Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 647. Tán Hoa Lão Tổ

Chương 647. Tán Hoa Lão Tổ


Người dịch: Whistle

Loan Hải giang.

Trên một mảnh thuỷ vực nào đó, một chiếc Linh chu Tam phẩm đang xuôi theo dòng nước.

Một lúc nào đó.

Một vệt độn quang xuất hiện ở phía chân trời, nó rẽ ngoặt một cái rồi lao xuống Linh chu, khi còn ở trên không trung thì độn quang đã tán đi, lộ ra bóng người của Tề Nguyên Hóa.

"Đát. . ."

Tề Nguyên Hóa đáp xuống boong tàu, trên khoang thuyền đã có mấy người đang chờ sẵn.

Ở đây có chừng sáu người, toàn bộ đều là Tông sư Kim Đan danh chấn một phương, trong đó còn có một vị đạo nhân là Kim Đan hậu kỳ.

"Tề huynh đến rồi!"

"Tề đạo hữu!"

"Các vị đạo hữu."

Đám người đều nhìn về phía Tề Nguyên Hóa đang cất bước đi vào trong buồng nhỏ:

"Xin lỗi, tại hạ có việc nên tới trễ mấy ngày, làm phiền các vị chờ chực."

"Không sao." Vị đạo nhân có tu vi cao nhất ở đây lạnh nhạt lắc đầu:

"Chúng tôi cũng không vội, Tề đạo hữu có tìm được manh mối của chỗ kia không, nếu có, sau khi tiến vào chúng ta không ngại tới đó tìm tòi."

"Ai!" Tề Nguyên Hóa nghe vậy bèn than nhẹ:

"Mấy năm trước thì ta đã tìm thấy con Linh thú tùy thân của vị tiền bối kia, chỉ tiếc. . . , mặc dù hiện giờ cũng đã tìm thấy một chút manh mối, nhưng lại khó phân thật giả."

"Không cần để ý." Một vị nữ quan ôn nhu mở miệng:

"Nhiệm vụ chủ yếu lần này của chúng ta chính là đi lấy Thủy Viên Đan Châu để luyện chế duyên thọ chi vật, đợi sau khi lấy được rồi lại nói thứ khác cũng không muộn."

"Không sai!"

"Tục truyền con Thủy Viên Linh thú kia sống nhờ những nơi có Trường Sinh Tiên Thảo, ăn vào có thể duyên thọ ngàn năm, nếu như là thật thì mới là niềm vui ngoài ý muốn."

"Ha ha. . . , Nhiếp đạo hữu lại đang suy nghĩ hão huyền."

"Cũng không thể nói chắc được, chắc là các vị cũng đã từng nghe qua, Lỗ tiền bối năm đó vì lấy được một gốc tiên thảo duyên thọ ngàn năm nên mới có thể kết thành Nguyên Anh"

Đám người nghe vậy bèn cười to.

Mặc dù mọi người đều biết chuyện này không phải là giả, nhưng cũng không có người thật sự ôm theo hi vọng, dù sao cũng quá xa vời.

Mấy người ở đây đều là hảo hữu, đàm tiếu vô kỵ, lần này tề tụ tại đây là vì vào Vân Mộng Thuỷ Giới để tìm kiếm cơ duyên.

Vân Mộng Thuỷ Giới có địa vực mênh mông, ngay cả Linh khí cũng mỏng hơn Vân Mộng Xuyên, nhưng vẫn sinh ra các loại Linh dược hiếm thấy.

Mấu chốt là.

Trong đó có rất ít người tu hành, lại càng không có Tông sư Kim Đan, cũng bởi vì vậy mà Linh dược bên trong có thể được bảo tồn.

Thậm chí là vì phải qua mấy trăm, mấy ngàn năm mới có thể đi vào một lần, cho Linh dược và Linh thú thời gian để sinh trưởng phát dục, không đến mức tát ao bắt cá.

Đối với tu sĩ cấp cao ở Vân Mộng Xuyên mà nói.

Vân Mộng Thuỷ Giới chính là một cái tàng bảo khố tự nhiên, không đề cập tới cơ duyên của những vị tiền bối vẫn lạc trong đó, chỉ là Linh dược thôi cũng đã đáng giá rồi.

"Tu chỉnh bảy ngày."

Một lát sau, đạo nhân chậm rãi thu liễm ý cười, nghiêm mặt mở miệng:

"Bảy ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát vào trong đoạt được Linh vật, dựa theo ước định mà phân chia, đợi khi giúp lão đạo đạt được Thủy Viên Đan Châu thì chư vị có thể tự mình đi tìm kiếm cơ duyên."

"Thiện!"

"Có thể."

Đám người nhao nhao gật đầu.

. . .

Bắc Xuyên đảo vực.

Trong một tòa động phủ nào đó có hương khí tung bay.

Tán Hoa Thiên Nữ Phùng Cô Nhạn mặt mày đỏ bừng, ẩn ý đưa tình, thân thể mềm nhũn ngã lên trên người một vị nam tử, hai chân thon dài quấn chặt lấy người này.

Trên người ả ta có khoác một tấm sa mỏng, cũng đã che hai người lại, chỉ thấy những chuyển động nhỏ và tiếng thở gấp không ngừng vang lên.

"Chủ thượng, đã bao lâu ngài không tới gặp thiếp rồi?"

"Bốn mươi năm sáu tháng lẻ ba ngày." Nam tử có mái tóc bạc trắng, tướng mạo cũng không tính là kinh diễm, nhưng lại có một cỗ khí chất không hiểu.

Nhất cử nhất động dường như đều có thể mê hoặc tâm huyền của nữ tử.

Nam tử nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vùng mềm mại bóng loáng bên dưới của Phùng Cô Nhạn, trong mắt ẩn hiện kỳ quang, thân thể có chút giật giật, khi thấy hô hấp của đối phương trở nên gấp rút thì không khỏi cười nói:

"Yên tâm, những ngày này ta nhớ được nhất thanh nhị sở, lão tổ sẽ không quên ngươi."

"Ừm. . ."

Phùng Cô Nhạn chỉ cảm thấy mỗi chữ trong lời của đối phương đều chạm đến lòng mình, thân thể mềm mại không khỏi run lên, trên mặt đỏ ửng càng đậm hơn.

Ý cười trên mặt nam tử càng tươi hơn, nhẹ nhàng mơn trớn vùng eo nhỏ nhắn của ả ta:

"Những năm này, ta vẫn luôn bế quan không ra, đã lạnh nhạt tỷ muội các nàng rồi, xin đừng trách ta, sau này chúng ta còn có nhiều thời gian."

"Nô tỳ sao dám trách tội ngài?" Đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn lưu chuyển, tay ngọc khẽ vuốt ve lồng ngực của gã:

"Chỉ là nô ty có chút hâm mộ đại tỷ, nàng có thể sớm chiều ở chung với chủ thượng ngài, còn bọn nô tỳ thì lại phải chịu cảnh phòng không gối chiếc, mà trong lòng vẫn không thể quên được chủ thượng."

"Ha ha. . ."

Nam tử cười to, vỗ nhẹ bờ mông của đối phương:

"Ta đã ở chỗ này của nàng chừng mấy ngày rồi, còn không thỏa mãn sao, bất quá cũng không xê xích gì nhiều, tới lúc làm chính sự rồi."

"Ngô. . ." Khóe miệng Phùng Cô Nhạn hơi vểnh lên, giống như có chút không thích, nhưng lại không dám phản bác, chỉ đành từ trên người của gã nam tử bò lên:

"Chủ thượng, Vương Kiều Tịch kia quan trọng với ngài như vậy sao?"

"Đương nhiên." Nam tử gật đầu, mắt hiện kỳ quang:

"Bát đại thiên nữ mỗi người một phương, mặc dù trải qua bí pháp điều hòa, nhưng khí tức vẫn lộ ra vẻ khác thường, khó mà triệt để hòa làm một thể với ta."

"Chỉ có lực lượng nguyên từ là có thể thông suốt tứ cực, điều hòa âm dương, ví như có thể đắc thủ, Lão tổ ta liền có hi vọng chân chính đạp ra một bước kia!"

Nói xong, ánh mắt gã ta lấp lóe, trên mặt hiện vẻ động dung.

Nguyên Anh!

Cho dù Tán Hoa lão tổ có dị bẩm thiên phú, nhưng khi nghĩ đến chuyện này thì cũng khó có thể kiềm nén được sự kích động trong lòng.

"Ba!"

Lão ta chợt vỗ mông của Phùng Cô Nhạn rồi cười nói:

"Khí tức của ta đã tương liên với tỷ muội các ngươi, chỉ cần ta có thể bước qua được một bước kia, cho dù tu vi của các ngươi không thể tăng trưởng, nhưng thọ nguyên cũng sẽ giống như ta."

"Cuộc sống của chúng ta còn rất dài!"

Nguyên Anh Chân Nhân có thể thọ đến ba ngàn tuổi!

Trước đó, Tán Hoa lão tổ vẫn còn không nắm chắc lắm, nhưng nếu như Vương Kiều Tịch đã tiến giai Kim Đan cảnh thì lão ta lại nắm chắc hơn năm thành rồi.

"Vậy thì không thể tốt hơn, thiếp thân chúc mừng chủ thượng đại đạo hữu thành trước." Phùng Cô Nhạn nở nụ cười duyên, rồi lại lập tức nhíu mày:

"Nhưng Vương Kiều Tịch lại không đồng ý."

"Ai!" Nam tử lắc đầu:

"Lão tổ không phải là loại người thích ép buộc người khác, cũng sẽ không thích ép buộc tâm ý của mỹ nhân, chỉ cần nàng gặp được ta thì sẽ không nghĩ như vậy nữa."

"Đó là đương nhiên." Đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn chớp động, nói:

"Chủ thượng ngài tự thân xuất mã, thử hỏi trong thiên hạ này có vị nữ tử nào có thể chịu được?"

"Bất quá. . ."

"Chúng ta nên làm gì với người của Thiên Nhai đạo trường đây?"

"Thiên Nhai đạo trường." Mắt của gã ta co rụt lại:

"Lão già cổ hũ họ Trúc kia giấu rất sâu, nhưng mà ta cũng không sợ lão ta, ngược lại là tên Cao Trùng kia, bối cảnh sau lưng người này chính là một chuyện phiền phức."

"A. . ."

Nói xong Tán Hoa lão tổ bèn a nhẹ một tiếng:

"Bất quá lần này mặc kệ là ai, nếu dám ngăn cản đạo đồ của ta, vậy thì đừng trách bổn Lão tổ không khách khí! Vả lại trong khoảng thời gian này, sợ là bọn hắn cũng sẽ không có tâm tư quan tâm chuyện khác, thậm chí bây giờ bọn chúng có còn ở đó hay không thì cũng không nhất định."

"Vâng."

Phùng Cô Nhạn cúi đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:

"Dường như Kiều Tịch muội muội có quan hệ không cạn với vị Mạc đại tiên sinh kia, sợ là hắn ta sẽ ra tay ngăn cản."

"Ha ha. . ." Ý nghĩ trong lòng của Phùng Cô Nhạn há có thể giấu được Tán Hoa lão tổ, chỉ cần ả ta vừa nghĩ một cái thì gã đã biết được nhất thanh nhị sở rồi:

"Ngươi không cam lòng gã họ Mạc uy hiếp ngươi lúc trước đúng không?"

"Không sao cả!"

"Lão tổ giúp ngươi lấy lại mặt mũi này, nếu như hắn thức thời thì cũng thôi, nể mặt của Kiều Tịch, ta cũng có thể tha cho hắn một lần, nếu không. . ."

Tán Hoa lão tổ cười lạnh, đôi mắt băng lãnh.

. . .

Phái Thương Vũ.

Cách Kim Đan đại điển của Chưởng môn Vương Kiều Tịch đã qua được mấy ngày rồi.

Bên trong đại điện.

Mọi người đều đã lui xuống, chỉ còn lại Tiết Lục Y và Mạc Cầu.

"Từ sau khi người của chúng ta được thả ra thì Chu gia đều chưa từng chủ động gây hấn, dường như bọn họ đã chịu thua."

Tiết Lục Y ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Kiều Tịch, trong mắt đều là nho mộ:

"Bây giờ sư tỷ đã Kết Đan thành công, lại có thư xác nhận của Thiên Nhai đạo trường, Chu gia còn nguyện ý bồi thường tổn thất cho chúng ta."

"Xem ra bọn hắn thực sự đã định bỏ qua chuyện này!"

"Vậy thì chưa chắc." Vương Kiều Tịch lắc đầu, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Trúc lão nói thế nào?"

"Tử đấu." Mạc Cầu đặt phong thư trên tay xuống, mặt không đổi sắc nói:

"Dường như Chu Huyền Cảm cũng không vội vàng, thời gian ước định là mười năm sau, chẳng qua ta lại không có hứng thú để chờ gã ta."

"Mười năm?" Trên mặt Vương Kiều Tịch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hiện giờ, nàng cũng đã gia nhập Thiên Nhai đạo trường, trở thành vị Kim Đan thứ mười hai tọa trấn đạo trường, nên cũng biết được một ít bí ẩn.

Liền lập tức gật đầu, nói:

"Xem ra Chu gia đã quyết định đến đó một chuyến, cho nên mới đẩy chuyện này đến mười năm sau."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Mấy trăm năm mới có một cơ hội duy nhất, đương nhiên là bọn hắn sẽ không nguyện ý buông tha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận