Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 451. Tiền Tuyến

Chương 451. Tiền Tuyến


Người dịch: Whistle

Ở trong cái thế giới tịch mịch âm u này.

Có mười ngọn núi lớn đứng sừng sững.

Hắc nhật huyền không.

Vạn vật đều tĩnh mịch!

Một vị nữ tử có khuôn mặt mỹ lệ, dáng người thướt tha đang lơ lửng giữa không trung, quanh người bị âm phong bao phủ.

Nữ tử khẽ ngẩng đầu, hai mắt vô thần, áo choàng màu đen ở phía sau phấp phới giống như sóng lớn.

Da thịt trong suốt như ngọc, trong bóng đêm vô tận này lóe lên luồng sinh cơ, sức sống duy nhất.

Hai chân thon dài thẳng tắp rủ xuống, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ.

Bóng người ưu mỹ này giống như vẻ tô điểm sau cùng trong cái thế giới tĩnh mịch này.

Nhưng.

Một cái bóng mờ dữ tợn kinh khủng đã phá hủy phần mỹ cảm này.

Cái bóng mờ này có bảy cái đầu và mười bốn cánh tay, thân cao chừng mấy trượng, mỗi cái đầu đều có các vẻ mặt khác nhau là hỉ nộ âu sầu bi khủng kinh.

Cơ bắp trên cánh tay gồ cao nắm chặt một món binh khí, rất nhiều binh khí đồng thời xuyên qua thân thể mềm mại của vị nữ tử kia.

Còn có một thanh Phi kiếm u ám đâm chặt vào trong mi tâm của nữ tử.

Nhưng không có máu tươi!

Lục Nhâm Thần Binh chính là ý niệm hội tụ trong thần hồn, ở cảnh giới Đạo cơ thì còn xa mới có thể hóa hư làm thật.

Nhưng cảm giác binh khí xuyên qua nhục thân thì lại không hề ít.

Định Hồn Kiếm!

Trảm Hồn Đao!

Nhiếp Hồn Châu!

Lục Hồn Tiên. . .

Kiếm xâu ngực, đao vào bụng, bảo châu chui vào trong thần hồn thức hải, trường tiên thì quấn quanh thân thể mềm mại, tôn lên đường cong làm cho người ta cảm thấy khí huyết sôi trào.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thần niệm trải qua Thông Tâm châu tăng phúc, xâm lấn thức hải của nữ tử giống như mạng nhện.

Có Thập Phương Diêm La Đại Trận trấn áp, Lục Nhâm Thần Binh công kích trực tiếp Thần hồn, hắn đang thử sưu hồn của đối phương.

Hơn nữa.

Còn là dùng tu vi Đạo cơ sơ kỳ lục soát thần hồn của tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

"Đôm đốp!"

Điện quang đen như mực xuất hiện trên người của nữ tử.

Đầu tiên là ở trên mi tâm, sau đó điện quang lại lấp lóe trên ngực và đan điền, rồi bổ nhào về phía Lục Nhâm Thần Binh.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu chau mày, bảy gương mặt của Phù Đồ hư tướng cũng lộ ra vẻ thống khổ.

Sau một khắc.

"Đôm đốp!"

Lôi điện màu đen lan tràn khắp nơi, Mạc Cầu khẽ động ý niệm, hư ảnh trong sân lập tức tiêu tán.

Thanh thi kiếm đâm vào mi tâm của vị nữ tử này cũng nhanh chóng lùi lại.

"Hoa. . ."

Thân thể mềm mại có thể xưng là hoàn mỹ kia bị lôi điện bổ vào, lặng yên hóa thành tro bụi đầy trời.

Âm phong thổi qua, tận hóa hư vô.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, vị nữ tử xinh xắn này đã hoàn toàn biến mất.

Bóng người của Mạc Cầu liền xuất hiện trên đỉnh của một ngọn núi lớn, cách không nhìn xem thân hồn của nữ tử kia tiêu tán.

Hắn lập tức vẫy tay một cái, hút hai món Pháp khí và một cái Túi Trữ vật tới.

Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày, không khỏi cảm thán:

"Xem ra, dù cho có mượn nhờ trận pháp thì việc sưu hồn vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng không phải là chuyện dễ."

Lời tuy nói vậy, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.

Hắn cũng đã lấy được không ít vật hữu dụng trong những thứ được thâm tàng trong nội tâm của vị nữ kia.

Giống như thứ mà nàng ta vốn định dùng để giao dịch bảo mệnh.

Một tòa động phủ của tu sĩ Kim Đan!

Vị Kim Đan này còn không phải là Kim Đan bình thường, mà là Tiêu Thiên Tuyệt, người có thanh danh gần với tu sĩ Nguyên Anh vào năm trăm năm.

Được xưng là: Chuyển Luân Đao Thánh.

Nghe nói đao pháp của người này đã đạt tới cảnh giới khó mà phỏng đoán, thậm chí có thể sánh vai với Nguyên Anh Chân Nhân.

Đáng tiếc là.

Người này dường như đã bị đao pháp của mình mê mẩn tâm trí, lại thật sự định khiêu chiến Nguyên Anh Chân Nhân.

Một mình một đao xâm nhập vào Thiên Tà Minh, muốn đấu với Phá Thiên Kiếm một trận.

Kết quả, có thể nghĩ.

Đao pháp xuất chúng, nhưng cũng không thể thay đổi chuyện cảnh giới chênh lệch, cuối cùng rơi vào hạ tràng thân hồn tịch diệt.

Nhưng chuyện này cũng không thể nói là Chuyển Luân Đao Thánh không mạnh.

Mà còn ngược lại, có thể khiến cho một vị Nguyên Anh hạ tử thủ, không thể lưu lực, điều này cũng đã nói rõ người này rất mạnh.

"Không Khoáng động phủ!"

Mạc Cầu cười lạnh, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đúng là ả nữ tử này biết được một tòa động phủ của Tiêu Thiên Tuyệt.

Nhưng tòa động phủ này đã bị người vơ vét qua, ngoài những địa phương bí mật ra thì cũng không còn vật gì khác nữa.

Ngay cả một cọng cỏ cũng không có!

Nói là dùng để đổi lấy tính mệnh cũng chỉ là mấy lời lừa gạt, trong lòng còn có chút may mắn mà thôi.

Ngược lại thì Mạc Cầu lại sưu hồn được một môn Âm Ma Đại Cầm Nã cực kỳ huyền diệu.

Pháp môn này có thể dùng Pháp lực thi triển, cũng có thể mượn nhờ ngoại vật.

Như vậy, đối với người mang Diêm La Phiên Mạc Cầu mà nói cũng xem như có đất dụng võ.

Tuy hắn thông hiểu rất nhiều pháp môn, nhưng khi ngự sử Diêm La Phiên thì cũng chỉ có thể dựa vào phẩm chất của bản thân nó để hành động.

Lại không pháp môn phù hợp để dẫn động uy năng trong đó.

Bây giờ mượn nhờ Diêm La Phiên để thi triển Âm Ma Đại Cầm Nã thì ngay cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cũng có thể giam cầm được.

Ngoài ra.

Phi kiếm còn chưa tẩy luyện hết nên tạm thời không thể sử dụng, nhưng món Già Phong Bào này lại là một kiện dị bảo.

Khoác nó lên người liền có thể che giấu khí tức, tu vi, còn có thể kháng cự Pháp khí và gia tăng mấy thành độn tốc.

Luyện hóa vậy có chút dễ dàng.

Hơn nữa.

Mạc Cầu còn tìm được lai lịch của mấy chục năm trước của vị nữ tử này.

Hiện giờ nữ tử này gọi với tên Khổng Thanh Nghiên.

Là một cô gái mà Trúc Niệm Nô mang về từ mấy năm trước, nghe nói còn được một vị đại nhân vật nào đó ưu ái.

Mạc Cầu trầm tư một lát, hai mắt sáng lên, hai đoàn liệt diễm lập tức bao phủ Già Phong Bào rồi chậm rãi luyện hóa.

Đồng thời hắn còn ăn một viên Linh đan để khôi phục tu vi.

. . .

Nửa ngày sau.

Trước đó không lâu nơi này còn là một bãi chiến trường tràn đầy khói lửa, mà bây giờ đã trở nên yên tĩnh vắng lặng.

Người của Thiên Tà Minh đã rút đi hết rồi.

Một bóng người to con đang đứng trong hư không, mắt hổ lấp lóe thần quang, chiếu rọi toàn trường.

Khuôn mặt của người này có đường cong cứng rắn, ánh mắt như điện, chỉ là tùy ý đứng đó cũng đã tỏa ra uy thế khiến cho người ta không dám lên tiếng.

Thân mặc trường sam màu tím, eo đeo hai thanh đồng giản, cơ thể đứng thẳng như tùng, giống như một vị đại tướng trên sa trường.

Chính là Tông sư Kim Đan của Bắc Đấu cung, Nhạc Thủ Dương!

Nghe nói.

Trước kia khi vị này chưa chứng đạo thì đã từng là một vị tướng quân trong triều đình phàm nhân.

"Bao lâu rồi?"

"Hồi tiền bối." Một người ở sau lưng ông ta vội vàng chắp tay mở miệng:

"Khi ngài chạy đến đã qua một canh giờ rồi."

"Một canh giờ." Cơ mặt Nhạc Thủ Dương run run, mắt hiện lãnh ý:

"Nói cách khác, những người vẫn còn chưa về kia cũng trốn khá xa đấy, xa tới lâu như vậy vẫn còn chưa trở về?"

"Cái này. . ." Nét mặt của người ở phía sau biến sắc, ngượng ngùng nói:

"Đúng là như thế."

"Lâm chiến lùi bước, lâm nguy e sợ, cần loại người này có ích lợi gì?" Nhạc Thủ Dương băng lãnh nói:

"Truyền lệnh xuống, tất cả những người trở về sau đều bị áp tải lên tiền tuyến, không được sai sót."

"Vâng!"

"Tiền bối." Có người nhỏ giọng mở miệng:

"Trong này có một ít người bất thiện chém giết, chỉ là phụ trợ áp vận, cũng phải đi tiền tuyến sao?"

"Ừm?"

Hai mắt Nhạc Thủ Dương nhíu lại, một luồng uy áp kinh khủng vô biên vô tận trong nháy mắt bao phủ toàn trường.

Giống như toàn bộ chân trời đều bị sụp xuống vậy.

Ông ta chậm rãi nói bằng giọng lạnh lùng:

"Thân là tu sĩ, dù có kém, thì có thể kém hơn đạo binh sao? Nếu Đạo binh đã có thể lên được tiền tuyến thì đương nhiên là bọn hắn cũng phải lên được."

Trong lòng mọi người phát lạnh, nhao nhao cúi đầu, không còn người nào dám lên tiếng.

Không bao lâu sau.

Có rất nhiều bóng người từ phương xa xuất hiện, hội tụ đến nơi này.

Hiển nhiên.

Những người đào thoát đều không phải người ngu, biết rõ có cao thủ tông môn ở đây thì người của Thiên Tà Minh sẽ khó mà đánh lâu dài được.

Mạc Cầu cũng đang ẩn thân trong đám người, hắn đến cùng với hai người khác, cũng đã nhận được tin tức.

Sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Đi tiền tuyến?

. . .

Một tháng sau.

Cho dù Mạc Cầu có nói đủ kiểu, có tìm mấy người quen, nhưng cũng không thể thay đổi quyết định của tông môn.

Sau nhiều lần kéo dài thời hạn thì rốt cục hắn vẫn phải đi tiền tuyến.

Trên tường vân.

Một nhóm hơn mười người có sắc mặt khác nhau đang phi độn lên tiền phương, sau đó liền hạ xuống không trung trên một mảnh lâm hải.

Dĩ vãng.

Cho dù có đi tiền tuyến của lễ tế Tuần Sơn thì cũng không có gì, dù sao thì khả năng gặp được nguy hiểm cũng không lớn.

Mà nay thì khác.

Trong khoảng thời gian này, người của Thiên Tà Minh nhiều lần xuất thủ, còn phát động tiến công mấy lần với tiền tuyến.

Mặc dù không thể ngăn cản được đại thế của Thái Ất tông, nhưng cũng có không ít tu sĩ bị mất mạng trên chiến trường.

Đối với những người không muốn tới thì chuyện này đương nhiên là không vui sướng gì rồi.

"Sư phụ!"

Tường vân còn chưa rơi xuống thì một có giọng nói quen thuộc truyền tới.

Mạc Cầu nghiêng đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt cũng có chút ngoài ý muốn:

"Vương Hổ."

"Là con." Thân thể Vương Hổ lắc lư, chỉ trong nháy mắt, y đã từ ngoài trăm trượng xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu:

"Sư phụ, sao người cũng chạy tới tiền tuyến vậy."

Vương Hổ biết rất rõ tính cách của sư phụ mình, nói là một vị khổ tu sĩ thì cũng không có vấn đề gì.

Còn không thích những chuyện phiền phức này.

Lần này lại còn chạy tới tiền tuyến?

"Không có cách nào, không thể không đến." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Vương Hổ, gật đầu nói:

"Tu vi tiến triển không sai, xem ra những năm này ngươi cũng không hoang phế việc tu hành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận