Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 551. Quái Tật

Chương 551. Quái Tật


Người dịch: Whistle

Gã ta lắc đầu cười mà không nói, cuối cùng ánh mắt gã ta nhìn lên người của một vị đạo nhân có tóc mai điểm bạc.

"Mạc Cầu, Luyện đan đại sư."

Ngũ Độc thượng nhân mở miệng giới thiệu:

"Người này tính cách quái gở, Luyện đan thuật lại rất cao minh, chẳng qua đối với chuyện khác đều rất hời hợt, không cần phải trêu chọc."

"Ừm."

Người trẻ tuổi gật đầu.

. . .

"Mạc đạo hữu!"

"Cơ cô nương."

Mấy người đi đến một gian tĩnh thất, thi lễ với nhau xong, Mạc Cầu liền đưa ra một bình đan dược, nói:

"May mắn không làm nhục mệnh, Oanh Hương đan đã thành."

"Làm phiền!" Một khoảng thời gian không thấy, Cơ Băng Yến nhìn qua có phần tiều tụy, khóe mắt xuất hiện nếp nhăn, tóc dài cũng hiện vẻ thô ráp, nàng lập tức đưa tay tiếp nhận đan dược, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười:

"Trong khoảng thời gian này, chẳng biết tại sao tinh thần của ta có chút không phấn chấn, hi vọng đan dược này có thể tạo được chút tác dụng."

"Khẳng định là có tác dùng." Thái Dật Tiên ở bên cạnh mở miệng:

"Trong Diễn Nguyệt tông chúng tôi thì Oanh Hương đan cũng là đại danh đỉnh đỉnh, có thể định thần, thơm ngát, vững chắc Nguyên Thần."

"Huống chi còn là Mạc tiền bối ra tay, phẩm chất của viên đan dược này sẽ càng tốt hơn , nhất định có thể giữ vững tinh thần cho Thiếu đảo chủ."

"Hi vọng như thế." Cơ Băng Yến sờ bình đan dược trong tay, cúi đầu than nhẹ:

"Hiện giờ ta cũng đã hiểu tại sao phàm nhân lại có nhiều bất tiện như vậy, một khi thương thân, thật sự là làm gì cũng không còn khí lực."

Trong mắt Mạc Cầu lấp lóe Linh quang, dò xét đối phương một hồi rồi nói:

"Thân thể của Cơ cô nương không việc gì, sẽ không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ tốt."

Hắn có thể nhìn ra tinh thần của đối phương không tốt, nhưng lại không có khả năng dòm ngó thần hồn của đối phương.

Dòm ngó Thần hồn là chuyện tối kỵ trong giới tu hành!

Vả lại.

Theo cái nhìn của hắn thì có lẽ vì Cơ Băng Yến nóng lòng tu hành công pháp nên gặp phải rủi ro, làm cho Thần hồn bị thương, người ngoài rất khó giúp một tay.

Với công hiệu của Oanh Hương đan thì có thể lắng lại.

"Ừm." Cơ Băng Yến thu hồi Đan dược, nghĩ tới một chuyện, hỏi:

"Đúng rồi, Mạc đạo hữu, có phải vài ngày trước biểu huynh của ta đã tới tìm đạo hữu đúng không?"

"Đúng." Mạc Cầu gật đầu:

"Tần đạo hữu nhờ ta luyện chế một vài tránh chướng khử độc đan, nói là muốn đi Hỗn Loạn vực thám hiểm, bây giờ sợ là đã đi rồi."

"Ai!" Cơ Băng Yến nhíu mày:

"Biểu huynh thật sự là không làm cho người ta bớt lo, lúc đi cũng không nói tiếng nào, mẹ của ta đang rất lo lắng."

"Trong khoảng thời gian này, ngay cả Pháp thuật cũng khó có thể truy tung được vị trí của huynh ấy, cũng không thấy thông báo gì, hi vọng là sẽ không xảy ra chuyện gì."

"Băng Yến tỷ không cần lo lắng." Tư Đồ Hủ ở bên cạnh khuyên nhủ:

"Tần đại ca tu vi cao thâm, thực lực bất phàm, lại có hảo hữu làm bạn, chắc chắn sẽ không có việc gì."

"Ta là đang sợ những vị hảo hữu kia của biểu huynh." Cơ Băng Yến thở dài:

"Mẹ ta kể, mấy vị bằng hữu kia của biểu huynh có nhiều bất chính, vạn nhất phát sinh cái gì. . ."

"Thì làm sao mà bàn giao với Tần gia đây!"

"Tần đạo hữu người hiền tự có thiên tướng, không có việc gì." Mạc Cầu cũng chỉ có thể an ủi một câu như vậy.

"Hi vọng như thế." Cơ Băng Yến lắc đầu, lập tức lấy ra một miếng ngọc giản rồi đưa sang cho hắn:

"Mạc đạo hữu, Linh thú hệ Hỏa mà đạo hữu muốn tìm đây."

"Ta đã hỏi mấy vị lão nhân trong phủ rồi đánh dấu lại những khu vực có Linh thú xuất hiện."

"Làm phiền!" Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đưa tay tiếp nhận.

"Nếu như đạo hữu cần Linh thú thì có thể dùng đan dược giao dịch, không cần phải tự mình động thủ." Cơ Băng Yến mở miệng:

"Tuy nói là ở phụ cận, nhưng cũng không an toàn."

"Được." Mạc Cầu gật đầu:

"Mạc mỗ hiểu rồi."

Bất quá tinh huyết dị thú mà hắn cần lại không phải là loại bình thường, thực lực nhất định phải đủ mạnh, Đạo cơ cảnh giới có thể bắt được hay không còn chưa chắc.

Vẫn là phải tự mình đi một chuyến.

.........

"Không được!"

"Không được qua đây!"

"A!"

Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn.

Sau đó, một cỗ kình phong quét sạch tứ phương, linh quang dập dờn, các loại trang sức đồng thời vỡ nát.

"Hô. . . Hô. . ."

Cơ Băng Yến từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, trên đầu đổ đầy mồ hôi, thân thể mềm mại run rẩy, trong đôi mắt đẹp tràn đầy khủng hoảng.

Cả gian phòng ngủ này đã rách tung tóe.

Ngay cả nóc nhà cũng có rất nhiều mảnh ngói bị thổi bay, lộ ra vầng trăng khuyết băng lạnh và sáng.

"Tiểu thư!"

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Vài tên nha hoàn nghe tiếng liền vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt đều hoảng loạn.

"Băng Yến!"

Trong phòng có một cơn gió lướt qua, một vị phụ nhân mỹ mạo xuất hiện, vẻ mặt lo lắng nhìn sang:

"Con sao rồi?"

"Mẹ." Cơ Băng Yến run rẩy ngẩng đầu, nước mắt chảy ròng, nhào vào trong ngực của phụ nhân, tiếng nói nghẹn ngào:

"Con sợ lắm!"

"Con sợ lắm!"

Không biết là nàng đã gặp phải ác mộng gì mà làm cho toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

"Không sợ, không sợ, có vi nương đây rồi, không sao." Phụ nhân vội vàng vỗ vỗ phần lưng của nữ nhi rồi nhẹ giọng an ủi:

"Vi nương đã mời những đại phu tốt nhất trong thành đến rồi, con yên tâm đi, không sau đâu."

Nói xong liền quay đầu nhìn về phía đám nha hoàn đang hoảng hốt lo sợ:

"Nhanh đi gọi đảo chủ tới!"

"Không cần chờ ngày mai, hôm nay liền phải hỏi chẩn, Băng Yến. . . Tình huống của Băng Yến không thể kéo dài được nữa."

"Vâng, vâng." Nha hoàn vội vàng gật đầu:

"Nô tỳ đi ngay!"

Dứt lời, nha hoàn liền chạy về phía tiền viện.

"Hài tử đáng thương." Gần xanh gồ cao trên mu bàn tay của Tần Nguyên Hương, trên mặt hiện đầy sầu lo, dù rằng thân là thê tử của Đảo chủ, nhưng lúc này bà ta cũng bàng hoàng bất lực giống như những phụ nhân bình thường, trong miệng không ngừng nói:

"Không sao rồi, không sao rồi."

"Lại mơ thấy ác mộng sao?" Một vệt lưu quang nhanh chóng lướt đến, Đảo chủ Đằng Tiên đảo Cơ Trường Không xuất hiện, ông ta quan sát Cơ Băng Yến đang đổ đầy mồ hôi lạnh khắp người, thần sắc cũng mang theo lo lắng:

"Không phải Hà đại phu và Tiền dược sư đã kiểm tra toàn diện và nói là không có chuyện gì rồi sao?"

"Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này." Tần Nguyên Hương ngẩng đầu, giọng điệu oán trách:

"Chàng mau nghĩ biện pháp gì đó đi, Băng Yến vẫn cứ như thế này hoài là không được đâu, còn có y sư nào khác không?"

"Y sư giỏi nhất trong phủ chính là bọn họ." Cơ Trường Không trầm ngâm một chút rồi nói:

"Đi!"

"Chúng ta đi Vân Thủy tông tìm Giang đạo hữu."

"Cha." Sắc mặt Cơ Băng Yến tái nhợt, nghe vậy liền ráng gắng gượng ngồi dậy, giọng nói lộ ra vẻ yếu ớt:

"Đã trễ như vậy rồi, hay là thôi đi, đừng làm phiền Giang tiền bối."

"Trễ cái gì." Sắc mặt Tần Nguyên Hương trầm xuống, cả giận nói:

"Họ Giang còn thiếu chúng ta một cái mạng, chỉ là trời đã tối một chút thôi, chẳng nhẽ liền không thể xem bệnh sao."

"Đi!" Tần Nguyên Hương khẽ vung tay áo dài, một đoàn Linh quang bao phủ Cơ Băng Yến:

"Đi tiệm thuốc Vân Thủy tông!"

Cơ Trường Không chẳng nói một lời, chỉ phất tay điều khiển trận pháp trên đảo, đưa tin cho Giang dược sư trước.

Một khắc đồng hồ sau.

Trên một chiếc giường tràn đầy mùi thuốc, Cơ Băng Yến cau mày, rên rỉ thống khổ, một người đang dùng tay bắt mạch.

"Thể hư, mệt mỏi, thần nguyên suy yếu, nội hỏa táo loạn, hư hỏa sinh sôi, đây là triệu chứng tẩu hỏa nhập ma." Giang dược sư mở miệng:

"Như vậy đi, ta mở mấy vị Linh dược, phối hợp phục dụng, lại dùng Thanh Tâm trận pháp bình ổn tâm thần."

"Là có thể áp chế!"

"Làm phiền!" Sắc mặt Cơ Trường Không buông lỏng, vội vã chắp tay.

Cơ Băng Yến đang nằm trên giường, Tần Nguyên Hương đang ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt tràn đầy lo lắng, khi nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra.

Trên Đằng Tiên đảo này, nếu như nói ai là người có y thuật tốt nhất, thì vị Giang Bồi Công này tự xưng thứ hai thì không có người dám xưng thứ nhất.

Không bao lâu sau.

Đan phương rơi vào trong tay Cơ Trường Không, tầm mắt đảo qua, ý cười trên mặt ông ta cũng dần thu liễm.

"Giang đạo hữu."

Cơ Trường Không ngẩng đầu, vẻ mặt ngượng nghịu:

"Thực không dám giấu giếm, đan phương này của đạo hữu cũng không khác gì đan phương mà dược sư trong phủ đã kê cho tiểu nữ."

"Dược hiệu, sợ là. . ."

"Nha!" Giang Bồi Công nhíu mày:

"Không nên nha, triệu chứng của Thiếu đảo chủ chính là như vậy, đúng bệnh hốt thuốc chẳng nhẽ cũng không có tác dụng sao?"

"Đảo chủ, làm phiền đưa những đơn thuốc mà người khác đã kê cho ta xem thử."

"Ừm."

Cơ Trường Không gật đầu, vung tay lên, Linh quang lấp lóe, huyễn hóa ra hai tờ đơn thuốc.

"Ngô. . ." Giang Bồi Công liếc mắt nhìn qua, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức cất bước đi tới chỗ Cơ Băng Yến:

"Để ta xem lại."

Ba người không nói gì.

Lần này, thời gian chẩn bệnh còn dài hơn không ít, từ đầu đến cuối Giang Bồi Công đều chau mày.

"Kỳ quái!"

Đợi khi thu tay lại, sắc mặt của ông ta vẫn hiện lên vẻ không hiểu:

"Thiếu đảo chủ chẳng qua chỉ bị một chút thương tích ở trên cơ thể, nhưng Thần hồn lại có khác thường, có phải là đã tu luyện bí pháp Thần hồn gì đó rồi bị phản phệ không?"

"Không có!" Cơ Băng Yến vội vã lắc đầu:

"Mấy năm này, ta vẫn luôn tu luyện Di Nguyệt Bảo Điển của Cơ gia, chưa từng xuất hiện sai lầm."

"Thiếu đảo chủ." Giang Bồi Công nghĩ nghĩ, nói:

"Việc này liên quan đến tính mệnh của ngài, tốt nhất là nên suy nghĩ cho kỹ, ngài có tu hành pháp môn khác không?"

"Triệu chứng này có thể là vì tu hành một ít Pháp thuật không rõ lai lịch, làm cho Nguyên Thần bị thương."

Lời này đã có phần không khách khí.

Chỉ kém chút nữa là chỉ mặt gọi tên nói rằng Cơ Băng Yến âm thầm tu hành bí pháp tà đạo quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận