Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 692. Quỷ Vật

Chương 692. Quỷ Vật


Người dịch: Whistle

Chó trắng cụp mắt xuống, như ngủ mà không phải ngủ, không thèm phản ứng với mấy lời liên miên lải nhải của nàng ta.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

"Hô. . ."

Trên đá tròn, Mạc Cầu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm rồi đứng lên.

Liếc nhìn bốn phía rồi hơi dừng lại trên một đống đất nhỏ ở nơi xa, sau đó lại lập tức nhìn về phía Trương Yến đang ngồi xổm ở bên cạnh trêu đùa chó trắng:

"Ngươi làm?"

"Ừm."

Trương Yến vội vàng đứng lên, hoảng loạn gật đầu:

"Ta lập cho Phùng cô nương một cái mộ phần, nàng. . . Cho dù nàng đã từng làm không ít chuyện sai trái, nhưng đều là vì thân bất do kỷ, thật ra nàng cũng là một người đáng thương."

"A. . ."

Mạc Cầu từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không nói thêm, hỏi:

"Chỗ mà ngươi nói là ở đâu?"

"Ngươi muốn đi?" Trương Yến sững sờ, chần chờ một chút rồi nói:

"Nơi đó nằm sâu trong Tổ miếu, có thể sẽ rất nguy hiểm."

"Nằm sâu bên trong Tổ miếu?"

Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.

Đổi lại là trước đây thì hắn chắc chắn sẽ rất kiêng kỵ chỗ sâu trong Tổ miếu, bất qua ở trong truyền thừa của Tô Mộng Chẩm lại có không ít thông tin về nơi đó.

Có những lúc, sự e ngại bắt nguồn từ không biết.

Biết tình huống thì sẽ không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.

Huống chi.

Tán Hoa lão tổ đã là nhân vật đứng đầu bên dưới Nguyên Anh, ngay cả Tán Hoa lão tổ mà hắn cũng đều có thể giết được, lại có mấy người có thể làm cho hắn cảm thấy e ngại chứ?

Cho dù giết Tán Hoa lão tổ là do dựa vào kế sách, nhưng thực lực của hắn cũng đã không thể khinh thường.

Trong thiên hạ, Nguyên Anh Chân nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như đã đến được cảnh giới này mà vẫn còn phải co lại, vậy thì tu luyện nhiều năm như vậy cũng chẳng làm được gì.

"Không sao cả!"

Mạc Cầu lập tức chậm rãi mở miệng:

"Nếu như thực sự không được thì chúng ta liền ra ngoài, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ mỗi người một ngả, Trương cô nương đừng quên lời hứa của mình."

"Đương nhiên."

Trên mặt Trương Yến lộ ra vẻ đắng chát, gật đầu nói:

"Ta đã dùng Thần hồn lập thệ, đương nhiên sẽ không dám thất hứa."

"Vậy là tốt rồi."

Mạc Cầu gật đầu, vung tay áo dài lên:

"Chúng ta đi!"

Linh quang cuốn theo hai người một chó biến mất không thấy.

. . .

"Phía trước chính là chỗ sâu trong Tổ miếu."

Trước mặt ngoài vô tận thủy vực ra lại đột ngột xuất hiện một ngọn núi lớn, núi lớn nối thành một mảnh, giống như một bức tường đang bao bọc vây quanh.

Trương Yến đứng trên mặt nước, chỉ về phía trước:

"Trên núi có thiết lập trận pháp cấm bay, rất khó vượt qua, nhưng mà có thông đạo sơn cốc, sau khi đi qua thông đạo liền có thể tiến vào chỗ sâu trong Tổ miếu."

"Đúng rồi!"

Nàng hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp:

"Mặc dù nói là nơi này Tổ miếu ẩn địa, nhưng chắc là cũng sẽ có liên quan đến Tổ miếu, cho nên chúng ta có thể sẽ gặp phải cao thủ nào đó"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Đi!"

Độn quang bao phủ hai người bay về phía trước.

Bức tường vây quanh dãy núi dường như vô hạn, nhưng khí cơ ở xung quanh thông đạo lại khác hẳn với chỗ khác, dùng cảm giác của Tông sư Kim Đan thì cũng có thể từ từ phân biệt ra được.

Không chỉ có một thông đạo có thể vào được bên trong.

Nhưng lối vào mà bọn hắn lựa chọn lại không hề an toàn.

Khu vực ở chính giữa hạp cốc chính là nơi cần phải đi qua, chỗ đó có rất nhiều đầu lâu được chất thành một cái kinh quan*, lại dùng Pháp thuật chiếu rọi, trông rất bắt mắt. (kinh quan là một phương thức xử lý xác của kẻ bại trận trong chiến tranh, bên thắng cuộc thu thập xác của bên bại trận sau chiến tranh và chất thành một đống bên vệ đường rồi đắp đất lên thành gò, cách làm này chủ yếu dùng để phô trương những chiến công quân sự với các quốc gia hoặc là để cảnh cáo kẻ thù)

Đầu lâu có của dị thú, có tu sĩ, thiên kì bách quái, đều không giống nhau.

Theo khí tức cố ý lưu lại đến xem thì khi những sinh linh này còn sống đều là cường giả, có vài người còn là Tông sư Kim Đan.

"Giết!"

Một chữ ‘giết’ tràn ngập sát cơ nồng đậm được khắc vào kinh quan phía trước, nhường nhân nhìn chi kinh hãi.

"Còn phải đi vào sao?"

Trương Yến co rụt thân thể, ánh mắt e ngại:

"Hay là chúng ta quay về đi."

"Vào, tại sao lại không vào." Mạc Cầu giống như cười mà không phải cười nói:

"Trương cô nương nhát quá, với thực lực của cô nương, cho dù là ở chỗ sâu trong Tổ miếu cũng không có mấy người có thể mạnh hơn cô nương."

"Không có mấy người, nhưng cũng có." Trương Yến ra vẻ ngưng trọng:

"Có câu nói là quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, không cần phải mạo hiểm như vậy."

"Có đạo lý." Mạc Cầu gật đầu:

"Bất quá Vân Mộng Thủy Giới phải mất mấy trăm, thậm chí là ngàn năm mới mở một lần, nếu như để vuột mất cơ hội lần này, sợ là sẽ không có lần thứ hai."

"Cho nên. . ."

Hắn vươn tay ra hiệu:

"Chúng ta đi tiếp thôi."

"Hô!"

Trương Yến hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu:

"Nói cũng đúng, vậy chúng ta liền đi tiếp!"

Độn quang bay thẳng tới hạp cốc nằm ở phía đối diện, khoảng cách càng ngày càng gần, ánh sáng ở trước mặt cũng trở nên càng lúc càng rõ, cuối cùng liền hiển lộ ra.

"Xoạt!"

Hai mắt tỏa sáng.

Hình như nơi này là phế tích của một bãi Chiến trường, lọt vào trong tầm mắt đều là cảnh tượng vạn vật lụi tàn, khắp mặt đất đều là khe rãnh, sương mù xám xịt tràn ngập.

Hai người đáp xuống bên dưới, cũng không vội vàng tiến lên, mà nhìn về phía bên cạnh.

Ở nơi đó có một người đang ôm kiếm lặng lẽ đứng yên.

Kim Đan!

Trên người của đối phương hiển lộ ra khí tức của Tông sư Kim Đan, còn có một luồng kiếm ý lăng lệ, không kém gì Thiên Si, phả vào mặt.

"Hai vị, quay về đi!"

Đối phương mở miệng nói:

"Đây không phải là nơi mà các ngươi nên tới."

"Thật sao?"

Mạc Cầu tiến lên trước một bước, từ xa chắp tay:

"Chưa thỉnh giáo. . ."

"Ngự Linh tông Phiền Tây Viên." Kiếm khách híp mắt, nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng cũng không nhịn được dâng lên chút nghi.

Trên thân của hai người này đều có Linh quang bao phủ, che đậy mặt thật, khí tức không hiện, làm cho người khác không nhìn ra tu vi.

Nhưng trong đó trên thân của một người có Linh quang nhảy nhót, trông rất bắt mắt.

Pháp bảo?

Đây là mấy món Pháp bảo?

Chỉ là những thứ mà gã ta có thể phát hiện thì đã có bốn món rồi!

Vả lại mỗi một món đều không phải vật phàm, linh khí nồng nặc giống như thủy triều đang vô thức cọ rửa mọi thứ xung quanh.

Đây là bởi vì Mạc Cầu vừa mới luyện hóa, còn chưa thể chưởng khống hoàn toàn, làm cho khí tức của Pháp bảo bị tiết ra ngoài.

Phiền Tây Viên hít sâu một hơi, kiềm nén sự kinh ngạc trong, chắp tay thi lễ:

"Đạo hữu xưng hô như thế nào?"

"Ha. . ." Mạc Cầu cười nhẹ:

"Vô danh tiểu tốt, không đáng giá nhắc tới."

"Bất quá, nếu như chúng tôi nhất định phải đi vào thì sẽ như thế nào?"

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, dưới chân đạp nhẹ, mang theo Trương Yến tiến lên mấy bước, cách Phiền Tây Viên ngày càng gần.

Khí tức của rất nhiều Pháp bảo trên người cũng bị tiết ra ngoài.

Khóe mắt Phiền Tây Viên co giật một hồi, vô thức muốn rút kiếm ra.

Bất quá toàn thân người này đều là bảo vật mà lại dám nghênh ngang như vậy, khi đối mặt với mình lại không hề sợ hãi, ngẫm lại cũng biết là không phải kẻ vớ vẩn.

Đây là con cái nhà ai? Đa Bảo đạo nhân sao?

Xúi quẩy!

Trong lòng thở dài một hơi, khóe miệng giật giật, gã nói:

"Phiền mỗ chỉ ngăn chặn những người không liên quan, nếu như đạo hữu muốn vào thì đương nhiên là có thể, bất quá đừng trách tại hạ không nhắc nhở trước, nơi này có thể sẽ không an toàn."

"Cho dù là Nguyên Anh Chân nhân vẫn lạc cũng là chuyện thường."

"Đa tạ nhắc nhở!" Mạc Cầu chắp tay:

"Chúng tôi cáo từ!"

Nói xong liền mang theo Trương Yến độn về phương xa.

"Vậy liền vào được bên trong rồi?"

Trương Yến có chút khó tin:

"Sát khí trên thân người kia nặng như vậy, ta còn tưởng rằng gã ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Sát khí nặng cũng không có nghĩa là kẻ ngu." Mạc Cầu nghe vậy liền im lặng lắc đầu, dường như đã quá quen với vẻ ngây thơ của đối phương rồi:

"Nơi mà cô nói là ở đâu?"

Hắn đã vừa lòng thỏa ý với thu hoạch lần này của mình, chuyến này chỉ cầu mau đi mau về, cho dù không lấy được chỗ tốt cũng không sao.

"Ở. . ." Trương Yến cúi đầu, yên lặng bấm tay chốc lát, lập tức chỉ về phía nam:

"Bên kia!"

"Tốt!"

Mạc Cầu gật đầu, phật diệp ở trong cơ thể run lên, Vô Gian Độn gia trì độn pháp, tốc độ đột nhiên tăng mạnh.

Quan sát từ xa thì thấy giống như một luồng hư ảnh lướt ngang chân trời, thậm chí mắt thường còn không thể theo kịp tốc độ của hắn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

"Bạch!"

Độn pháp dừng lại, hiện ra thân hình của Mạc Cầu, hắn cau mày.

"Thế nào?"

Trên mặt Trương Yến hiện ra vẻ không hiểu.

"Có chút không đúng." Mạc Cầu nhíu mày, nhìn một vòng xung quanh, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một trái Linh quả.

Khí tức của Linh quả đang biến mất!

Tại sao lại như vậy?

Trên mặt của hai người đều tỏ ra mờ mịt.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Oanh!"

Mặt đất chấn động, chân trời nổ tung.

Ngẩng đầu nhìn lại.

Trời

Bỗng nhiên bắt đầu đổ sụp!

Vô số con quái vật đang rơi xuống giống như một đống sủi cạo vậy, số lượng nhiều đến mức che khuất cả bầu trời.

Trên không trung.

Một luồng khí tức kinh khủng giống như sao băng rơi xuống mặt đất, tạo ra một cái hố lớn, sau đó liền có vô số con quái vật từ trong hố bò ra, bọn chúng ngửa mặt lên trời gào thét giống như bị điên vậy.

Cỗ khí tức này. . .

Trong lòng Mạc Cầu co rụt lại:

"Quỷ vật!"

Cho dù là ở trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U thì hắn cũng không gặp được loại Quỷ vật có khí tức thuần túy chí âm chí ám này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận