Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 414. Gặp Lại

Chương 414. Gặp Lại


Người dịch: Whistle

Trên bầu trời.

Một đóa tường vân đang lao ngang qua những đỉnh núi san sát với một tốc độ kinh người.

Tiểu Thiền thay tên thành Vương Thiền đang đứng trên đám mây, thành thành thật thật đi theo sư tỷ La Khỉ bái phỏng tiền bối.

Lúc này đang trên đường trở về.

"Sư tỷ."

Mắt thấy tường vân đang bay càng ngày càng gần một nơi nào đó, Vương Thiền mím môi một cái, nhỏ giọng hỏi thăm:

"Đã bay được vài ngày rồi, liên tục gặp các vị tiền bối, có phải chúng ta nên tìm một chỗ để nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần." La Khỉ chậm rãi nói:

"Bất quá chỉ là mấy ngày mà thôi, không sao cả, chúng ta vẫn là trở về hồi bẩm tình huống cho sư tôn mới phải."

"Cái này. . . Cái kia. . ." Chưa bao giờ nói láo Vương Thiền lúc này đã hoảng đến vả hết cả mồ hôi, lắp bắp nói:

"Sư tỷ, bụng của muội có chút không được thoải mái, có thể. . . Có thể ngừng lại ở đằng trước một chút được không?"

"Không thoải mái?" La Khỉ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của nàng liền không nhịn được nhướng mày:

"Xảy ra chuyện gì vậy, khí tức trên người muội cũng không có vấn đề gì nha."

"Chắc là vì ăn Linh quả của Bạch tiền bối, nhất thời khó có thể tiêu hóa, chỉ cần ngừng lại một chút liền tốt."

"Như vậy à. . ." La Khỉ lộ vẻ chần chờ:

"Nếu không muội ráng nhịn thêm đi, chờ khi gặp được sư phụ thì để người xem thử."

"Không, không thể nhịn được nữa." Vương Thiền gấp đến mức sắp khóc, mặt mũi tràn đầy khẩn cầu:

"Sư tỷ, chúng ta ngừng lại ở đằng trước một chút đi, một chút là được, một chút là được."

"Được rồi!" La Khỉ thở dài:

"Vậy thì dừng lại."

Nói xong liền ngẩng đầu nhìn sang:

"Phía trước là dược viên, hình như dược viên của Mạc đạo hữu đang ở phụ cận. . ."

"Ồ!"

Vừa nói đến đây, La Khỉ không khỏi nhướng mày một cái, quay đầu nhìn về phía Vương Thiền với ánh mắt cổ quái, giống như cười mà không phải cười nói:

"Sư muội, ta thấy muội không phải bị đau bụng, mà là mắc bệnh nóng lòng nha?"

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Vương Thiền không khỏi đỏ lên.

"Thôi!" Ánh mắt La Khỉ chớp động, dường như nhớ lại chuyện cũ, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng vẫn thở dài nói:

"Một khắc đồng hồ, chúng ta chỉ có thể ở đó một khắc đồng hồ."

"Đa tạ sư tỷ!"

Vương Thiền đại hỉ.

"Thiếu gia!"

"Tiểu Thiền!"

Cửu biệt trùng phùng, đương nhiên là có vô số lời muốn nói.

Nhìn xem trên mặt của hai người trẻ tuổi tràn đầy hồng quang, La Khỉ lắc đầu, thức thời bay lên không trung.

Đúng là công pháp Thái Hòa cung cần bạc tình mỏng dục, nhưng cũng không phải làm cho người ta đoạn tình tuyệt dục.

Thái thượng vong tình, không phải là vô tình vô nghĩa ma đạo.

Vả lại luôn luôn khắc chế cũng không phải là thiện pháp.

Những năm này.

La Khỉ đã nhớ không rõ bao nhiêu lần nhìn thấy Tiểu Thiền nhìn vật mà Vương Hổ lưu lại âm thầm thần thương.

Nên cũng khó tránh khỏi có chút đồng tình.

Chỉ là gặp mặt mà thôi, chắc là không sao, cùng lắm thì sau khi trở về bị sư tôn răn dạy một trận.

Đáng giá!

"Tiểu Thiền, người của Thái Hòa cung có bắt nạt muội không?"

Mặc dù Vương Hổ cảm giác lời này của mình có chút dư thừa, nhưng y vẫn vô thức thốt ra.

"Không có." Gương mặt xinh đẹp của Vương Thiền đỏ bừng, lắc đầu liên tục:

"Sư phụ và sư tỷ đối với muội đều rất tốt, ăn ngon, ở cũng tốt, quan hệ đồng môn cũng tốt."

Nói xong hai mắt liền ửng đỏ:

"Thiếu gia, những năm qua ngài đã chịu khổ rồi, vết sẹo trên tay là sao vậy?"

"Có phải là có người đã bắt nạt ngài không, nói cho Tiểu Thiền, muội. . . Muội nhờ sư phụ và sư tỷ ra mặt cho thiếu gia."

"Ta thì có thể bị khổ gì chứ?" Vương Hổ tùy tiện khoát tay:

"Vết sẹo này là do lúc hái thuốc bị quẹt thương, ngươi còn không hiểu thiếu gia sao, chỉ có ta bắt nạt người khác, làm gì có chuyện bị người bắt nạt được?"

"Ngược lại là muội, biến hóa thật là lớn."

Nói xong liền lui lại một bước, quan sát thật kỹ ả nha hoàn đã đi theo mình nhiều năm này.

Trong mắt y không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.

Ả nha đầu xấu xí lúc trước bây giờ đã là thay hình đổi dạng.

Một bộ váy dài trắng như tuyết, tóc dài đen như mực bị gió thổi phấp phới, Ngọc Phượng bảo trâm ẩn ẩn lộ ra Linh quang.

Da thịt bóng loáng như ngọc, đôi mắt xán lạn như tinh tú, mọi cử động đều giống như tiên tử bước ra từ trong bức họa.

Ả nha đầu bẩn thỉu, rách rưới, toàn thân đều là vết sẹo của lúc trước đã biến mất.

Nếu như không phải còn có mấy phần bộ dạng lúc trước thì sợ là Vương Hổ cũng không dám nhận nhau.

Nhất là thân hình, lúc trước giống như một cây củi khô, hiện giờ đã trổ mã tinh tế, linh lung động lòng người.

"Tiểu Thiền."

Ánh mắt Vương Hổ chớp động, không khỏi than nhẹ:

"Muội trưởng thành rồi."

"Ừm."

Bị đối phương nhìn ở khoảng cách gần như vậy, trên mặt Vương Thiền không khỏi lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng trong lòng thì rất đắc ý.

Nghĩ nghĩ, nàng lập tức tỉnh ngộ lại, biết rằng thời gian của mình có hạn nên bèn vội vàng nói:

"Thiếu gia, muội không thể ở lâu thêm nữa, lần này ra ngoài là vì đi làm việc cho sư phụ."

"Ừm."

Vương Thiền mở cái Túi Trữ Vật trên người ra, lấy ra hết toàn bộ vật phẩm:

"Những thứ này là muội chuyên môn mang đến cho thiếu gia."

"Lục Chuyển Bách Linh đan, có chỗ tốt đối với tu hành, một viên này có thể giúp thiếu gia tiến giai Luyện khí tầng chín."

"Đây là hai món Pháp khí Thượng phẩm, đều là sư bá sư thúc tặng cho muội, thiếu gia cầm để phòng thân đi."

"Còn có mấy tấm Linh phù này nữa, trong đó có một tấm là do sư phụ của muội tự mình luyện chế, có thể kháng được một kích toàn lực của tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ. Tiếc là tu vi của chúng ta quá yếu, nếu không thì cho dù là công kích của tu sĩ Đạo cơ viên mãn cũng có thể ngăn lại."

Những thứ mà nàng lấy từ trong Túi Trữ Vật ra có đủ loại, món nào món nấy đều tràn đầy Linh khí, thần quang tự mãn.

Chỉ cần nhìn là biết không phải phàm phẩm.

Trong lúc nhất thời.

Vương Hổ có phần ngu ngơ.

Đan dược Cực phẩm, Pháp khí Thượng phẩm, Linh phù đỉnh tiêm, sợ là ngay cả Mạc sư phụ cũng không có được mấy thứ này.

Mà Tiểu Thiền thì lại có thể mang theo tùy thân.

Tiểu Thiền tìm được một chỗ tốt nha.

Nghĩ nghĩ, trên mặt Vương Hộ lại lộ ra vẻ vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút đắng chát.

"Không cần." Vương Hổ hít sâu một hơi, buông tay xuống:

"Thiếu gia của muội ở chỗ này sống rất tốt, được người ta gọi là dược viên tiểu bá vương, muốn cái gì mà không có?"

"Những thứ này muội cứ giữ lại dùng đi."

"Muội còn nữa." Vương Thiền mở miệng:

"Sư phụ ban cho muội một món Pháp khí Cực phẩm, nói là Bí bảo huyết luyện gì đó, chờ sau này muội tiến giai Đạo cơ, dùng Chân hỏa uẩn dưỡng mấy chục năm thì sẽ có tỉ lệ nhất định trở thành Pháp bảo."

"Pháp bảo?"

Hai mắt Vương Hổ co rụt lại.

Đối với Vương Hổ thì thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sợ là ngay cả tu sĩ Đạo cơ viên mãn đều không có.

Y lập tức há to miệng, thần sắc có chút phức tạp mở miệng:

"Đồ thì ta nhận, nhưng đan dược thì muội cứ để lại dùng đi."

Vương Thiền lắc đầu: "Thiếu gia, Đan dược này là do muội chuyên môn mang tới cho thiếu gia, muội cũng không cần dùng đến nữa."

"Không cần dùng đến?" Vương Hổ sững sờ, dường như trong lòng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, nhìn Tiểu Thiền rồi hỏi:

"Bây giờ muội đã Luyện khí tầng mấy rồi?"

"Luyện khí viên mãn." Vương Thiền cười ngọt ngào nói:

"Thiếu gia, lần này muội ra ngoài là phụng mệnh của sư tôn đi bái phỏng mấy vị sư thúc sư bá, cầu vấn kinh nghiệm Trúc Cơ."

"Mặc dù mọi người đều nói Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể thành tựu Đạo cơ sẽ không có quan ải, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn."

"Luyện khí viên mãn, sắp sửa Đạo cơ. . ."

Hai gò má Vương Hổ run lên, trong lúc nhất thời, y không biết mình nên cao hứng hay là uể oải.

Nhưng tâm tình không thể nghi ngờ lại hết sức phức tạp.

"Được rồi."

Vương Hổ nhẹ gật đầu, nhận lấy số Linh vật này.

Chỉ trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt lại dung hợp với khung cảnh lúc trước khi y cướp được đồ ăn đưa cho đối phương.

Cũng vẻ mặt hưng phấn và chờ mong giống như lúc này, nhưng người tặng đồ và người nhận đồ lại đổi vị trí.

"Tiểu Thiền. . ."

"Muội trưởng thành rồi!"

Vương Hổ lại than nhẹ một lần nữa, ngữ khí, giọng nói đều không còn vẻ càn rỡ lúc trước, ngược lại còn có phần mỏi mệt.

Dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực trên người.

"Ừm."

Dường như Tiểu Thiền đã phát hiện ra ngữ khí của Vương Hổ biến hóa nên nụ cười đắc ý trên mặt cũng thu liễm lại.

Nàng đang định mở miệng nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

"Không sao!"

Dù gì thì Vương Hổ cũng không phải là người bình thường, cỗ ngạo khí trên người kia cũng làm cho Mạc Cầu phải tán thưởng.

Y hít sâu một hơi, tinh thần cũng lại phấn chấn.

"Ngay cả nha hoàn nhà mình cũng là Đạo thể cực khổ gì đó, bản thiếu gia há lại sẽ là kẻ vớ vẩn?"

"Muội chờ đó đi!"

"Không bao lâu sau, ta cũng sẽ thành tựu Đạo cơ, thậm chí chứng được Kim Đan, sớm muộn gì cũng làm cho muội ngoan ngoãn gọi thiếu gia."

"Thiếu gia, bất kỳ khi nào ngài cũng là thiếu gia." Vương Thiền chớp chớp đôi mắt đẹp, nắm chặt tay lại cổ vũ Vương Hổ:

"Thiếu gia đã nói thì nhất định có thể làm được!"

"Đó là đương nhiên!" Vương Hổ cười đắc ý, ánh mắt đảo qua bên hông Vương Thiền, không khỏi trừng mắt nhìn:

"Tiểu Thiền, đây là vật gì? Tại sao lại lóe sáng vậy?"

Hắn chỉ một ngón tay lên miếng ngọc bội mà đối phương đang đeo bên hông.

"Cái này à!" Tiểu Thiền lập tức cầm ngọc bội lên rồi nói:

"Nó chính là Bí bảo huyết luyện mà sư phụ đã ban cho muội, tên là Thiên Thiền Linh Ngọc, sở dĩ nó sáng là vì đang phát ra cảnh báo."

"Cảnh báo?"

"Đúng, nói cách khác gần đây có nguy hiểm. . ."

Hai người sững sờ, bốn mắt đối mặt, trong con ngươi chiếu ra thần sắc kinh ngạc của đối phương, lập tức đồng thời ngẩng đầu.

"Sư muội!"

Đúng vào lúc này, trên trời truyền đến tiếng kinh hô của La Khỉ:

"Mau trốn đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận