Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 461. Đao Thánh

Chương 461. Đao Thánh


Người dịch: Whistle

Đúng vào lúc này.

"Bạch!"

Đầu rắn đột nhiên xuất hiện ở phía trước độn quang, miệng lớn há ra, răng nanh dữ tợn đột nhiên cắn xuống.

Còn có một lực lượng uy áp thiên địa rơi xuống.

Thần hồn thức hải, nhục thân pháp thể lập tức như bị núi lớn đè lại, ngay cả việc di động cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Cuối cùng thì Mạc Cầu cũng đã hiểu được cảm nhận của những người khác khi đối mặt với Trùng Ma.

Tuyệt vọng, bất đắc dĩ, không cam lòng. . .

Vào trong thời gian sinh tử.

Mạc Cầu lại đột nhiên trở nên cực kỳ đạm mạc, tâm thần bình ổn, không nổi gợn sóng.

Chỉ là mở miệng khẽ nhả ra, chỉ trong chốc lát thân thể liền có thể chút nhúc nhích, dưới uy áp của Tông sư Kim Đan, Kình lực toàn thân bị cưỡng ép ngưng tụ thành một cỗ.

Trong cơ thể.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Pháp lực đang phong ấn Thiên Lôi Kiếm Phôi đột nhiên trở lại, một luồng kiếm quang chói mắt xuất hiện tại chỗ.

"Bạch!"

Kiếm quang khẽ quấn giữa không trung, lao tới cái đầu rắn ở trước mặt.

Còn có tiếng sấm ngột ngạt vang lên, tốc độ nhanh hơn vừa rồi gấp ba lần.

Cho dù là so với những người thi triển Thái Ất Kim Quang Phù thì cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Thiên Lôi Kiếm!

Kiếm khí Lôi Âm!

Đầu rắn trì trệ, giống như không dự liệu được loại biến hóa này, hai bên khóe miệng dường như có chút giương lên.

Giống như đang. . .

Khinh thường!

Chỉ là một con côn trùng nhỏ bé, cho dù có ẩn giấu một chút thủ đoạn, nhưng ở trong mắt của Trùng Ma thì cũng chỉ là một con châu chấu lớn mà thôi.

Muốn chạy trốn?

Vọng tưởng!

Thân thể khổng lồ và dữ tợn gập lại giữa không trung, rồi lại lao về phía Mạc Cầu cắn xuống.

Tốc độ cực nhanh, đừng nói là Kiếm Khí Lôi Âm, sợ là dù có nhanh thêm gấp đôi thì cũng khó thoát được cú cắn này.

"Răng rắc. . ."

Miệng rắn cắn xuống, Lục Đinh Lục Giáp Thần phù điên cuồng lấp lóe, trong nháy mắt đã hiện ra vẻ cầm cự hết nổi.

Cái gọi là bảo vật có thể ngăn cản Kim Đan mười hơi thì cũng phải xem là vị Kim Đan nào.

Người ở trước mặt này, đừng nói là kiên trì mười hơi, ngay cả việc cầm cự một hơi thì cũng không nổi.

"Cạch!"

Thần phù Linh quang đột nhiên toái liệt, miệng rắn khép lại.

Mà con côn trùng nhỏ bé kia lại nhân lúc cầm cự được giây lát này đã bay độn về phía trước gần một dặm.

Đồng thời còn để lại hai món đồ ở trong miệng rắn.

Tử Mẫu Bí Ma Thần Lôi!

Trầm Uyên Bích Lôi!

Một món mua được từ trong Bách Bảo đường, một món khác là do Mạc Cầu lấy được từ trong tay người khác, đều là thứ có thể bộc phát ra thế công có uy lực sánh với Kim Đan.

"Oanh!"

Hai đoàn lôi quang tĩnh mịch, ám trầm xuất hiện giữa không trung, vụ nổ mạnh mẽ rung động tứ phương.

Ở trung tâm vụ nổ, con quái ảnh quỷ dị của Trùng Ma đã bị vây kín mít.

Nhất là trên cái đầu rắn dữ tợn kia đang có vô số lôi điện lít nha lít nhít điên cuồng công kích thể xác.

"Tê ngang. . ."

Quái ảnh ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét phẫn nộ, thân thể điên cuồng vùng vẩy, một cỗ lệ khí vô biên cũng từ đó hiện lên.

"Tiểu bối!"

"Ngươi. . . Đáng chết!"

Ông ta liên tục gầm thét, há miệng cuồng thổ Linh quang, oanh phá Lôi đình quấn quanh mình.

Cái cơ thể giống như ngô công kia lập tức lắc lư, muốn đánh tới kiếm quang ở phía xa.

Đúng lúc này.

"Hả?"

Một giọng nói kinh ngạc khó tin vang lên, thân thể quái ảnh co rụt lại, hóa thành nam tử trung niên mặc hắc bào, ông ta nghiêng đầu nhìn về một nơi nào đó.

"Tại sao lại như vậy?"

Ánh mắt Trùng Ma chớp động, vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó, ông ta mặc kệ người vừa mới chọc giận mình là Mạc Cầu, lắc mình một cái, đánh xuống bên dưới.

Lúc này, Vương Hổ thông qua dịch chuyển tức thời vừa mới hiện thân trong hư không liền đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm.

"Ai?"

"Bạch!"

Bóng đen cuốn lại, Vương Hổ liền cảm thấy pháp lực toàn thân đã bị phong ấn triệt để, thân thể cứng ngắc, đang bị người khác nắm trong tay.

Trong lòng lập tức mát lạnh.

"Kỳ quái?"

Độc Cô Vô Minh nghiêng đầu chớp mắt.

Đưa tay chọc chọc thân thể của Vương Hổ, thậm chí dùng cái móng tay sắc nhọn kia còn vạch phá da thịt, lấy ra một chút huyết nhục bỏ vào trong miệng nhai nhai.

Sau đó hai mắt lập tức sáng rõ, giọng nói có hơi run rẩy:

"Đúng là Vạn Linh Huyền Công, nhưng không có thiếu hụt, ngươi. . . Làm sao luyện thành như vậy?"

"A!"

Vương Hổ sững sờ.

Ánh mắt lập tức chuyển động, ý niệm nhanh quay ngược trở lại:

"Ngươi thả ta xuống trước đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Cạc cạc. . ." Độc Cô Vô Minh nhếch miệng cười quái dị:

"Tiểu bối, đã rơi vào trong tay lão phu rồi, ngươi cho rằng mình còn có cơ hội lựa chọn sao, về động phủ với ta trước đi!"

Dứt lời.

Một cơn âm phong bao phủ, Trùng Ma chẳng thèm quan tâm đến tình huống nơi này nữa mà mang người đi trước.

. . .

Nửa ngày sau.

"Bạch!"

Thân ảnh Mạc Cầu xuất hiện trong một hạp cốc, sau khi hạ xuống thì hắn liền lảo đảo một cái, vọt tới ngọn núi bên cạnh.

Rõ ràng là núi đá cứng rắn, nhưng ở trước mặt Mạc Cầu, núi đá cứng rắn này lại đang nổi lên gợn sóng giống như mặt nước vậy.

Núi đá lắc lư, bóng người của Mạc Cầu cũng biến mất không thấy gì nữa.

Trong động.

Mạc Cầu hiện thân, nhấc tay muốn tế ra Diêm La Phiên bày trận, nhưng ánh mắt đột nhiên động một cái.

Trận pháp nơi này đúng là cực kỳ huyền diệu.

Tuy không có năng lực công phạt, nhưng khả năng che lấp khí tức lại cao minh hơn hắn nhiều.

Nơi này chính là động phủ của Tông sư Kim Đan, Chuyển Luân đao thánh Tiêu Thiên Tuyệt.

Tuy rằng là một tòa động phủ trống trải, nhưng lại rất thích hợp để tránh né cuộc truy sát.

Mấy ngày sau.

Mạc Cầu đang ngồi khoanh chân trong liền mở mắt ra, vẻ tiều tụy, mệt mỏi trong đôi mắt lóe lên một cái rồi biến mất.

"Hô. . ."

Hắn nhả ra một ngụm trọc khí, chậm rãi đứng lên.

Những tiếng 'Lốp bốp' phát ra từ trong gân cốt làm cho u ám chi khí tích tụ trong lòng mấy ngày nay cũng bị quét sạch sành sanh.

Mạc Cầu lật tay lại, Thiên Lôi Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.

Sau khi trải qua kích phát, kiếm quang hiện giờ của Thiên Lôi Kiếm đã trở nên yếu ớt, uy lực lôi đình cũng không còn rõ ràng.

Mạc Cầu bất đắc dĩ than nhẹ.

Lại phải hao phí mấy năm để uẩn dưỡng thêm lần nữa!

Chẳng qua có thể đổi về một cái mạng cũng là đáng, vả lại trong khoảng thời gian này, hắn cũng không cần phải tiêu hao Pháp lực để phong cấm nữa.

Chuyện làm cho Mạc Cầu không hiểu, vào thời khắc nguy cơ sớm tối của ngày hôm đó, luồng sát cơ phía sau đột nhiên biến mất một cách cổ quái.

Lấy thực lực của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh thì sẽ không sơ sót như vậy được.

Mạc Cầu lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

Có thể trốn thoát đã là vạn hành rồi, còn có yêu cầu xa vời gì nữa?

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, cất bước tiến lên, hắn tới đây đã mấy ngày rồi nhưng còn chưa dò xét qua tòa động phủ này, hôm nay đúng dịp có thể tìm kiếm một chút.

Mạc Cầu không có ý định rời khỏi nơi đây trong khoảng thời gian ngắn, ít nhất là trước khi vết thương trên người hắn khôi phục.

Động phủ này rất trống trải, đúng như những gì mà nữ tu Thiên Tà Minh đã nói, nơi này không có di lưu tiền nhân.

Tĩnh thất, đan phòng, phòng ngủ. . .

Ngoài một vài cái bàn đá ghế đá dùng để bài trí ra, trong không gian to lớn này, đúng là không có vật gì khác.

Thậm chí ngay cả cái bàn cũng đã bị người ta đánh nát, chắc là muốn xem thử xem bên trong có giấu thứ gì không.

Nhưng mà chỉ toàn là những cái bàn bình thường.

"Đát. . ."

Mạc Cầu ngừng chân ở một bên của đại sảnh, ngẩng đầu nhìn lên trên vách tường.

Có người đã khắc mấy hàng chữ trên vách tường đá này, cũng viết rõ lai lịch của chủ nhân tòa động phủ này.

Mạc Cầu phủi hết tro bụi trên đó rồi đọc từng chữ một:

"Hơn ba tuổi biết chữ, năm tuổi tập võ, tám tuổi Đoán cốt bạt cân, mười bốn tuổi Hậu Thiên chi cảnh."

"Hai mươi nhập Tiên Thiên, ba mươi Luyện khí, năm mươi chứng Đạo cơ, dùng thân thể phàm nhân lực áp cùng giai."

"Hơn một trăm năm mươi tuổi liền chứng được Kim Đan, tự nghĩ tu thành Nguyên Anh không có gì khó, liền mất đạo tâm, bỏ bê tu hành, trầm mê sắc đẹp, cậy mạnh đấu ngoan."

"Mấy trăm năm sau, ta tìm quần phương khắp nơi, cầm đao liên chiến thiên hạ, không có địch thủ, trong lòng sinh sôi ngạo khí."

"Nhưng mà. . ."

"Một ngày từ trong mộng bừng tỉnh, cũng đã thọ nguyên không nhiều, nhiều năm qua tu vi không có chút nào tiến thêm."

"Ô hô ai tai!"

"Ta cả đời cầu đạo, lại mê thất đạo đồ, đợi khi đại nạn sắp tới mới hối hận thì đã muộn."

"Vì lẽ đó chỉ đành đánh cược một lần."

"Trên con đường đao đạo, Tiêu mỗ cũng có chút thành tựu, muốn khám phá nhất tuyến đại đạo vào thời khắc sinh tử lúc."

"Dù chết cũng không hối!"

Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ, Tiêu Thiên Tuyệt tuyệt bút.

Đợi khi đọc xong, Mạc Cầu đứng yên tại chỗ, ánh mắt chớp động, trong lòng cũng nổi lên gợn sóng.

Vị Chuyển Luân Đao Thánh này đúng là một vị tu sĩ dùng võ chứng đạo.

Người này chắc chắn là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, dùng thân thể của phàm nhân có thể chứng được Kim Đan trong một trăm năm mươi năm.

Tuy là phàm nhân, nhưng lại thắng Đạo thể!

Chỉ tiếc.

Sau khi chứng được Kim Đan thì người này cảm thấy thọ nguyên lâu dài nên không để ý đến việc tu hành mà trầm mê ngoại vật, làm cho đạo đồ gián đoạn.

Mặc dù năm đó Tiêu Thiên Tuyệt được xưng là đệ nhất cao thủ dưới Nguyên Anh, nhưng cuối cùng chỉ là một vị Kim Đan.

Bất đắc dĩ.

Đúng là kiếm tẩu thiên phong, định dùng đao đạo chém ra thời hạn của Nguyên Anh, khiêu chiến với Phá Thiên kiếm.

Kết cục đã rõ.

Tiêu Thiên Tuyệt mất mạng ở Thiên Tà sơn.

Trên vách tường đá chỉ viết lại hơn một trăm chữ, nhưng lại khắc hoạ ra cuộc đời của một vị Tông sư Kim Đan.

Trong câu chữ còn toát ra vẻ vô cùng hối hận và không cam lòng.

Mạc Cầu có thể hình dung ra thần sắc của người này khi khắc xuống những dòng chữ này.

Chẳng qua khi viết đến cuối cùng, tất cả tạp niệm của Tiêu Thiên Tuyệt đều hóa thành đấu chí dâng trào, một luồng đao ý lăng lệ xuyên qua kiểu chữ bay ra, làm cho lòng người phát lạnh.

Chỉ là chữ viết mà đã có thể lưu lại luồng đao ý mạnh mẽ mấy trăm năm chưa tiêu tan này, thật sự là rất cao minh.

Chuyển Luân Đao Thánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận