Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 544. Đột Phá

Chương 544. Đột Phá


Người dịch: Whistle

"Ừm." Phú ông gật đầu:

"Ông chủ của hiệu thuốc này có ở đây không?"

"Mạc tiền bối đã đi Linh sơn rồi, nói là đi chọn động phủ, chúng tôi cũng không biết khi nào thì tiền bối mới về." Công tượng mở miệng nói:

"Nếu như khách quan có việc thì có thể để lại lời nhắn, đợi tiền bối trở về, tiểu nhân sẽ thuật lại."

"Quên đi." Ông ta lắc đầu, xoay người lại, chân mày nhướng lên:

"Thật là trùng hợp!"

Chỉ thấy một người đang đi tới trước cửa, chính là Mạc Cầu đã chọn xong động phủ vừa mới trở về.

"Mạc chưởng quỹ!" Phú ông chắp tay:

"Tại hạ là Hàn Nghiệp của Quý Huệ Thảo đường, gặp qua đạo hữu."

"Quý Huệ Thảo đường." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nhớ tới một cửa hàng nằm cách đó không xa liền nhẹ gật đầu:

"Hàn huynh có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy." Hàn Nghiệp gật đầu:

"Mạc chưởng quỹ có rảnh không?"

"Mời."

Mạc Cầu nghĩ nghĩ, đưa tay dẫn đường:

"Mời Hàn huynh vào hậu đường."

Trong tĩnh thất.

Hương trà tràn ngập.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Hàn Nghiệp nâng chén trà lên nhấp nhẹ, không vội nói chính sự mà tinh tế phẩm trà, gật đầu nói:

"Trà ngon, là trà Thanh Lương của Diễn Nguyệt tông phải không."

"Hàn huynh có kiến thức." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, nói:

"Không biết hôm nay đạo hữu đến đây là vì chuyện gì?"

"Ha ha. . ." Hàn Nghiệp gõ nhẹ bàn:

"Mạc chưởng quỹ có biết là ở trên đảo này có mấy tiệm thuốc không?"

"Chuyện này thì tại hạ không biết."

Mạc Cầu lắc đầu, trong khoảng thời gian này hắn vô cùng bận rộn, làm gì còn thời gian để quan tâm đến những chuyện khác nữa.

"Ba nhà!" Hàn Nghiệp dựng thẳng ba ngón tay:

"Trên Đằng Tiên đảo to lớn này, chỉ có vỏn vẹn ba hiệu thuốc."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Xem ra Mạc chưởng quỹ đã đoán được." Hàn Nghiệp gật đầu:

"Ba hiệu thuốc này đều có bối cảnh."

"Một nhà lưng tựa Vân Thủy tông, Một nhà là của Hoàng gia ở Hoàn thành, nhà còn lại thì có bối cảnh phân đàn Loan Hải của Cửu Giang minh."

"Tại hạ nghe nói Mạc chưởng quỹ quen biết với Cơ tiểu thư, nhưng mà sợ rằng nàng cũng không biết tình huống trong đảo."

Mạc Cầu híp mắt:

"Cho nên lần này Hàn huynh đến đây là muốn khuyên Mạc mỗ đóng cửa hiệu thuốc, hoặc là chọn một nhà đầu nhập vào, đúng không?"

"Không dám." Hàn Nghiệp liên tục khoát tay:

"Tại hạ chỉ là một vị quản sự, nghe nói nơi này có tiệm thuốc mới khai trương, cho nên tới xem một chút, có lẽ sau này có thể hợp tác."

"Đương nhiên, nếu như Mạc chưởng quỹ nguyện ý tìm núi dựa thì là tốt nhất."

"Dù sao, mấy người đến Đằng Tiên đảo mở tiệm thuốc trước đó đều không có kết cục tốt."

Ông ta cũng không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời nói cũng rất rõ ràng.

Hiệu thuốc trên đảo đã ba nhà bao hết rồi, người khác muốn nhúng tay vào thì đương nhiên sẽ bị áp chế.

Thậm chí.

Bọn hắn còn sẽ sử dụng một ít thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng!

"Cộc cộc. . ." Mạc Cầu gõ bàn, vẻ mặt trầm tư.

Hắn cũng không e ngại ba tiệm thuốc này, nhưng hắn cũng không rảnh để chơi trò lục đục với đám người này.

Sợ là lần viếng thăm này của Hàn Nghiệp cũng là bị người khác sai khiến, đến đây để thăm dò, hoặc có thể nói là uy hiếp.

"Đạo hữu."

Mạc Cầu trầm tư một lát rồi chậm rãi nói:

"Tại hạ vô ý đối địch với các vị, hiệu thuốc Thanh Nang này của Mạc mỗ cũng sẽ cướp chuyện kinh doanh của ai."

Hàn Nghiệp cười khẽ, mặt không đổi sắc, hiển nhiên là không tin.

Có cướp miếng pho mát nào hay không, ngươi nói không tính.

"Hiệu thuốc của ta không bán đan dường bình thường." Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Ta chỉ bán Linh dược gia tăng tu vi cho tu sĩ Đạo cơ, còn kiêm luôn việc luyện chế đan dược cho người khác."

"Mỗi ngày số lượng đan dược bán ra cũng có hạn."

"Nha!" Hàn Nghiệp chậm rãi ngồi thẳng người lên, thần sắc ngưng trọng:

"Đạo hữu không bán thuốc chữa thương?"

"Không bán."

"Không bán dược vật mà tu sĩ Luyện khí cần dùng sao?"

"Không bán."

"Cũng không bán ra các loại Linh thực, Linh dược?"

"Cũng là không bán."

"Như vậy à. . ." Ánh mắt Hàn Nghiệp chớp động, dừng một chút mới nói:

"Không biết đạo hữu muốn bán những loại Linh dược nào, nếu như muốn nhờ đạo hữu luyện đan dược thì tính thù lao như thế nào?"

"Bảy loại Linh dược, toàn bộ đã được viết trên tường trong cửa hàng." Mạc Cầu mở miệng:

"Về phần thù lao luyện thay, đan thành, ta sẽ lấy ba thành làm phí, đan phế, thù lao ba viên Linh thạch Trung phẩm."

"Ba thành?" Khóe miệng Hàn Nghiệp giật giật:

"Hình như phí mà đạo hữu lấy có hơi cao, vả lại đan phế mà cũng phải trả Linh thạch sao."

Bình thường mà nói.

Đan phế là không cần thanh toán thù lao.

Nếu như Thượng phẩm Linh động, dược liệu hiếm thấy, Luyện Đan sư còn phải bồi thường lại cho người ủy thác.

Mạc Cầu lạnh nhạt nói: "Đây là quy củ của Mạc mỗ."

"Ngô. . ." Hàn Nghiệp trầm ngâm thật lâu, rồi đột nhiên nói:

"Đúng lúc là Hàn mỗ đang cần luyện chế một loại đan dược, không biết đạo hữu có hứng thú xuất thủ hay không?"

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Đan dược gì?"

"Thanh Linh đan!"

"Có thể."

. . .

Trong mật thất.

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa.

Việc vặt ở ngoại giới đều đã bị hắn ném hết, tâm tư không minh, thầm vận huyền công tu hành.

Một lúc nào đó.

Quan ải tích súc hơn trăm năm đã lặng lẽ buông lỏng.

Mọi chuyện đều rất thông thuận, giống như khi cảnh giới đến rồi tự nhiên đột phá, Pháp lực phun trào trong cơ thể, đang dần lớn mạnh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

"Ầm ầm. . ."

Pháp lực lưu chuyển bôn dũng như sóng triều.

Vào thời khắc này, tinh khí thần đều đang nhanh chóng tăng vọt giống như suối phun, cuồn cuộn không có chừng mực.

Đạo cơ hậu kỳ!

Pháp lực mênh mông khiến cho món Pháp khí đang được uẩn dưỡng trong đan điền cũng tự động run rẩy, phát ra ra những âm thanh ong ong.

Quả nhiên.

Tu vi và Pháp lực mới là căn cơ.

Một khi tiến giai, nhục thân và thần hồn đều sẽ được tẩm bổ, trở nên lớn mạnh.

Trái lại.

Hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều.

Mạc Cầu mở mắt ra, mắt hiện Linh quang, thong thả than nhẹ:

"Hơn hai trăm năm, cuối cùng tới được ngày hôm nay."

........

Nửa tháng sau.

Hàn Nghiệp lại tiếp tục xuất hiện ở hiệu thuốc Thanh Nang.

Trải qua một khoảng thời gian tu sửa, hiệu thuốc đã được lấp xong quầy hàng, tủ trưng bày cũng đã được tạo hình xong.

Ở sau quầy hàng, là những cây cột đá được khảm lên vách tường.

Cột đá không lớn, nhưng bên trong lại trống rỗng.

Có mấy bình đan dược được đặt ở trong, dường như cũng không có những biện pháp phòng hộ khác.

Đan dược không nhiều, chỉ vỏn vẹn có vài bình.

Người thì càng thưa thớt.

Trong hiệu thuốc to lớn này, ngoài Mạc Cầu ra thì chỉ có một ông lão tóc trắng phơ đang quét dọn tủ trưng bày.

Nhìn qua sẽ thấy không giống như là một hiệu thuốc cao cấp mà trong như một gánh hát rong hơn.

"Mạc đạo hữu."

"Hàn đạo hữu."

Sau khi chào hỏi xong, Mạc Cầu bèn lấy ra một bình đan dược đưa tới:

"May mắn không làm nhục mệnh."

"Làm phiền!" Hàn Nghiệp gật đầu, mở miệng bình ra, một luồng linh khí nồng nặc lập tức phả vào mặt.

Ông ta hơi nhíu mày, trên mặt bất động thanh sắc:

"Mạc đạo hữu còn chưa lấy thu thù lao sao?"

"Không nhọc đạo hữu hao tâm tổn trí, Mạc mỗ sẽ không quên thù lao, đã lưu lại rồi." Mạc Cầu lắc đầu.

"Nha!" Hàn Nghiệp lộ vẻ kinh ngạc:

"Theo ta được biết, một lò Thanh Linh đan chừng bảy tám viên, nhưng trong bình này có chín viên."

"Ngươi. . ."

"Mạc mỗ có vài phần tâm đắc về luyện đan." Mạc Cầu mở miệng:

"Cho nên, số lượng đan luyện ra cũng nhiều hơn người khác mấy viên, đạo hữu không cần kinh ngạc."

"Thật sao?" Hàn Nghiệp chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày, lại quan sát Mạc Cầu thật kỹ.

Sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Lập tức đứng dậy, cung tay chắp tay thi lễ, nghiêm giọng nói:

"Chúc mừng!"

"Hàn mỗ mắt trục, cho tới bây giờ mới phát hiện Mạc đạo hữu đã là Đạo cơ hậu kỳ."

"Chúc mừng đạo hữu lại tiến một bước trên con đường đại đạo, Tông sư đều có thể!"

Khí tức trên người Mạc Cầu ba động chập trùng, hiện ra bất ổn, hiển nhiên là vừa mới đột phá không lâu.

Đạo cơ hậu kỳ!

Mặc dù chỉ cách Đạo cơ trung kỳ một bước xa, nhưng lại ngăn cản được tuyệt đại đa số tu sĩ Đạo cơ.

Chỉ cần tiến giai Đạo cơ, tâm tu hành sẽ buông lỏng, người chịu được nhàm chán đều có thể thành tựu Đạo cơ trung kỳ.

Mà hậu kỳ. . .

Không phải chỉ cần chịu khổ liền có thể thành.

Mỗi một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ đều là nhân vật siêu quần bạt tụy trong giới tu hành, có hi vọng Kim Đan.

Tông sư Kim Đan hiếm thấy nhường nào?

Không thấy ngay cả Đảo chủ Đằng Tiên đảo tọa trấn một phương cũng chỉ là Đạo cơ viên mãn thôi sao.

Trong số núi dựa của tam đại hiệu thuốc, chỉ có gia chủ Hoàng gia là Đạo cơ hậu kỳ.

Đương nhiên.

Những thế lực giống như bọn hắn đều có mối quan hệ rắc rối khó gỡ, không có khả năng chỉ có một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ.

Nhưng so ra mà nói thì người cô đơn sẽ khó mà thành công.

Mạc Cầu đã thành tựu Đạo cơ hậu kỳ, thân phận đương nhiên là sẽ khác với trước đây.

Thậm chí trong lòng Hàn Nghiệp còn sinh ra nỗi lo sợ.

Ông ta âm thầm hồi tưởng lại xem lần trước mình đến có chỗ nào thất lễ và đắc tội đối phương hay không.

"May mắn, hai ngày trước vừa mới đột phá." Mạc Cầu cười nhạt, thần sắc lộ ra vẻ thư sướng:

"Nhiều năm vất vả cũng không bị chôn vùi."

"Đạo huynh nói đùa." Hàn Nghiệp vội vã lắc đầu:

"Có thể thành Đạo cơ hậu kỳ đã là thiên chi kiêu tử, ngày khác chưa chắc không thể dòm ngó Tông sư chi cảnh."

"Đây là đại hỉ sự, không bằng Hàn mỗ làm chủ, mời ba năm vị hảo hữu đến, chúng ta tụ hội một phen?"

Một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ và một vị Đạo cơ trung kỳ đến mở tiệm thuốc, ông ta sẽ đối xử khác nhau.

Coi như muốn áp chế thì cũng sẽ uyển chuyển hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận