Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 178. Thao Tác Cực Hạn

Chương 178. Thao Tác Cực Hạn


Người dịch: Whistle

Không khí trong sân đột nhiên trở nên quỷ dị.

Tề Bỉnh Tề giáo chủ vừa rồi còn ra tay ác độc giết người, oai phong hiển hách, đột nhiên lại bị con mãng xà này đớp mất nửa người.

Hình như con cự mãng có ý định nuốt luôn gã ta vào trong bụng.

Mà Tề giáo chủ thì là tỏ ra mờ mịt, ngay cả phản ứng cũng chậm lại một nhịp.

Cho đến khi hộp gỗ trong tay bị quật bay ra ngoài, gã mới phát ra một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết, hai tay vỗ xuống.

"Oanh!"

Sức mạnh của Tiên Thiên cao thủ đã vượt xa suy nghĩ của người bình thường, chỉ tiện tay vỗ một cái cũng có thể khai bia toái thạch.

Lúc này gã ta đột nhiên phát lực, cương kình trào lên, cái đầu từng ngạnh kháng đao kiếm của Mạc Cầu mà không bị thương giờ đã bị đập lõm xuống dưới.

Nhưng mà cự mãng cũng là vật phi phàm.

Nó thân là dị thú, tuy rằng tâm trí không bằng nhân loại, nhưng lực lượng nhục thân lại mạnh hơn rất nhiều.

Trong tình huống này nó không những không chết, ngược lại còn dùng sức cắn mạnh hơn, lưỡi nó thè ra nuốt vào, thân thể điên cuồng vặn vẹo, lộ ra hung tính.

"Ầm ầm. . ."

Chỉ một thoáng, một người một mãng liền bắt đầu đánh nhau, điên cuồng lăn lộn trong rừng, những nơi đi qua cây cối đổ rạp, núi đá nứt ra.

Mạc Cầu ở xa rốt cục cũng lấy lại tinh thần.

Cúi đầu nhìn xuống cái hộp gỗ đang nằm gần đó, cổ họng hắn nhấp nhô, đột nhiên tiến lên một bước nhặt lên.

Giờ này khắc này, bất luận là nhặt hay không nhặt, một khi Tề giáo chủ thoát khốn thì cũng đều không tha cho hắn.

Ví như không thể thoát khốn thì càng không cần cố kỵ.

Đã như vậy, Mạc Cầu cũng chẳng suy nghĩ chi cho nhiều.

"Dừng tay!"

"Để đồ xuống!"

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Động tác của hắn cũng làm cho những người trong tràng bừng tỉnh, liên tục gầm thét, liên tiếp lao đến.

Những người ở đây, ngoại trừ vị thiếu nữ kia, thì đều là Nhất lưu cao thủ, khinh công giống như gió táp cuồng lướt.

Người chưa đến nhưng uy áp đã gần kề.

Trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn, lập tức vỗ ngực, Khinh Thân phù giấu ở nơi đó liền bị nhiễm tinh huyết, lập tức kích phát.

Một vòng Linh quang mà mắt thường khó phân biệt được đang bao phủ người hắn, cũng làm cho thân thể hắn trở nên nhẹ hơn, dường như chỉ một cần một cơn gió cũng đều có thể thổi bay hắn.

"Đát. . ."

Điểm nhẹ mũi chân, kình lực bộc phát, mặt đất lập tức nổ tung tạo ra một cái hố cạn, mà thân hình của hắn cũng nhanh chóng lùi lại hơn hai trượng.

Thân thể ở giữa không trung xoay chuyển và biến hóa, toàn lực thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, giống như một cái bóng mờ lao về phía trước.

Tốc độ nhanh đến mức làm cho những người ở đây biến sắc.

"Ô. . ."

Tiếng tiêu trầm thấp nổi lên, nháy mắt quét sạch toàn trường, thiếu nữ kia lại xuất thủ lần nữa, muốn ngăn cản Mạc Cầu thoát đi.

Bất quá rất hiển nhiên, Mê Thần âm có uy hiếp cực lớn với những người khác, nhưng trên người Mạc Cầu lại mất đi hiệu lực.

Thân hình của hắn chỉ hơi chao đảo một chút rồi lại tiếp tục lao nhanh về phía trước, chớp chớp mấy cái liền lạc biến mất không thấy gì nữa.

Tiếng tiêu không những không thể ngăn cản hắn, ngược lại còn làm cho tốc độ của những người khác khựng lại một chút, khoảng cách lập tức bị kéo dài ra.

Không chỉ có như thế.

Con Hành thi không có linh trí nên cũng không bị Mê Thần âm ảnh hưởng, nó gầm nhẹ một tiếng rồi bổ nhào về phía đám người.

Mạc Cầu ra lệnh cho nó tận lực cuốn lấy những người ở đây, sau đó lại nghĩ biện pháp trốn đi.

"Bành!"

Trịnh thị song kiệt ở khoảng cách gần nhất nên đã va chạm với Hành thi, song kiếm cùng hai tay va vào nhau nhau, hai người một thi cùng nhau lui về phía sau.

"Kim Cương Bất Hoại?"

"Chuyện này không có khả năng!"

Một màn này không chỉ làm cho hai người lộ ra vẻ hoảng sợ, ngay cả những người ở đằng sau cũng trợn to mắt.

Sẽ không phải. . .

Lại là một vị cao thủ Tiên Thiên đó chứ?

"Ô ngao!"

Không chờ đám người hồi thần, Hành thi rú lên một tiếng, cuốn lên một cơn gió lớn rồi vọt mạnh lao tới.

Hai tay vươn về trước, mười ngón bắn ra, móng tay như những lưỡi dao có thể gọt cắt kim thạch đâm tới.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Thân hình của nó xông qua, cây cối liên tục đứt gãy, cũng làm cho Trịnh thị song kiệt không thể không lách mình tránh né.

"Không thích hợp!"

"Cái này là. . . Cương thi!"

"Còn không phải Cương thi, nếu không chúng ta cũng không phải là đối thủ của nó."

Dù sao cũng là người trong danh môn đại phái, tuy rằng không vào Tiên Thiên, nhưng ít nhiều gì cũng có nghe nói về những đồ vật trong trong truyền thuyết.

Sau khi kinh ngạc, hai người liên thủ đón đỡ thế công của Hành thi.

Mà những người khác thì sớm đã lướt qua bãi chiến trường này, nhanh chóng đuổi theo về hướng Mạc Cầu vừa mới trốn đi.

"Hô. . ."

Gió táp vù vù bên tai, cảnh sắc hai bên nhanh chóng lướt về đằng sau, Mạc Cầu nhanh chóng băng qua khu rừng với tốc độ như điện thiểm.

Tuy rằng hắn chỉ là vừa mới bước vào Hậu Thiên, nhưng khinh công Chỉ Xích Thiên Nhai cũng đã Đại thành viên mãn.

Lại thêm Khinh Thân phù và hắc bào, lúc này toàn lực hành động, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Nhất lưu cao thủ cũng ít có thể sánh bằng.

Sau lưng.

Đán người đuổi theo dần dần bị kéo dài khoảng cách.

Tuy rằng khinh công của vị thiếu nữ thần bí kia cũng rất cao minh, nhưng mà tu vi quá thấp, cho nên là người bị bỏ lại đầu tiên, cô ta cũng đành bất đắc dĩ dừng bước.

Tiếp theo là vị cao thủ ám khí kia, cũng dần dần không thể theo kịp bóng người phía trước, chỉ có thể lần tìm dấu vết theo sát.

Chỉ có người áo đen cuối cùng là thân như Linh hạc tường không, hai tay triển khai, tiếp tục truy tung.

"Ngươi chạy không thoát!"

Người áo đen thân ở giữa không trung trông về phía bóng người đang điên cuồng chạy trốn ở đằng xa, hai mắt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Uống!"

Kèm theo một tiếng quát khẽ, hai mắt của người áo đen đột ngột hiện lên tơ máu, vài sợi tóc trên trán cũng đột nhiên trở thành màu trắng xám.

Khí tức trên người cũng theo đó mà tăng lên, cơ thể giống như mũi tên bay ra, tốc độ lập tức gia tăng ba thành.

Cuối cùng thì tốc độ của người áo đen cũng nhanh hơn Mạc Cầu đang chạy ở phía trước một đường.

Rất hiển nhiên, người áo đen này đã thi triển một loại pháp môn nào đó có thể gia tăng thực lực bản thân trong một thời gian ngắn.

"Bạch!"

"Bạch!"

Bóng người thiểm động, Mạc Cầu chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Không kịp nghĩ nhiều, thân hình biến hóa, cơ thể của hắn lao sang hướng bên cạnh, tránh đi ám khí tập kích.

"Ba!"

Ám khí lao tới tạo ra một cái hố to trên mặt đất cứng rắn, thứ ám khí này lại là một đồng tiền trong rất bình thường.

"Bạch!"

Kình phong lại tiếp tục đột kích.

Mạc Cầu cong người, trường kiếm dựng ngang trước người.

"Đinh. . ."

Một tiếng động giòn vang, tiền đồng đột kích lập tức bị đao kiếm chặt đứt, thân pháp của hắn cũng vì thế mà ngừng lại.

"Hô!"

Gió táp chấn động, người áo đen nhẹ nhàng rơi xuống, tiếng nói chậm chạp hữu lực:

"Thì ra chỉ là khinh công không sai, ngươi trốn không thoát, giao đồ vật ra đây, thành thật một chút, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

"Thật sao?" Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phía, một tay nắm chặt hộp gỗ:

"Đừng tới đây, nếu không ta sẽ hủy đi thứ này, ai cũng đừng mơ có được thứ ở bên trong!"

"A. . ." Người áo đen khinh thường cười lạnh, dường như đang cố kỵ điều gì đó nên cũng không dám áp sát:

"Cái hộp này dùng Linh mộc chế tạo, đừng nói là ngươi, ngay cả Tiên Thiên cao thủ muốn phá hủy cũng không dễ dàng như vậy."

"Thì ra là như vậy." Mạc Cầu hiểu rõ, sau đó vươn tay về phía trước:

"Nếu như ta ném nó xuống chỗ này thì ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu khả năng có thể tìm được?"

Bên cạnh hai người chính là một đại hạp cốc sâu không thấy đáy, phía dưới còn truyền đến tiếng nước chảy rì rào.

Nếu như cái hộp gỗ nhỏ này mà rơi xuống thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Cũng bởi vì vậy mà người áo đen mới không dám quá bức bách.

"Nếu như ném nó xuống thì ngươi cũng phải chết không nghi ngờ." Người áo đen không ngừng bước tới gần:

"Nếu như giao ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, lựa chọn ra sao thì chắc các hạ hẳn đã rất rõ ràng."

"Ngô. . ." Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, khẽ gật đầu:

"Nói cũng đúng!"

"Vậy thì, đưa cho ngươi!"

Hắn lập tức vung tay, không chút do dự ném cái hộp gỗ trong tay qua, nhưng cũng kèm thêm mấy chuôi phi đao.

Mạc Cầu còn lấy đao kiếm ra khỏi võ, theo sát phía sau.

Từ khi tu hành Phù Đồ, ngũ giác lục thức của hắn đã được tăng lên trên phạm vi lớn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát ý trên người đối phương.

Buông tha mình?

Mạc Cầu căn bản không tin!

"Xùy. . ." Người áo đen thấy thế cười lạnh:

"Sớm đã đoán được ngươi không thành thật như vậy."

Đang khi nói chuyện, người áo đen dùng một tay đón lấy hộp gỗ, tay còn lại thì gảy nhẹ kiếm quang, chỉ một kích mà đã đâm trúng chỗ hạch tâm của đao kiếm đột kích.

Chỉ này một kiếm cũng đã làm cho Mạc Cầu bất đắc dĩ.

Người này quá mạnh!

"Đinh. . ."

Binh khí va chạm, thân hình hai người dừng lại.

Sau một khắc.

Trên mặt Mạc Cầu nở một nụ cười lạnh, người áo đen thì ánh mắt đại biến, đột nhiên chụp tới cái hộp gỗ đang ở cách đó không xa.

Mấy chuôi phi đao căn bản cũng không phải nhằm vào gã, mà là muốn đẩy cái hộp gỗ vọt tới vách núi, làm cho gã không thể không lao tới cứu.

Phản ứng của người áo đen cũng không chậm, lắc mình một cái liền xuất hiện ở bên cạnh hộp gỗ, nhưng biểu lộ của gã cũng đột nhiên thay đổi.

"Không đúng!"

Bên dưới đáy của cái hộp có mấy viên đan dược màu đen.

Phích Lịch tử!

Ngay từ đầu Mạc Cầu liền sử dụng thủ pháp ám khí để giấu Phích Lịch tử ở dưới đáy hộp gỗ, đồng thời lấy bản thân ra làm mồi nhử, phân tán lực chú ý của người áo đen, cuối cùng dẫn đối phương tới gần cái hộp để bản thân mình có thể rút đi.

Mà cái hộp gỗ này được làm bằng chất liệu cứng rắn, cho dù ở trong vụ nổ của Phích Lịch tử cũng sẽ vô sự.

Kế sách của hắn không tính là tinh diệu, thậm chí có một chút đơn sơ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã có thể quyết định được như vậy cũng được xem như nhanh trí rồi.

"Bạch!"

Đột nhiên có một dãy băng gấm xuất hiện trong lòng bàn tay của người áo đen, chỉ lắc một cái liền quấn quanh hông của Mạc Cầu ở đang muốn thoát đi.

Sau đó gã ta kéo một phát, kéo Mạc Cầu đến nơi này đồng thời bản thân gã thì mượn lực nhảy ra bên ngoài.

Phản ứng của người áo đen cũng không chậm.

Chỉ trong nháy mắt phát hiện ra Phích Lịch tử thì gã liền tỉnh ngộ, quyết định xuất thủ thật nhanh, kéo Mạc Cầu hãm tịch đồng thời bản thân gã thì mượn lực thoát ly hiểm cảnh.

Còn về hộp gỗ. . .

Gã tin rằng vụ bạo tạc sẽ đánh bật nó về hướng vách núi mà là sẽ đẩy nó về phía sau.

"Ngươi. . ."

Mạc Cầu biến sắc, ánh mắt điên cuồng thiểm động, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ hung ác, không lùi mà còn tiến tới.

Nếu như hắn giãy dụa thì sẽ chỉ bị đối phương mượn lực, hiện giờ nghịch thế vọt tới trước, làm cho đối phương không có lực để mượn.

Nhưng làm vậy thì bản thân hắn cũng sẽ lâm vào trong phạm vi vụ nổ của Phích Lịch tử, lúc này phải xem ai có sức chống cự mạnh hơn, ai càng may mắn hơn.

Hai người cũng là kẻ có quyết đoán và nhanh trí, chỉ trong chớp mắt liền đã xoay chuyển ý nghĩ hàng trăm lần, cũng chỉ trong giây lát đã đưa ra lựa chọn mà bản thân tin rằng là tốt nhất.

Sau một khắc.

"Oanh!"

Chỉ một thoáng.

Một đoàn liệt diễm chói mắt bộc phát bên vách núi, sóng lửa dâng trào, chỉ trong nháy mắt đã quét ngang mấy trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận