Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 587. Trúc Cơ Đan

Chương 587. Trúc Cơ Đan


Người dịch: Whistle

"Đứng lên nói đi." Mạc Cầu nhíu mày, trong lòng đã sinh ra cảm giác không ổn:

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Hồi bẩm tiền bối." Lão ta không quỳ được xuống đất, chỉ đành đứng dậy hồi bẩm:

"Vào bốn trăm năm trước thì Huyền Hỏa giáo đã bị diệt, hậu nhân còn sót lại cũng tứ tán khắp nơi ở Bắc giang, tổ tiên của lão hủ mang theo hậu nhân đến tiên đảo định cư."

"Mấy trăm năm qua đều bình an vô sự."

"Cho đến ba mươi năm trước. . ."

Lão ta ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra vẻ đau khổ:

"Người đã diệt Huyền Hỏa giáo năm đó lại hiện thân, giết chết hơn ba trăm miệng ăn của Ô gia ta, chỉ còn sót lại lão hủ và hậu nhân này may mắn đào thoát."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Hắn đã nhìn rõ rồi, mặc dù khí tức của lão già này đã suy bại, nhưng lại là một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Có thể diệt tông môn có Kim Đan trấn giữ, lại còn truy sát hơn mấy trăm năm.

Người hạ thủ chắc chắn cũng là vị Tông sư Kim Đan!

"Bây giờ lão hũ không cầu báo thù, chỉ cầu một nơi có thể bảo vệ bình an." Ngô Dụng tiếp tục mở miệng:

"Nếu như tiền bối nguyện ý đáp ứng bảo vệ vị hậu nhân này của lão hũ, giúp nó thành tựu Đạo cơ, lão hủ nguyện ý dâng lên truyền thừa bí điển của Huyền Hỏa giáo."

"Lão tổ!" Thân thể của người trẻ tuổi run lên, nhìn về phía ông lão bằng đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn răng nói:

"Chúng ta không cần phải cầu xin người khác, đợi khi con tu thành pháp môn gia truyền, chứng được Kim Đan, liền sẽ đi tìm người đó lấy lại công đạo!"

"Hồ nháo!" Ngô Dụng nặng nề vung tay áo:

"Ngươi thì biết cái gì, chớ có nhiều lời!"

Sau đó lại nhìn về phía Mạc Cầu, nói:

"Tiền bối, công pháp truyền thừa của giáo ta bất phàm, từng liên tục xuất hiện ba vị Tông sư Kim Đan, dường như còn có Kết Anh chi pháp, còn có bí thuật luyện khí có thể luyện chế Pháp bảo."

"Ngoài ra. . ."

"Đủ rồi!" Mạc Cầu phất tay lời lão ta, hỏi:

"Các ngươi đắc tội với ai?"

"Cái này. . ." Ngô Dụng trì trệ.

"Thiên Cơ công tử Hách Liên Vũ." Chu Huyền Cảm ở bên cạnh nhỏ giọng mở miệng:

"Người này có tu vi Kim Đan trung kỳ, tổ phụ của gã. . . Là tán tu Vân Mộng Xuyên, Vạn Tượng Chân Nhân."

Nghe vậy, Mạc Cầu nhìn về phía Chu Huyền Cảm bằng vẻ mặt cổ quái.

Kim Đan trung kỳ!

Nguyên Anh Chân Nhân!

Đối phương thật sự là xem trọng mình!

Vả lại hắn cũng từng nghe qua cái tên Hách Liên Vũ này rồi, gã là một trong ‘tứ công tử tam tiên nữ’ của Vân Mộng Xuyên, tuy rằng có tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng thực lực lại không kém Kim Đan hậu kỳ, là nhân vật có hi vọng Kết Anh.

" y. . ." Chu Huyền Cảm lộ vẻ lúng túng, nhỏ giọng nói:

"Thân phận của Mạc huynh bí ẩn, không có người biết, huống hồ, Thiên Cơ công tử cũng chưa chắc sẽ đuổi tận giết tuyệt, chỉ là bảo vệ một tên hậu nhân mà thôi, chưa chắc sẽ gặp phải phiền phức."

"Đương nhiên, chuyện này còn cần Mạc huynh suy nghĩ ."

"Không cần suy nghĩ." Mạc Cầu lắc đầu:

"Có thể làm cho một vị Tông sư Kim Đan đuổi tận giết tuyệt hơn mấy trăm năm, mối thù như vậy, xin thứ cho Mạc mỗ không có loại năng lực này."

Nói xong liền vung tay áo lên:

"Đi thong thả, không tiễn!"

Đúng là hắn muốn lấy được pháp môn Kim Đan, nhưng cũng không cần gấp đến mức phải trêu chọc một mối họa không rõ ràng như vậy.

Cho dù là hắn không đi trêu chọc thì cũng sẽ có ngày tên thiếu niên này sẽ chạy đi gây chuyện.

Khó trách vừa rồi Chu Huyền Cảm lại tỏ vẻ áy náy.

Thì ra là như vậy!

Cũng chẳng biết là gã ta đã được chỗ tốt gì mà lại chịu đứng ra giới thiệu.

Mỗi lần Mạc Cầu ra ngoài thì ít nhất cũng là hơn một tháng, những người khác cũng sớm quen với chuyện này rồi.

Lần này cũng giống như vậy.

Đợi hắn từ tiên phường bí thị trở về thì đã là một tháng sau, sau khi đáp xuống trụ sợ của Phái Thương Vũ, hắn liền cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng.

Trên bậc thềm đá đi lên núi có một người đang quỳ gối, gục đầu xuống.

Bộ quần áo trắng như tuyết bị người đánh cho tơi tả, tràn đầy vết bẩn, làn da bên trong cũng có thể thấy được vết sưng đỏ và máu ứ đọng.

Lữ Tử Đồng!

Thiên chi kiêu tử của Phái Thương Vũ.

Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, khi đi ngang qua kẻ này liền cúi đầu nhìn lướt qua, nhưng cũng không dừng lại, mà tiếp tục bước về phía đại điện.

Trong điện.

Sắc mặt Tiết Lục Y tái xanh, bên cạnh có một gã nam tử thấp tráng đang nở một nụ cười lạnh.

Người này tên là Phong Duyệt Sơn.

Chính là tu sĩ Đạo cơ được chiêu vào Phái Thương Vũ mấy năm trước, có tu vi Đạo cơ trung kỳ, còn mang theo một chút đệ tử có quan hệ huyết thống với gã nhập môn.

Ở Phái Thương Vũ, danh vọng của gã không thấp hơn Tiết Lục Y.

Thậm chí.

Mơ hồ còn có ý muốn lập môn hộ khác.

Chuyện này vẫn luôn làm cho Hạng Phủ Minh rất không thể hiểu nổi, Phong Duyệt Sơn không giống với Mạc Cầu, gã ta rất hứng thú với quyền thế, chiêu gã nhập môn thì chẳng khác nào bảo hổ lột?

Nhưng Mạc Cầu lại biết rõ chuyện này.

Nếu như nói Phong Duyệt Sơn cảm thấy hứng thú với quyền thế một thì Tiết Lục Y lại hứng thú mười.

Sở dĩ Tiết Lục Y mời chào Phong Duyệt Sơn cũng là vì áp chế một người đang dần có chỗ đứng trong tông môn như mình, giúp nàng ta ổn định vị trí của bản thân.

Về phần sự lựa chọn này là đúng hay sai thì không biết.

Trong điện có đệ tử bận rộn, nhưng lại không có người dám lớn tiếng, một bầu không khí ngột ngạt ngưng tụ ở chỗ này.

"Mạc trưởng lão."

Khi nhìn thấy Mạc Cầu, vẻ mặt của Tiết Lục Y khẽ buông lỏng, trên mặt gạt ra ý cười:

"Trưởng lão đã về rồi à, thu hoạch thế nào?"

"Cũng không tệ." Mạc Cầu gật đầu:

"Trong hai năm gần đây thì không cần phải lo lắng về vấn đề dược liệu nữa."

Nói xong liền liếc nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi:

"Tại sao lại không thấy Hạng đạo hữu và Lương trưởng lão?"

"Haizz!" Phong Duyệt Sơn nghe vậy bèn than nhẹ, nói:

"Là do đám thủy khấu tàn phỉ năm đó lại chạy ra gây chuyện, làm loạn mấy đầu thương lộ bên dưới, hai người bọn họ qua đó xử lý rồi."

"Vẫn là Mạc trưởng lão tốt, không để ý tới ngoại sự, tự đắc nhàn nhã."

Giọng nói của gã mang theo ý cười, nhưng cũng mơ hồ có phần mỉa mai.

Dù sao, tất cả mọi người đều đang bận rộn, chỉ có Mạc Cầu là vẫn luôn không có động tĩnh gì, dường như hắn không phải là ngươi của Phái Thương Vũ vậy.

Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:

"Lữ Tử Đồng đã gây ra chuyện gì?"

" Lữ Tử Đồng!"

Nghe vậy, sắc mặt Tiết Lục Y trầm xuống, một cỗ uy áp vô hình xuất hiện ở trên người, bầu không khí trong đại điện lập tức trì trệ, chúng đệ tử đều lo sợ trong lòng.

Ngay cả Phong Duyệt Sơn cũng lộ vẻ kiêng kị.

Cô nàng này không hổ danh xuất thân Tiên tông đại phái trong truyền thuyết, mặc dù tu vi không cao, nhưng thực lực cũng không yếu, Pháp lực thì càng cực kỳ cô đọng.

"Tên lang tâm cẩu phế!"

"Mắt ta bị mù nên mới nhận lấy nó!"

Tiết Lục Y giận dữ mắng mỏ hai tiếng, hít sâu một hơi, vươn tay dẫn về hậu điện:

"Mạc trưởng lão, đến hậu điện rồi nói."

"Ta thì không đi được." Phong Duyệt Sơn duỗi lưng nói:

"Là xử trí theo môn quy, hay là nhớ tình cũ, Tiết phó chưởng môn tự mình lựa chọn là được, tất cả đệ tử đều chờ tin tức của ngươi."

"Ta đi Lục Thụ đảo xem thử xem có thể tìm được đám chuột nước đang trốn đông trốn tây kia hay không."

Nói xong liền chắp tay thi lễ, sau đó thản nhiên đi ra đại điện.

Mạc Cầu nhìn gã ta một cái rồi đi vào hậu điện.

Vừa bước vào hậu điện, sắc mặt Tiết Lục Y liền buông lỏng, tinh thần đang căng thẳng cũng giãn ra, vẻ mặt đắng chát, nàng than nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống.

"Là do ta không có mắt nhìn người, truyền nhân mà ta ký thác kỳ vọng nhiều năm qua vậy mà lại chọn phản bội ta!"

"Phản bội." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Lữ Tử Đồng phản tông bị bắt sao?"

"Vậy thì không phải." Tiết Lục Y vuốt vuốt lông mày, nói:

"Nó chủ động tìm tới ta, nói là có người mời chào nó, còn ra giá là Trúc Cơ đan, hi vọng ta có thể thả nó rời đi."

Nói đến đây, vẻ mặt nàng liền lộ ra vẻ dữ tợn:

"Những lời như vậy mà nó cũng dám nói thẳng ở trước mặt ta!"

"Bành!"

Nàng khẽ vung tay lên, cái bàn bên cạnh lập tức vỡ nát, quần áo trên người run lên, một cỗ sát cơ lăng lệ xuất hiện trong mắt.

"Theo môn quy, đệ tử phản tông đều là giết hết không xá!"

"Hôm nay nếu như ta nhớ tình cũ, thả nó rời đi, vậy thì quy củ của tông môn ở đâu? Sau này ta làm sao có thể phục người, phục chúng nữa?"

Lời tuy như vậy, nhưng dù sao nàng cũng không phải loại người vì quyền lợi mà xem nhẹ hết thảy, Lữ Tử Đồng còn là tên đệ tử mà nàng tự tay bồi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Tình cảm ký thác nhiều năm, nếu thực sự hạ sát thủ thì cũng không đành lòng.

"Haizz!"

Tiết Lục Y nhắm mắt, trên lông mày lộ ra nếp nhăn:

"Bây giờ ta mới biết như thế nào là thượng vị giả không dễ, có lúc, tình cảm và tông môn quy củ thật sự là làm cho người khó mà quyết định lấy hay bỏ."

Giết, nàng lại không nhẫn.

Không giết, khó lập quy củ tông môn.

Huống chi, Lữ Tử Đồng là chủ động tìm tới, nói rõ nguyên do, vì cầu đại đạo, mà không phải là có lòng phản bội tông môn.

"Mạc mỗ không hiểu những chuyện này, Tiết tiên tử tự mình quyết định là được." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, từ trên người lấy ra một bình đan dược rồi đưa sang:

"Lần này ra ngoài, cơ duyên xảo hợp lấy được hai viên Trúc Cơ đan."

"Những năm này, Mạc mỗ độc chiếm Xích Hỏa phong nhưng lại chưa từng lập công gì cho tông môn, hai viên đan dược này liền do tiên tử xử lý đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận