Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 661. Lữ Tử Đồng---. .

Chương 661. Lữ Tử Đồng---. .


Người dịch: Whistle

"Chủ nhân!"

"Lão tổ!"

"Bái kiến tiên sư!"

Trong động lập tức vang lên những tiếng oanh oanh yến yến.

Một đám nữ tử có dung nhan bất phàm, quần áo lới lỏng nhanh chân bước tới, thể mang bách hương, mắt hiện mị ý, dục niệm chập trùng, nhưng lại không dám tùy tiện tới gần.

Mạc Cầu hơi sững sờ.

Hắn không thể nào tìm kiếm tất cả ký ức của Tông sư Kim Đan, mà chỉ chú ý những trọng điểm và Công pháp mà Hoắc Nghĩa sở học.

Hắn không ngờ là vị này sẽ thích trâu già gặm cỏ non.

Bất quá, trong số công pháp mà Hoắc Nghĩa tu luyện có một môn Tố Nữ công, vừa có thể hưởng thụ nam nữ chi nhạc, lại có thể tẩm bổ tinh khí thần của đôi bên.

Khó trách. . .

Trong mắt của những nữ nhân này đều mang theo tơ tình, sau khi nhìn thấy bản thân dưới hình dạng Hoắc Nghĩa liền bộc phát dục niệm.

Về phần ngoại hình không đáng chú ý của Hoắc Nghĩa, đối với một vị Tông sư Kim Đan mà nói thì hình dáng tướng mạo chẳng tính là gì, chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có thể làm cho người khác khăng khăng một mực.

Mạc Cầu lắc đầu, lạnh lùng phất tay:

"Tất cả lui ra!"

"Vâng."

Trong mắt của chúng nữ hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng không dám nhiều lời, cẩn thận từng li từng tí lui ra.

Đan phòng, tĩnh thất, thư phòng. . .

Sau một phen vơ vét, Mạc Cầu đã thu hoạch được không ít, nếu như là ở ngoại giới thì đã một bút tài phú đủ để chèo chống một tiểu môn phái mấy chục năm rồi.

Hắn hài lòng gật đầu, đang muốn đi ra ngoài thì lại có người cầu kiến.

"Phong Tứ Nương, gặp qua Hoắc trưởng lão!"

Nữ tử đang quỳ trên mặt đất có khuôn mặt vũ mị, dáng người yểu điệu, tu vi cũng đã tới Đạo cơ trung kỳ, nhưng mà khí tức trên thân lại rất thuần túy, hoàn toàn khác biệt với những tu sĩ mà hắn gặp trong này.

Bên trong Thánh tông ngư long hỗn tạp, có rất nhiều dụ hoặc, lục dục tung hoành, dưới tình huống này mà vẫn có thể duy trì khí tức thuần túy, hiển nhiên là một người có ý chí kiên định.

"Có việc gì?"

Mạc Cầu cúi đầu, âm thanh lạnh lùng.

"Xin hỏi tiền bối." Phong Tứ Nương cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ vội vàng:

"Gia sư khi nào mới trở về?"

Sư phụ của nàng chính là đồng bọn của Hoắc Nghĩa, là vị Tông sư thiếu niên có gương mặt lạnh lùng kia, chẳng qua lúc này gã ta đã không có khả năng trở về nữa.

"Trong thời gian ngắn thì sẽ không trở về." Mạc Cầu lạnh giọng mở miệng:

"Ngươi tìm hắn có việc gì?"

". . ." Sắc mặt Phong Tứ Nương tái nhợt, vội la lên:

"Không biết hiện giờ gia sư đang ở chỗ nào? Mấy ngày nay vãn bối vẫn luôn đưa tin, nhưng thủy chung không nhận được đáp lại, vãn bối. . . Thật sự là có việc gấp."

"Vậy thì thật là tiếc nuối." Mạc Cầu lắc đầu:

"Trước mắt hắn không về được, nếu không có việc khác thì ra ngoài đi!"

"Nhưng. . . nhưng mà. . ." Trên mặt Phong Tứ Nương lộ ra vẻ lo lắng, chần chờ một chút, bỗng nhiên nặng nề dập đầu, nói:

"Tiền bối, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ xá muội và Lữ Tử Đồng, hai người họ tuyệt đối không có ý phản bội tông môn."

"Lữ Tử Đồng. . ." Mạc Cầu nhíu mày:

"Bọn hắn có phản bội tông môn hay không, ngươi nói không tính, chuyện này đã có Vạn đạo hữu xử trí, Hoắc mỗ không có hứng thú quan tâm, lui xuống đi."

"Tiền bối, tiền bối!" Phong Tứ Nương quỳ xuống đất, phủ phục tới gần:

"Cho dù là tên Lữ Tử Đồng kia muốn phản bội tông môn thì xá muội cũng sẽ không, nàng. . . Nàng chỉ bị họ Lữ mê hoặc, nhất thời hồ đồ."

"Tiền bối. . ."

Phong Tứ Nương nghiến chặt răng, đột nhiên nói:

"Nếu như tiền bối có thể cứu xá muội, vãn bối nguyện ý trả bất cứ giá nào!"

Nói xong còn cố nén vẻ ngượng ngùng trong lòng, vặn vẹo thân thể mềm mại, đầu vai lộ ra một mảnh da thịt óng ánh kiều nộn.

"Bất kỳ giá nào?"

Mạc Cầu mặt không biểu tình nhìn xem hành động của nàng, trong lòng cũng chẳng có chút rung động nào:

"Thứ ta muốn, ngươi cho không nổi, thừa dịp còn có thời gian, ngươi còn có thể nhìn thấy muội muội của mình lần cuối cùng."

Với lực lượng Thần hồn của hắn, trên đường tới đi cũng đã nghe được hình phạt mà ba người Lữ Tử Đồng nhận được, chính là hồn phi phách tán.

Dứt lời, Mạc Cầu không để ý đến Phong Tứ Nương đang đai khổ cầu khẩn, mà dạo bước đi ra động phủ, bước về phía bảo tàng hạch tâm trong trụ sở.

Thánh tông đã thành lập trụ sở này mới mấy năm.

Trong vòng mấy năm.

Đa phần Linh vật mà chư vị Tông sư Kim Đan thu thập đều được cất đặt trong mật thất ở trụ sở, nhiều năm tích lũy nghĩ cũng biết là cực kỳ phong phú.

Nơi này cũng không chỉ có Hoắc Nghĩa ba vị Kim Đan.

Đa số Kim Đan đều không thường trú nơi này, thay phiên đi tới đi lui, kì thực có tới mười ba vị Tông sư Kim Đan đang hoạt động ở gần khu trụ sở này.

Hiện nay.

Chỉ có một vị Kim Đan hậu kỳ là Vạn Thanh Đằng tọa trấn, là tốt đẹp thời cơ!

Có thân phận Hoắc Nghĩa, trụ sở không trở ngại, Mạc Cầu chắp hai tay sau lưng, không bao lâu đã nghênh ngang xuất hiện ở gần mật thất.

"Hoắc trưởng lão!"

"Hoắc tiền bối!"

Mấy người trông giữ nơi này nhìn thấy Mạc Cầu liền vội vàng khom người thi lễ.

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, nói:

"Mở cửa."

Hoắc Nghĩa là Kim Đan, thường xuyên vãng lai cất giữ Linh vật trong mật thất, cho nên có tư cách mở đại môn của mật thất.

Thật ra kế hoạch của Mạc Cầu rất đơn giản.

Sau khi đi vào mật thất liền sẽ đánh ngất xỉu những người trông coi, nhân lúc người chủ trận còn chưa kịp phản ứng liền mang theo số Linh vật bên trong bỏ trốn mất dạng.

Về phần bí mật của Thánh tông, phải xem có cơ hội hay không.

Nào ngờ.

"Hồi Trưởng lão."

Một vị hộ vệ chắp tay nói:

"Khoảng thời gian trước, Thiếu tông chủ, Tư Không tiền bối tới trụ sở này, đã phong kín mật thất, đợi khi hai vị ấy rời đi liền sẽ mang theo Linh vật."

"Ngài muốn cất giữ Linh vật thì có thể trực tiếp giao cho Thiếu tông chủ, trước mắt thì nơi này đã không thể mở ra."

Thiếu tông chủ Thánh tông Lục Văn Trọng!

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Thân là con trai của chủ nhân Thánh Tông, tuy rằng Lục Văn Trọng chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, nhưng thực lực còn mạnh hơn cả Kim Đan hậu kỳ.

Có lẽ trải qua mấy năm liền có thể sánh vai với với Tứ công tử, Tam tiên nữ danh truyền Vân Mộng Xuyên.

Người này cũng tới đây?

"Thật sao?"

Mạc Cầu cúi đầu trầm tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu rồi chắp tay trở về.

Tuy rằng kế hoạch ban đầu rất đơn giản, nhưng cũng rất thực dụng, chỉ cần tài cao gan lớn, trên lý luận là sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, ngay cả bước đầu tiên là tiến vào mật thất cũng đều trở thành một vấn đề.

Thiếu tông chủ. . .

Còn có vị họ Tư Không kia, Hắc Thủy nhất mạch Tư Không Vĩnh Nam, cũng có tu vi Kim Đan hậu kỳ, thực lực bất phàm.

Ba vị Kim Đan hậu kỳ.

Sợ sẽ ngay cả Tán Hoa lão tổ cũng phải ước lượng một chút.

Huống chi nơi này còn là cứ điểm của Thánh tông, có Trận pháp thủ hộ, với thực lực của Mạc Cầu, muốn cưỡng đoạt Linh vật là chuyện si tâm vọng tưởng.

"Ngươi còn chưa đi?"

Lần đầu dò đường không công mà lui, Mạc Cầu liền trở lại động phủ, không ngờ Phong Tứ Nương lại còn chưa rời đi, mà đang đứng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tiền bối!"

Phong Tứ Nương nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt bi thương:

"Vãn bối thật sự đã không còn cách nào, vãn bối chỉ có một người muội muội, thật sự không muốn thấy muội muội gặp nạn, mong tiền bối xuất thủ cứu giúp!"

Giọng nói của nàng mang theo nỗi buồn, lại quỳ xuống đất:

"Vãn bối mỏng liễu chi thân, không dám xá cầu tiền bối thương tiếc, nhưng nếu tiền bối có thể cứu xá muội một mạng, vãn bối nguyện ý lấy một mạng đổi một mạng."

"Tính mạng này, chính là của ngài!"

"Nha!"

Mạc Cầu chau mày, trong lòng hơi động.

Tình cảm mà người này dành cho muội muội của mình thật là thâm hậu, trong cái nơi Thánh tông chướng khí mù mịt này lại còn có duy trì được tình cảm thuần túy như vậy cũng rất hiếm thấy.

Nghĩ nghĩ, hắn phất tay đuổi hết nữ tỳ xuống rồi nói:

"Ngươi thực sự muốn cứu muội muội ngươi?"

"Đương nhiên!"

"Vì chuyện này mà nguyện ý bỏ qua tính mạng của mình?"

". . . Không sai!"

Phong Tứ Nương nghiến chặt răng, không biết nghĩ đến chuyện gì, trầm trầm nói:

"Chấp niệm một đời của vãn bối chỉ có xá muội!"

Đây là chấp niệm.

Mạc Cầu hiểu rõ.

Giống với chuyện trọng lập phái Thương Vũ của Vương Kiều Tịch, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì loại chấp niệm sâu tận xương tủy này đã biến thành Tâm ma trở ngại việc tu hành.

Vương Kiều Tịch thì còn đỡ.

Cuối cùng đã cởi bỏ chấp niệm, mặc dù vẫn luôn lo lắng cho tông môn, nhưng lại không đến mức phải buông xuôi tất cả.

Còn thứ mà vị Phong Tứ Nương này lo nghĩ là muội muội mình, sẽ càng khó thoát khỏi.

"Muội muội của ngươi đã dòm ngó bí ẩn của tông môn, phạm vào tội chết, cho dù ta có mở miệng nói giúp thì cũng không có khả năng thay đổi quyết định của Vạn đạo hữu." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Nhưng, cũng không phải không có biện pháp cứu bọn hắn."

"Có biện pháp gì?" Phong Tứ Nương vội vã ngẩng đầu:

"Mong tiền bối giải hoặc!"

"Cướp ngục."

Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng.

Phong Tứ Nương ngẩn ngơ.

.......

Phong Tứ Nương từ trong hình lao bước ra, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mê mang, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, ngay cả khi nào trở về nơi ở cũng không biết.

Vẻ e ngại và không cam lòng trong mắt của muội muội vẫn còn đang hiện rõ trước mắt.

Hai ngày này, nàng đã nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng hình phạt đã được quyết định, chỉ ít ngày nữa thôi, ba người Lữ Tử Đồng sẽ phải chịu tam tai chi hình.

Là đệ tử của Hắc Thủy nhất mạch trong Thánh tông, Phong Tứ Nương biết rõ tam tai chi hình đại biểu cho cái gì.

Cực hạn cực hình!

Nếu như có thể lựa chọn, đệ tử Thánh tông tình nguyện ý thân tử chứ không nguyện ý thử nghiệm loại hình phạt này.

Vừa nghĩ tới việc muội muội sắp phải chịu hình phạt này. . .

Lòng nàng liền giống như bị vạn con dao cắt gọt, sống không bằng chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận