Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 650. Chạy Trốn

Chương 650. Chạy Trốn


Người dịch: Whistle

Trong lòng Tán Hoa lão tổ đã nảy sinh sát cơ, trên mặt lão ta cũng đã không còn dáng vẻ ổn trọng đoan trang như lúc ban đầu, gã vung tay lên, Ngũ hành quang nhận liền điên cuồng giảo sát tứ phương.

"Lốp bốp. . ."

"Phốc!"

Nơi xa, Mạc Cầu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trong cơ thể chấn động kịch liệt, tựu liền vầng sáng Kim Đan cũng trở nên ảm đạm đi rất nhiều.

Thiên Lôi Kiếm. . .

Đã bị đối phương đánh trọng thương!

Thực lực của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Không!

Phải nói là Tán Hoa lão tổ tuyệt đối không phải là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy uy thế khó mà ngăn cản.

"Mạc Cầu!"

Vương Kiều Tịch biến sắc, quay người ôm lấy hông hắn:

"Chúng ta chạy tiếp thôi!"

"Không còn kịp rồi." Sắc mặt Mạc Cầu âm trầm, đưa tay ngăn cản, sau khi ổn định khí tức trong cơ thể, trên mi tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái khe.

Một con mắt u lãnh tĩnh mịch chậm rãi hiện ra.

Đại La Pháp Nhãn!

Trong khoảng thời gian này, ngoài việc dưỡng thương ra, Mạc Cầu còn luyện hóa được vật này, dung nhập vào trong huyết nhục.

Bởi vì có tinh thần thức hải nên hắn đã lý giải hoàn toàn Thiên Yêu Bí Điển, cũng đã thôi diễn ra pháp môn luyện hóa, nhưng dù sao cũng chỉ vừa sơ luyện, còn lâu mới có thể hoàn toàn nắm giữ.

Gã Ngân Xà Điếu Tẩu kia đã mang theo viên pháp nhãn này hơn trăm năm mà cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu diệu dụng, tu vi của Mạc Cầu còn không bằng gã, cho nên lại càng thêm không bằng.

Bất quá. . .

Con mắt dọc trên mi tâm tỏa ra những tia sáng yếu ớt bao trùm bát phương.

Không chỉ ở phía trước, mà còn có 2 bên trái phải.

Sau lưng, trên dưới, pháp nhãn mở ra, nhìn không sót một thứ gì.

Giống như có một tầng gợn sóng vô hình hiện lên, quét ngang xung quanh trăm dặm, tất cả Nguyên khí, khí cơ biến hóa trong vòng trăm dặm đều đặt vào trong mắt.

Mạc Cầu chuyển động ý niệm, ánh mắt tùy theo nhất cử rơi vào trên người của Tán Hoa lão tổ ở phía đối diện.

Chỉ một thoáng.

Khí cơ biến hóa, Thần hồn ba động, thậm chí Kim Đan vận chuyển ở trên người đối phương đều đang nằm rõ ràng trong thức hải của Mạc Cầu.

Giờ khắc này, thời gian dường như đã triệt để đứng im, chỉ có ý niệm của Mạc Cầu là đang nhanh chóng du tẩu.

Hắn có thể 'nhìn thấy' binh khí mà Tán Hoa lão tổ ngự sử chính là một thanh phi đao trong suốt.

Kim Đan trong cơ thể phun ra nuốt vào lượng Pháp lực kinh khủng, Thần hồn dẫn động Pháp lực phác hoạ ra biến hóa phức tạp, lại trải qua phi đao rung động bay ra.

Lực lượng ngũ hành hội tụ trên lưỡi đao giống như một tầng quang nhận, khẽ run lên, phun ra ngoài những vệt hào quang mỏng như cánh ve.

Hào quang chém trúng Thiên Lôi Kiếm, oanh ra một cái lỗ hổng.

Còn có từng tia Lôi quang xuất hiện ở xung quanh người hắn, mặc dù không hiện ra, nhưng lại đan xen thành lưới, tùy thời đều có thể bộc phát ra uy lực hủy thiên diệt địa.

Còn có Tử Vân Đâu đang lơ lửng ở bên cạnh người, miệng túi há to ra, bên trong có một lực lượng ma diệt vạn vật đang ngo ngoe muốn động.

Mạc Cầu đứng im bên trong thời không, trong lòng trầm xuống.

Bất luận là loại thủ đoạn nào của đối phương cũng đều làm cho hắn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, phàm là bị chạm vào một chút, sợ là cũng sẽ bị trọng thương.

Phải biết.

Hiện giờ hắn đã tu luyện Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân tới tầng thứ năm, theo lý mà nói thì Pháp bảo bình thường đã khó có thể tổn thương được.

Mà Tán Hoa lão tổ. . .

Không hổ là nhân vật danh chấn một phương!

Ở dưới Nguyên Anh, người này nằm trong hàng ngũ đứng đầu, trong Bắc giang to lớn này, sợ là cũng chỉ có vị Giáo chủ thần bí khó lường Lại Thiên Y mới có thể so sánh.

Ngay cả Trúc lão đều phải kém hơn một bậc.

Mạc Cầu còn có thể nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt của Thiên nữ Tán Hoa Phùng Cô Nhạn, cũng có thể nhìn thấy vẻ ngưng nhiên và quyết tuyệt trong lòng của Vương Kiều Tịch.

"Hây!"

Hắn quát khẽ một tiếng, đại thủ lăng không ấn xuống.

Tán Hoa lão tổ ở phái đối diện lập tức sắc mặt ngưng tụ.

Chẳng biết tại sao, lão ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác rằng mình đã bị người ta nhìn thấu, toàn thân mát lạnh, vô thức ngoại phóng Pháp bảo.

Còn vận chuyển Kim Đan, từng tầng Linh quang bảo vệ quanh người.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Năm ngón tay của Mạc Cầu lăng không ấn xuống, hư không ở trước mặt đột nhiên sụp đổ, không gian giống như một tấm nệm mềm mại đột nhiên bị một vật nặng đè xuống.

Ngũ Chỉ Sơn!

Năm ngón tay vừa rơi xuống, hư không lập tức hóa thành lao tù.

Sắc mặt của Tán Hoa lão tổ cứng đờ, toàn bộ cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó liền biến mất không thấy gì nữa.

Mà ở trong tầm mắt của Đại La Pháp Nhãn, thứ bị thu nhỏ không phải là Tán Hoa lão tổ, mà là vị trí hư không mà lão ta đang đứng đã bị một lực lượng vô hình giam cầm.

Mạc Cầu mượn nhờ uy năng của Đại La Pháp Phãn, dùng 'Trấn' chi pháp để phong ấn hư không.

Đây chính là con át chủ bài của hắn.

Bất quá. . .

Loại pháp môn cưỡng ép vặn vẹo không gian này cũng không phải là thứ mà hiện giờ hắn có thể thi triển được, hư không sụp đổ đang thong thả phục hồi lại như cũ.

"Khụ khụ!"

Sau khi làm xong hết thảy, Mạc Cầu che miệng ho nhẹ, khóe miệng chảy máu, cả người giống như đã già đi mấy chục tuổi, con mắt dọc trên mi tâm cũng đã khép lại.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Mạc Cầu!"

Trên mặt của nhị nữ lập tức hiện ra vẻ mê mang, các nàng căn bản không rõ đã phát sinh chuyện gì.

Chỉ biết là Mạc Cầu vừa duỗi tay về phía trước thì Tán Hoa lão tổ liền biến mất không thấy gì nữa, nếu như không phải còn có thể cảm ứng được chủ thượng vẫn còn thì sợ là Phùng Cô Nhạn đã điên rồi.

"Đi!"

Mạc Cầu khoát tay, không để ý tới Phùng Cô Nhạn đang thất thần, hắn quát khẽ với Vương Kiều Tịch một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Chẳng qua khi độn quang vừa xuất hiện thì hắn suýt chút nữa là rơi xuống dưới.

May mà Vương Kiều Tịch phản ứng khá nhanh đã ôm chặt lấy hắn, thi triển Âm Dương Nguyên Từ độn pháp, hai người hóa thành một vệt lưu quang bay thẳng về phương xa.

Phùng Cô Nhạn giơ tay lên, có lòng muốn đuổi theo, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ e ngại.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng ả ta chỉ đành ở lại.

Một lát sau.

"Ba!"

Hư không ở bên cạnh đột nhiên run lên, giống như một mặt nước đang lóe lên gợn sóng, Tán Hoa lão tổ từ bên trong nhảy ra ngoài.

"Chủ thượng!"

Trên mặt Phùng Cô Nhạn xuất hiện vẻ cuồng hỉ, vội vàng tới gần.

"Ba!"

Sắc mặt của Tán Hoa lão tổ lại trở nên âm trầm, đột nhiên vung tay ra, hung hăng quất cho ả ta bay ra ngoài, trong mắt không có một chút tình cảm nào:

"Tiện nhân, là ngươi cố ý dẫn dụ Mạc Cầu tới đây đúng không?"

"Chủ. . . Chủ thượng. . ."

Phùng Cô Nhạn bụm mặt, khóe miệng chảy máu, thân thể mềm mại run rẩy, không dám giải thích.

Lúc đầu thì Tán Hoa lão tổ cũng không ngại xuất thủ xử lý luôn Mạc Cầu, nhưng nếu như bởi vì vậy mà làm trễ nải chính sự thì lại vạn vạn không được.

Lão ta lập tức lạnh giọng mở miệng:

"Nếu như làm hư đại sự của ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"

Nói xong, lão ta liền khẽ vung tay áo bỏ đi, trên mặt Phùng Cô Nhạn mang theo vẻ không cam lòng điên cuồng lướt về phái trước.

Một lát sau.

Tán Hoa lão tổ dừng lại ở một nơi tràn đầy mưa phùn, lão ta lặng lẽ liếc nhìn chung quanh, đột nhiên vung tay áo lên, điên cuồng đánh về phía mặt nước bên dưới, tạo ra những luồng khí lãng cuồng bạo.

"Đáng chết!"

"Phùng Cô Nhạn!"

"Thiếp. . . Thiếp thân tại." Phùng Cô Nhạn vẫn luôn đi theo ở sau lưng không xa, lúc này đang run lẩy bẩy thành thành thật thật tiến lên.

"Đi tìm một viên Huyễn Mộng Thần Thạch lại đây!" Tán Hoa lão tổ trầm tư mở miệng.

. . .

Sau khi hai người Mạc Cầu thoát ra được một khoảng cách thì hắn bỗng nhiên cảm thấy người ở sau lưng kia đã thoát khốn.

Mạc Cầu liền lập tức nhẹ nhàng khoát tay để Vương Kiều Tịch dừng lại.

"Không còn kịp rồi!"

Lúc đầu thì phương hướng mà hai người bỏ chạy đã chệch khỏi hướng đạo trường, bây giờ lại càng không kịp chạy về, tiếp tục trốn cũng không còn tác dụng nữa.

"Chia ra trốn!"

Vương Kiều Tịch nghiến chặt răng:

"Mục tiêu của lão là ta, để ta dẫn lão ta đi, ngươi đi trước!"

"Không cần như vậy." Mạc Cầu lắc đầu, lật tay lấy ra một hòn đá lóe ra vầng sáng mông lung, đồng thời thả Trọng Minh Hỏa Mãng ra:

"Thứ này, dùng như thế nào?"

"Chủ thượng." Trọng Minh Hỏa mãng thấy thế bèn đại hỉ:

"Ngài đã quyết định đi Vân Mộng Thủy Giới rồi sao?"

"Bớt nhiều lời." Giọng Mạc Cầu trầm xuống:

"Vào như thế nào?"

"Vâng, vâng." Trọng Minh Hỏa mãng vội vã gật đầu, thân thể cuộn tròn hiện ra chân thân dài trăm trượng, cái đầu to lớn nhẹ nhàng ngậm lấy Huyễn Mộng Thần Thạch.

Trong miệng còn nghẹn ngào nói:

"Vân Mộng Thủy Giới và Huyễn Mộng Thần Thạch đều có một chữ mộng."

"Phương pháp vào trong đương nhiên cũng là từ trong mộng."

Dứt lời, miệng lớn của nó đột nhiên khép lại, cắn nát hòn đá trong miệng, mắt nhắm lại, tâm thần chìm vào trong trạng thái ngủ không phải ngủ, tỉnh không phải tỉnh.

"Hoa. . ."

Một làn sương mù từ trong miệng nó tràn ra.

Thần sắc của hai người Mạc Cầu khẽ biến, liếc mắt nhìn nhau, lần theo cỗ khí tức huyền diệu kia rồi lần lượt nhắm mắt lại.

Mộng. . .

Như thế nào là thực?

Như thế nào là giả?

Mê mẩn mênh mông, ngơ ngơ ngác ngác, thân thể lạnh nóng giao hòa, đợi khi mở mắt ra thì hai người một yêu đã ở chỗ khác.

. . .

"Rầm rầm. . ."

Mưa rơi như màn, từ cửu thiên chi thượng rơi xuống, bay xuống vực sâu yếu ớt.

Thượng không thấy thương khung, hạ không thấy đại địa, tứ phương trống rỗng, không biết giới hạn ở chỗ nào, chỉ có hai người một yêu đột nhiên xuất hiện.

"Nơi này chính là Vân Mộng Thủy Giới?"

Mạc Cầu đứng trong hư không, đưa mắt nhìn bốn phía, bất luận là phương hướng nào cũng đều là mưa rơi nặng hạt, mưa như trút nước, ngoại trừ nước mưa ra thì không còn vật nào khác.

Phía trên phía dưới đều giống như vậy.

Linh khí hư mỏng, khí cơ không lưu loát, giống như một loại ràng buộc vô hình làm cho Kim Đan và cảm nhận Thần niệm cũng trở nên không còn nhạy bén.

Chỉ có thủy khí nồng đậm đang tràn ngập tứ phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận