Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 812. Cướp Đoạt

Chương 812. Cướp Đoạt


Người dịch: Whistle

Chỉ vừa nhìn sơ qua liền có thể cảm nhận được lực bộc phát kinh người đang ẩn chứa bên trong cây cung này, dường như chỉ cần khều nhẹ dây cung là có thể xé rách hư không.

Có cung không có tiễn.

"Xạ Nhật Cung!"

Có người thấp giọng nói, giọng điệu kính sợ.

Tục truyền.

Cây cung này từng ở trong tay của tiên tổ nhân tộc bắn hạ được Thần long Thập Tam giai, còn uy nhiếp Long tộc trong Táng Long Thiên này vô số năm.

Nhưng mà. . .

Hiện giờ cây thần cung này chỉ có thể ẩn giấu ở trong hư không sâu thẳm, che lấp phong mang, để tránh bị Bát Bộ Thiên Long phát hiện ra nó.

Ánh mắt Thái Hạo ngưng tụ, cung kính nâng cây thần cung lên, nghiêm người đứng dậy.

Dáng người của Thái Hạo vốn đã cao to, bây giờ tay cầm thần cung, lại không hề cố gắng tỏ ra mềm yếu như lúc trước, một cỗ khí thế ngạo nghễ thấu thể mà ra.

Trong tay cầm thần cung nên ông ta không thể nào tỏ ra nhu nhược được.

Động thân, loan cung!

Cự lực gia trì trên trường cung, dây cung khẽ run, xuất hiện một chút đường cong.

Ba tấc!

Lực lượng có thể so với Thần long Cửu giai mà cũng chỉ có thể kéo cây cung này ra ba tấc, hơn nữa hiện giờ Thái Hạo đã gồng cứng người, cắn chặt răng.

Ông ta nhìn về phía bên ngoài hơn mười dặm.

Nương theo dây cung rung động, một mũi tên hội tụ từ gió lốc vô hình xuất hiện ở trên trường cung, chỉ thẳng về phía những con phi long đang ở xa xa.

Trong không trung.

Ba con Xích Hỏa Thần Long đang bay vùn vụt theo hình chữ phầm(品), trên phần đuôi của một con Thần long có một cái tổ, trong tổ có một đứa bé.

Trong lúc đang bay, nó đột nhiên nảy sinh điềm báo.

"Rống!"

Nó ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng gào thét.

Tiếng vừa phát ra, còn chưa kịp vang hết.

"Bạch!"

Một cái bóng mờ đột nhiên từ nơi xa hơn mười dặm lặng lẽ xuyên thủng đầu nó, dư thế không giảm cắm vào trên người của tên đồng tộc bên cạnh, vết thương sâu đến bảy tấc.

Trong cái bóng mờ nhỏ bé này lại ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô cùng kinh khủng.

Ở trước mặt cái bóng mờ này, lân giáp cứng rắn cộng thêm làn da rắn rỏi của nó cũng bị xuyên thủng một cách dễ dàng.

Cơ thể của hai con Thần long lập tức cứng đờ, Tinh huyết sôi trào trên người lập tức trầm xuống, ánh hồng trong đôi mắt cũng trở nên ảm đạm.

Sinh cơ, hoàn toàn đoạn tuyệt.

"Sưu!"

Một bóng người theo sát phía sau xuất hiện ở trước mặt một con Thần long khác, hai tay mang theo vô tận tinh quang đập tới đối diện.

Vẫn Tinh Chú?

"Tiên dân Di tộc!"

Con Thần long còn sót lại trừng to mắt, nó giận dữ gầm lên một tiếng rồi đánh thẳng tới.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Tinh quang như mưa, mỗi một tia đều mang theo lực lượng xuyên thủng kim thạch, có thể nổ tung, có thể ngưng thực, có thể tan rã, Thần long lập tức bị nó cuốn vào bên trong.

Chỉ qua hai hơi hô hấp, con Thần long liền tan rã.

Vầng sáng tán đi, hiện ra vị Trưởng lão Di tộc kia.

Còn có một bóng người đã lặng lẽ vô thanh vô tức xuất hiện ở bên dưới, vươn tay ôm lấy đứa trẻ kia, chân đạp hư không bay tới bên cạnh trưởng lão Di tộc.

"Thành công rồi!" Người trẻ tuổi hưng phấn nói.

"Đi mau!" Trưởng lão thì lại tỏ ra ngưng trọng, ông ta biết là hiện giờ vẫn còn chưa phải là lúc để cao hứng:

"Những con Long tộc khác sẽ lập tức chạy đến đây, chúng ta phải rời khỏi đây mau."

"Vâng!"

Người trẻ tuổi thu liễm ý cười trên mặt, thân hình thoắt một cái liền nhanh chóng độn về phương xa.

Tốc độ của y nhanh chẳng kém gì vị Trưởng lão Cửu giai kia.

"Đi!"

Thái Hạo cũng thu hồi thần cung, quay về phía sau quát lớn một tiếng rồi nhanh chóng phi nước đại về phương xa.

Nhóm người nghe vậy liền liều mạng bỏ chạy.

Nhóm người Thái Hạo cũng chỉ chừng hơn mười người, nhưng trong đó lại không hề có một người nào dưới Lục giai, tốc độ bộc phát thì càng kinh người.

Nhưng mà tốc độ của truy binh còn nhanh hơn tưởng tượng của bọn hắn.

Một lát sau.

"Rống!"

Một tiếng rống kinh thiên động địa từ sau lưng truyền đến.

Sau đó là những làn sóng lửa cuồn cuộn ập đến.

Chỉ thấy ở trên không trung có một con Xích Hỏa Thần Long Thập Nhất giai xuất hiện, quanh người có liệt diễm bao quanh, nó đang ngẩng đầu gầm thét.

Dường như nó đã phát hiện ra được khí tức của đám người Thái Hạo, nó gục đầu xuống, dùng long giác đâm về phía trước.

"Oanh!"

Một ngọn lửa hình vòng cung mang theo sóng lửa dài chừng trăm mét, cuốn lấy lực lượng hệ hỏa rời rạc giữa thiên địa vọt mạnh về phía trước.

Những nơi ngọn lửa đi qua, vạn vật đều tan rã.

Chỉ trong một thoáng, một vết nứt hình cung hẹp dài chừng trăm dặm xuất hiện trong khu rừng rậm rạp này.

Bên trong có nham tương cuồn cuộn đang chảy xuôi.

Không biết đã có bao nhiêu sinh linh bị ngọn lửa này đốt cháy hầu như không còn, còn có hai thị tộc ở trong khu vực này đã bị nó tiêu diệt.

"Rống!"

Thần long lại tiếp tục gầm thét, cặp mắt rồng to lớn chiếu rọi khí cơ ở phạm vi trăm dặm trước mặt, để truy tìm những bóng người nhỏ bé đang nhanh chóng bỏ chạy kia.

"Nhân tộc. . ."

"Thật to gan!"

Thần long nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể xoay tròn rồi bay thẳng lên không trung, đợi khi xông ra gần ngàn trượng liền lao về phía đám người Thái Hạo đang bỏ chạy.

"Tộc trưởng!"

Trước mặt.

Sắc mặt của người trẻ tuổi có hai tai linh động kia đột nhiên đại biến, ánh mắt hoảng sợ:

"Có thứ gì đó đuổi tới!"

"Biết rồi." Thái Hạo cũng không ngừng lại, cánh tay nhẹ rung, dùng tay phải kéo lấy dây cung, sau đó liền liên tục bắn hơn mười phát.

"Bá bá bá!"

Hơn mười mũi tên vô hình lao ra nhanh như điện thiểm, trong nháy mắt đã vượt qua mấy trăm dặm, liên tục đâm vào người của con Thần long Thập Nhất giai kia.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Lực bộc phát cực mạnh khiến cho không trung nở rộ ra những đóa hoa liệt diễm.

Thần long bị bắn đến trì trệ, thậm chí còn bị đụng bay vài dặm, hoa mắt váng đầu, còn có không ít lân giáp bị nổ tung.

"Xạ Nhật Cung!"

Trong tiếng rống mang theo sự e ngại, hai mắt Thần long co rụt lại, chần chờ một chút, nó không tiếp tục đuổi theo nữa, mà ngửa mặt lên trời thét dài để kêu gọi đồng tộc.

Nó không dám chủ quan khi đối mặt với thứ vũ khí đã từng giết chết vô số Long tộc trong truyền thuyết này.

Cho dù hiện giờ đám tiên dân Di tộc này đã không có thành tựu.

"Trưởng lão!"

Thái Hạo thu hồi Xạ Nhật Cung, mở miệng với hai người vừa mới tụ họp:

"Long khí ở trên người đứa trẻ này quá rõ ràng, phải thiết pháp che lại, nếu không cho dù chúng ta có trốn được thì cũng sẽ bị nó bại lộ hành tung."

Nhiều năm trốn đông trốn tây nên bọn hắn đã quá quen với việc làm sao để trốn tránh Long tộc truy sát.

Nhưng đứa trẻ này thì khác.

Trên người nó đã bị nhiễm phải khí tức của Xích Hỏa Thần Long.

"Che lại. . ."

Trưởng lão nghe vậy, ánh mắt chớp động một lát rồi đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ông ta há miệng phun ra một miếng huyết ngọc bóng loáng.

"Bồ Đề Bảo Ngọc!" Sắc mặt Thái Hạo đại biến:

"Trưởng lão!"

"Vật này chính là chí bảo phòng thân của ngài, há có thể đưa cho. . ."

"Không sao." Sắc mặt của trưởng lão tái nhợt, nhấc tay cắt ngang lời y, lặng lẽ mở miệng:

"Thời gian của ta đã không nhiều, thứ này ở trên người ta cũng lãng phí, chẳng thà đưa cho đứa nhỏ này, có thể củng cố Nguyên thần cho nó."

"Hừ!"

"Bồ Đề Bảo Ngọc chính là Bí bảo thượng cổ, có thể phong tỏa huyết mạch, ổn thủ Nguyên thần, nếu như đứa trẻ này sở hữu nó, vậy thì sau này cũng sẽ vô pháp tu hành Hóa Long Thuật."

"Như vậy, cho dù nó có rơi vào trong tay Long tộc thì cũng không sẽ không động đao với đồng tộc!"

Nói, cười lạnh.

Hành động lần này của lão ta là một sự hi sinh rất lớn, nhưng cũng làm cho đứa trẻ này bị cột chắc vào trong tay nhân tộc, cho dù Long tộc có cướp lại được thì cũng vô dụng.

Nếu như từ bỏ thì nó lại có thể trở thành một tai họa ngâm.

Vì vậy bọn chúng chỉ có thể lựa chọn giết chết đứa trẻ này.

"Trưởng lão." Sắc mặt Thái Hạo biến đổi, cuối cùng y cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài:

"Ngài bảo trọng."

"Chẳng qua là chết mà thôi, đáng là gì." Trưởng lão cười sang sảng, râu tóc dựng đứng, lộ ra ý chí phóng khoáng, tiện tay đánh miếng bảo ngọc vào trong cơ thể của đứa trẻ.

Sau đó chỉ một vài người trong số đám người rồi nói:

"Trương Ngũ, Lăng Phong, Khúc Hà. . ."

"Mấy người các ngươi đi theo ta!"

Những người được lựa chọn đều đồng thời lớn tiếng gầm thét, phất tay xua tán bí pháp che lấp khí tức trên người, giơ cao binh khí từ từ bước tới.

"Tộc trưởng!"

"Các vị bảo trọng!"

"Các ngươi. . ." Thái Hạo cắn chặt răng, ánh mắt đỏ bừng:

"Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại!"

"Ha ha. . ."

Mấy người này hoặc là đã già, hoặc là gầy lùn, nhưng lúc này lại thể hiện ra sự phóng khoáng, cười to vài tiếng, sau đó liền chạy theo vị Trưởng lão kia.

Có bọn hắn kéo dài thời gian thì những người còn lại mới có cơ hội đào sinh lớn hơn.

"Phong Nguyên." Thái Hạo nhắm mắt lại, ngoắc tay với người trẻ tuổi đang ôm đứa bé rồi nói:

"Chúng ta đi thôi!"

"Vâng!" Hai mắt của người trẻ tuổi cũng đã đỏ bừng, tiếng nói nghẹn ngào, nặng nề gật đầu, ôm đứa trẻ đi theo.

Không bao lâu sau.

Hậu phương truyền đến rất nhiều tiếng nổ tung.

Mấy người Thái Hạo chỉ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, cũng biết là những người bạn cũ đã từng ở chung sớm chiều đã lần lượt mất mạng.

Lại chạy thêm một khoảng thời gian.

Một vị hán tử mặt đen nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tăng tốc chạy đến sau lưng người trẻ tuổi tên là Phong Nguyên kia rồi vươn một tay ra trước, nói:

"Chạy lâu như vậy, chắc là ngươi cũng mệt mỏi, đưa đứa trẻ này cho ta ôm đi."

"Vân thúc." Cặp mắt Phong Nguyên đỏ bừng, y lắc đầu nói:

"Không sao, con không sao."

"Cho ta đi." Vân thúc than nhẹ.

"Thật sự không cần. . ."

"Phốc!"

Cơ thể Phong Nguyên cứng đờ, khí lực toàn thân đều mất hết, y cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỗ đó đang bị một cây cốt mâu xuyên thủng, tầng ngoài còn nhiễm phải máu tươi trông rất bắt mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận