Lỗ vương.

Lại thêm khí tức mạnh mẽ của hộ vệ quỷ chúng, trên đường đi cũng sẽ không có những con Quỷ vật không có mắt nào dám động thủ với đoàn xe.

"Chủ thượng."

Lão quỷ có khí tức u lãnh, thực lực khó dò nhìn toà Âm sơn cao vút trong mây ở trước mặt rồi nghiêng người thấp giọng mở miệng nói:

"Sau khi qua khỏi ngọn Hổ Thụ sơn ở trước mặt thì chúng ta chỉ còn Chiêu vương cảnh không xa xa."

"Ừm."

Giọng nói buồn bực của Sở Hùng vang lên.

Chuyến đi lần này gã ta nên đắc chí vừa lòng mới phải, nhưng kết quả, chẳng những bản thân bị thương mất hết mặt mũi, trong lúc gã đang bế quan thì tên Đế Khốc kia lại còn lôi kéo được Tần điện chủ.

Có thể nói là thất bại trong gang tấc.

Sau khi trở về, gã chắc chắn sẽ bị Chiêu vương trách phạt.

Tâm tình đương nhiên là sẽ không cao hứng.

"Chủ thượng không cần lo lắng." Lão quỷ mở miệng an ủi:

"Vương gia đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngài, vương tử và chủ thượng lại cùng một mẹ sinh ra, tình như ruột thịt, vả lại chủ thượng cũng đã lập công lớn, chắc là sẽ không phải chịu tội gì quá mức."

"Hừ!" Sở Hùng hừ lạnh:

"Đều do ả Vân Vương phi kia, nói cái gì mà tên Mạc Cầu kia chỉ mới sơ nhập Nguyên Anh, thực lực có hạn, nếu không ta há sẽ chủ động khiêu khích?"

"May mà ả ta đã giao đủ những thứ như đã hứa."

"Đúng rồi!"

Sở Hùng đột nhiên hỏi:

"Ngươi cảm thấy lời mà ả ta nói, tên Mạc Cầu kia sẽ chặn giết ta nửa đường, là thật là giả?"

"Kẻ này có lẽ có lòng muốn làm vậy, chỉ sợ không có thực lực này." Lão quỷ nhẹ nhàng lắc đầu:

"Hắn đã bị Lục Đạo Luân Hồi của chủ thượng đánh trúng, cho dù là Quỷ Vương Trung giai thì cũng phải bị trọng thương, huống chi chỉ là một vị tu sĩ dương gian?"

"Hơn nữa. . ."

Sắc mặt lão ta trầm xuống, nói:

"Nếu như không đến thì thôi, nếu là thật sự chạy tới, vậy thì lão nô sẽ để cho hắn có đến mà không có về, cũng không phải là chúng ta không chuẩn bị gì."

"Vậy sao." Bên trong toa xe, Sở Hùng sờ cằm rồi nói:

"Thật ra ta lại hi vọng hắn ta sẽ đến, như vậy cũng có thể cho họ Mạc một kinh hỉ, tên Quỷ Vương đến đón ta mà phụ vương nói cũng sắp đến rồi chứ?"

"Là nên đến rồi." Lão quỷ nghe vậy nhíu mày:

"Đoán chừng là bị trễ một chút nên tới chậm. . ."

"Cẩn thận!"

Còn chưa dứt lời, sắc mặt lão ta đột nhiên thay đổi, tay áo dài lắc một cái, một làn quỷ phong cuốn theo toa xe ở bên cạnh rồi hóa thành một dải khói đen độn về nơi xa.

Nhưng mấy con Quỷ vật khác ở trong đoàn xe thì không thể nào phản ứng nhanh như vậy.

Mấy chục ngọn lửa đột ngột từ một ngọn núi cách đó không xa lao tới, ở giữa không trung liền hóa thành những con hỏa long đang giương nanh múa vuốt đánh tới.

Trong chớp mắt.

Bầy quỷ thân hãm trong biển lửa.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Phá một quan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận