Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 248. Quyền Chưởng

Chương 248. Quyền Chưởng


Người dịch: Whistle

Không bao lâu sau.

"Ừng ực!"

Buồng nhỏ trên tàu đột nhiên vỡ vụn, có hai bóng người bị quăng lên trên cao, sau đó liền cắm đầu vào trong làn nước.

Động tĩnh như vậy đương nhiên là không thể giấu được những binh sĩ đang tuần sát ở bên cạnh, lập tức có tiếng hét phẫn nộ vang lên:

"Ai ở đó?"

"Cuồng đồ lớn mật, lại dám nháo chuyện ở trong nội thành, thật to gan, lưu lại cho ta!"

"Đuổi theo!"

Mạc Cầu mặt không đổi sắc thi triển Phù Quang Lược Ảnh, Chỉ Xích Thiên Nhai, thân thể hóa một sợi hư ảnh chui vào trong hắc ám.

Trong chớp mắt đã không biết đi về hướng nào.

Có binh sĩ lớn tiếng hô quát đuổi theo, có binh sĩ thì nhảy xuống sông cứu hai người ở dưới nước lên.

"Là Hạc đại phu!"

"Tên này chính là Diệu Thủ Không Không - Trương Thiên đang bị truy nã mà, tại sao hai người họ lại ở cùng một chỗ?"

"Trước đừng có quan tâm đến chuyện này, gọi đại phu tới, nhìn xem tình huống Hạc đại phu như thế nào rồi, còn Diệu Thủ Không Không thì cứ trực tiếp giải vào đại lao đi."

Hai người không chết, chỉ bị hôn mê mà thôi.

Hạc đại phu đức cao vọng trọng, binh sĩ không dám đắc tội, Diệu Thủ Không Không thì cứ đưa vào đại lao là được.

Còn về phần người áo đen kia. . .

Trong khoảng thời gian gần đây, nội thành có không ít người áo đen đi tới đi lui, binh sĩ tuần sát cũng đã thành thói quen.

Thậm chí bọn hắn đều có cách đối phó đặc biệt.

Nhìn thấy người áo đen, năm phần khí lực dùng để la lên, ba phần khí lực để đuổi theo, còn lại khí lực dùng để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Cho nên mặc dù động tĩnh lớn, nhưng lại không người trông cậy sẽ bắt được người áo đen kia.

. . .

Làm cho người ta không thể động đậy mấy ngày, vô tâm xử lý những việc khác, với thủ đoạn của Mạc Cầu, muốn làm được chuyện này thì có rất nhiều phương pháp.

Bất quá chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn là Hạc đại phu lại thật sự nổi tâm tư với viên Tiên Thiên đan trên tay Đổng Tịch Chu, hai người này chính là tri kỷ đã tương giao nhiều năm.

Ngoài Đổng Tiểu Uyển và Mạc Cầu ra thì chỉ có Hạc đại phu là biết được Đổng Tịch Chu đang chuẩn bị luyện chế Tiên Thiên đan.

Không ngờ rằng. . .

Chỉ có thể nói, nhân tâm khó dò.

Càng khiến cho Mạc Cầu không nghĩ tới chính là Đổng Tịch Chu lại biết trước đối phương sẽ có tâm tư này.

Thật không hổ là tri kỷ!

Ngược lại, có một người khác khiến cho hắn sau khi ngạc nhiên xong thì lại cảm thấy đương nhiên.

Quản sự của Lục phủ, Tiết đạo trưởng.

. . .

Đêm tối.

Mạc Cầu thân như quỷ mị, phiêu đãng liên tục.

Tập võ nhiều năm, ỷ vào tinh thần thức hải cảm ngộ, hắn có thể tuỳ tiện chưởng khống các loại võ học pháp môn.

Nhưng chỉ có duy nhất khinh công là môn mà hắn có thiên phú tối cao.

Mạc Cầu thi triển các loại khinh công thân pháp như nước chảy mây trôi, vô câu vô thúc, không câu nệ tại chiêu thức biến hóa.

Dưới chân điểm nhẹ, thân hình lắc lư, liền đã ra xa ba trượng.

Tiếp đất im ắng, đạp bụi không dấu vết, thân như thanh phong quyển địa, nhẹ nhàng vượt qua mấy con phố dài.

Không bao lâu sau.

Đôi mắt của Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, vung vẩy tay áo dài, cơ thể hóa thành màn đêm vô thanh vô tức bay xuống một nóc nhà.

Giữa các viên gạch ngói có khe hở.

Mặc dù khe hở rất nhỏ, nhưng lại không ảnh hưởng đến việc hắn có thể thấy rõ tình huống bên trong.

Trong phòng có tổng cộng ba người, một ngồi hai đứng, một trong hai người đang đứng chính là mục tiêu của hắn Tiết đạo trưởng.

Một người khác thì có phần lưng hơi gù, sợi tóc hoa râm, rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, nhưng không hiểu tại sao Mạc Cầu lại có cảm giác rất quen thuộc.

"Lục gia tọa trấn Đông An phủ trăm năm, bóc lột bách tính, thịt cá chúng sinh, làm ra những chuyện người người oán trách." Người đang ngồi tuổi chừng năm mươi, thân mặc cẩm bào màu lam, mặt mày uy nghiêm.

Trong tay người này đang cầm hai viên bi sắt không ngừng thưởng thức, nói tiếp:

"Có câu nói là ác giả ác báo, mặc dù ở mặt ngoài thì các thế lực lớn trong Đông An phủ tỏ ra thần phục, kì thực sớm đã ghi hận Lục gia trong lòng, chẳng qua là đang ẩn nhẫn không phát mà thôi."

"Lần này Lục Quan Lan bỏ mình, các thế lực như bỏ đi một ngọn núi lớn trên đầu, vừa lúc là thời điểm để khởi binh phản kháng m!"

"Viên tiên sinh nói đúng lắm." Tiết đạo trưởng khom người, nói:

"Thật ra không chỉ các thế lực lớn, cho dù là những người ở trong Lục phủ như chúng tôi cũng đã chịu đủ người Lục gia nhục nhã, trong lòng gian khổ khó tả."

"Chúng tôi hiệu lực cho Lục phủ, nhưng lại không phải nô bộc, người Lục gia đối đãi hà khắc, trong lòng mọi người sớm đã chất chứa oán hận."

"Lúc này lão thái gia đã bỏ mình, Đông An phủ lại có ôn dịch hoành hành, có thể nói thiên thời!"

"Lục phủ xây dựng rầm rộ, nhường ra thuỷ lợi, có thể trực tiếp công kích đến Quỳnh Nguyệt hồ, gọi là địa lợi!"

"Các thế lực lớn thâm thụ ức hiếp, bóc lột, nhân tâm nén giận, nhất dẫn tức phát, vừa lúc nhân hòa!"

"Nếu như Thánh giáo khởi thế vào lúc này tì chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đầy đủ, há có thể không thắng chứ?"

"Ha ha. . ." Viên tiên sinh cười to:

"Tiết đạo trưởng nói hay lắm, quả nhiên không hổ là quản sự của Lục phủ, theo ta thì vẫn còn một chỗ tốt mà Tiết đạo trưởng không nói!"

"Nha!" Tiết đạo trưởng phối hợp chắp tay hỏi thăm:

"Còn xin tiên sinh chỉ giáo!"

"Không dám." Viên tiên sinh nói:

"Có các hạ trợ giúp, dâng lên địa đồ của Lục phủ, chỉ ra chỗ yếu hại của Lục gia, nội ứng ngoại hợp, mới có thể thành sự."

"Viên tiên sinh nói đùa." Mặt Tiết đạo trưởng lộ ra vẻ nịnh nọt:

"Tiết mỗ chẳng qua chỉ là thuận theo đại thế, làm chuyện nên làm mà thôi."

"Tốt một câu thuận theo đại thế!" Viên tiên sinh cười gật đầu:

"Như vậy xem ra từ trên xuống dưới Đông An phủ đều đang oán hận Lục gia, đại sự của giáo chủ có thể thành, chúng ta cũng có thể có tương lai."

"Tôn đại phu, ngươi thấy thế nào?"

Một câu cuối cùng là hỏi lão già lưng còng còn lại.

Ỏ trên nóc nhà, trong lòng Mạc Cầu khẽ động.

Không ngờ lâm thời khởi ý chạy đến lại gặp phải cục diện này, xem ra vị Tiết đạo trưởng có địa vị trong Lục phủ cũng đã âm thầm đầu nhập vào Huyền Y giáo.

Hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì kỳ quái.

Năm đó ở Tiêu Sơn pha, khi hắn biết hộ vệ Lục phủ đang âm thầm cấu kết, liên hợp với nhau để thôn tính sản nghiệp của Lục gia.

Chuyện như vậy là không thể tránh khỏi, nhưng cũng có thể nhìn ra được Lục phủ đối xử với người bên cạnh cực kì hà khắc.

Nếu như không phải vì tu tiên giả quá cường đại thì sợ rằng sớm đã bị người lật đổ rồi, chứ đừng nói cái gì mà trấn áp một phương trăm năm.

"Viên tiên sinh nói đúng lắm." Lão già lưng còng khom người mở miệng, khàn giọng nói:

"Nhưng mà Lục gia chính là tu tiên thế gia, thủ đoạn không thể tưởng tượng được, làm việc phải cực kỳ thận trọng mới phải."

"Ngoài ra. . ."

Lão ta dừng một chút, mới nói:

"Đối tượng mà Lục phủ bóc lột là các thế lực lớn, là hào môn trong thành, nhưng lại không liên quan đến bách tính bình thường, bọn dân đen kia cũng không có oán hận gì Lục phủ. Ngược lại là trong mấy chục năm qua, các châu lân cận liên tục hỗn loạn, duy chỉ có Đông An phủ bình an vô sự, đa số bách tính ngược lại là mang ơn Lục gia đã tọa trấn nơi đây."

"Một đám ngu dân, bọn hắn thì biết cái gì?" Tiết đạo trưởng lạnh lùng nói:

"Lục phủ nghiền ép hào môn, kim ngân, hàng hóa ở đâu ra? Còn không phải đến từ cái bọn dân đen kia sao?"

"Cách một tầng, liền kính sợ có phép, thật tình không biết người chân chính được lợi phía sau màn đều là người Lục gia."

"Theo ta thấy. . ."

Tiết đạo trưởng nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:

"Có phải là sau khi trải qua sự kiện năm đó nên các hạ sợ rồi đúng không?"

Phía trên nóc nhà, đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Hắn không quan tâm lắm đến đoạn đối thoại của mấy người này, không có thực lực thì bị người bóc lột là chuyện không thể tránh được.

Vật cạnh thiên trạch, mạnh được yếu thua, thế đạo này vốn là như vậy.

Ngược lại là lão già lưng còng kia, Tôn đại phu. . .

Họ Tôn?

"Đừng có nói bậy!" Lão già kêu rên:

"Tiết đạo trưởng ở trong Lục phủ nhiều năm, hẳn là biết rõ hơn ta, người tu tiên thần bí cường đại."

"Tôn đại phu không cần lo ngại." Viên tiên sinh hợp thời mở miệng:

"Tu tiên giả xác thực cường đại, nhưng cũng không phải vô địch, vả lại, cho dù là tu tiên thế gia thì cũng có rất ít người có tư chất tu tiên."

"Theo ta được biết, ngoại trừ Lục Quan Lan ra, mấy đời Lục phủ cũng chỉ có bảy người có tư chất."

"Chân chính học hữu sở thành, bao gồm cả Lục Dung thì chỉ có hai ba người."

Ông ta chuyển động hai viên bi sắt trong tay, tiếp tục nói:

"Mặc dù năm đó giáo ta bị tổn thất nặng nề, nhưng cũng không phải là không có cao nhân, huống chi còn có hai vị Nghịch Minh gia nhập, lại thêm chư vị Bồ Tát và các vị hiệp trợ, chuyện này há có thể không thành được?"

"Viên tiên sinh nói đúng lắm."

Hai người gật đầu.

Tiết đạo trưởng chần chờ một chút, mới nói:

"Chuyện mà tại hạ nói. . ."

"Yên tâm!" Mặt Viên tiên sinh lộ ra ý cười:

"Tiên Thiên đan chính là thủ đoạn áp đáy hòm của Hắc Sát giáo, năm đó dùng để mời chào rất nhiều cao thủ, sao giáo ta có thể bỏ lỡ được chứ."

"Nếu như chuyện này thành công, Tiết đạo trưởng không chỉ nhận được đan dược, mà giáo chủ sẽ còn có trọng thưởng!"

"Chuyện này đã tám chín phần mười." Tiết đạo trưởng vui mừng trên mặt, vội vàng nói:

"Tại hạ đã điều tra rồi, gần hai năm nay, Đổng Tịch Chu liên tục thu mua các loại dược liệu hiếm thấy, còn lấy được cả Thông Tâm quả, có thể là đang luyện chế Tiên Thiên đan."

"Hi vọng như thế." Viên tiên sinh gật đầu, nhìn về phía lão già lưng còng:

"Tôn đại phu, ngươi có chắc là trong đan phương của Tiên Thiên đan nhất định sẽ có Thông Tâm quả và Hàn tủy không?"

"Đương nhiên!" Lão giả gật đầu:

"Tiên Thiên đan vẫn luôn là Linh đan mà phái Linh Tố muốn nghiên cứu ra nhất, từng có không ít người thử phục hồi lại đan phương."

"Mặc dù chưa khôi phục được hết, nhưng cũng biết được mấy loại chủ dược trong đó, xác thực có. . ."

"Oanh!"

Lão ta còn chưa dứt lời, gạch ngói xà nhà trên đầu đột nhiên vỡ vụn, một bóng đen từ trên lao xuống hung hăng đánh tới.

Thân ở giữa không trung, hắc ảnh mười ngón tay bóp ấn, lập tức nắm chặt, một quyền cuốn theo kình phong cuồng bạo rơi xuống đầu lão ta.

"Hô. . ."

Kình lực chưa tới, trong phòng đã xuất hiện cuồng phong đại quyển, mắt trần có thể nhìn thấy khí lãng từ trong quyền phong tuôn ra.

Uy thế mạnh mẽ, làm cho ba người trong phòng lập tức biến sắc.

Tôn đại phu cắn chặt hàm răng, muốn rời khỏi, nhưng lại bị một lực lượng vô hình giống như núi lớn áp chế gắt gao, gần như không thể động đậy mảy may.

"Cẩn thận!"

Tiết đạo trưởng nôn nóng quát lên, thân thể lại đột nhiên rút lui, tránh khỏi phạm vi của quyền phong.

"Hừ!"

Viên tiên sinh hừ lạnh một tiếng, cổ tay chấn động, hai viên bi sắt trong lòng bàn bắn ra ngoài.

Tốc độ nhanh như điện thiểm.

"Bạch!"

Người tới thân ở giữa không trung, thân hình lại đột nhiên vặn vẹo giống như tơ lụa mềm mại, tinh diệu lướt sát qua hai viên bi sắt đột kích.

Đồng thời quyền phong ép xuống, Tôn đại phu thì liều mạng đánh lên một chưởng.

"Bành!"

"Lốp bốp. . ."

Một tiếng vang thật lớn, tiếng xương nứt nối thành một mảnh dài.

Quyền kình của người tới rất mạnh, trực tiếp đánh gãy luôn cánh tay của Tôn đại phu, dư lực chấn động đến phần ngực và bụng, quần áo nửa người trên của lão ta đều bị chấn nát.

Người đột nhiên xuất hiện này đương nhiên là Mạc Cầu rồi!

Quyền phong hạ xuống, thân hình của hắn biến hóa, đột nhiên lật một cái, lại tránh được hai viên bi sắt quay trở về, đồng thời dùng một tay chặt về phía cổ họng của Tôn đại phu.

"Phốc!"

Gãy xương, máu tươi phun trùn, tôn đại phu mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy không cam lòng, trong đôi mắt đã không còn sinh lực, thi thể bị đánh bay thẳng ra ngoài.

Tôn Vô Bệnh!

Rốt cục thì Mạc Cầu cũng đã nhớ ra cái cảm giác quen thuộc của hắn về người này là đến từ chỗ nào, gã Tôn đại phu chính là Tôn Vô Bệnh năm đó bị Lục phủ truy sát rồi biến mất không còn tăm tích.

Bây giờ đã đổi mặt dị trang, biến thành một lão già bình thường không có gì lạ.

Lúc trước gã này dùng cổ độc để khống chế mấy trăm người Dược cốc, dùng mấy trăm đầu nhân mạng ra ép Lý chưởng môn thoái vị, khiến cho đám người Mạc Cầu sợ ném chuột vỡ bình, không thể làm được gì.

Mà mấy trăm người kia cuối cùng cũng không thể trốn qua một kiếp, dưới sự truy sát của Lục phủ, ngoài một số ít bỏ mình tại chỗ ra thì những người khác đều đã chết vì cổ độc bạo phát.

Nói thế nào thì Mạc Cầu cũng từng là đệ tử của phái Linh Tố, nếu đã gặp được gã ta thì không ngại tiện tay chém giết.

Chẳng qua, đối thủ năm đó cơ hồ không có chút phần thắng nào, hiện giờ thì đã không còn là địch thủ của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận