Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 378. Tiến Bộ

Chương 378. Tiến Bộ


Người dịch: Whistle

Giữa những dãy núi, nơi những tảng đá và cây cối đan xen.

Dưới một cây cầu đá uốn cong tự nhiên, có hơn mười người tu hành của triều Ngụy đang nghỉ ngơi ở chỗ này.

Trên mặt của mỗi người đều tràn đầy mỏi mệt.

Trong số này có người của Trấn Pháp ti, có người lại là quan viên văn võ trong triều đình, có người thì là tán tu.

Dĩ vãng, mặc dù đều là người tu hành của triều Ngụy, nhưng mối quan hệ của một ít người cũng không tốt lắm.

Bây giờ thì toàn bộ khúc mắc lúc trước đều đã tan biến hết.

"Trên người ta cũng đã xuất hiện linh ban rồi." Một người vén tay áo lên, lộ ra vẻ mặt phức tạp:

"Nếu như trong hai tháng không rời khỏi bí cảnh thì cơ thể của ta sẽ triệt để thích ứng với nơi này."

"Đến lúc đó. . ."

"Muốn về cũng không về được!"

Quy tắc thiên địa ở trong và ngoài bí cảnh là hoàn toàn khác nhau, cho nên những kẻ ngoại lai mà ở lâu trong bí cảnh thì trên người sẽ mọc ra linh ban.

Dĩ vãng, cứ cách mỗi hai ba năm liền sẽ có một lần thay phiên.

Ít nhất cũng có bí dược tẩy đi linh ban trên người, không đến mức bị vây khốn ở trong bí cảnh này.

Mà nay.

Trận pháp bị hủy nên không thể ra ngoài, những vị tu sĩ vào sớm hơn mấy năm đã dần dần sinh ra dị biến.

"Chín cây cột đá trận pháp đã bị tà đạo hủy đi hai cây, Vương Kiều Tịch và Lương quận chúa mang đi ba cây, còn thừa lại bốn cây." Một vị nam tử có bộ dạng uy nghiêm trầm giọng mở miệng:

"Nhất định phải tìm được mấy cây còn lại, không thì chúng ta sẽ khó thoát được một kiếp."

"Khó!" Một người lắc đầu:

"Trước đó vài ngày thì quận chúa còn đưa tin, nhưng hiện giờ đã mất đi liên hệ, không có ai biết được các nàng đang ở chỗ nào."

"Về phần những người khác, chỉ cần là người đang cầm cột đá thì đều đã trốn đi, chậm rãi đợi đến khi trận pháp mở ra."

"Không ai nguyện ý mạo hiểm hiển lộ tung tích, vạn nhất bị tà đạo tìm được, đến lúc đó mới thật sự là được không bù mất."

Trong tràng yên tĩnh.

Lúc này, một vị nữ quan mở miệng:

"Kỳ thực, vẫn còn có cột đá trận pháp."

"Hả?" Đám người nghiêng đầu, một người tỏ ra khó hiểu nói:

"Hàn tiên tử đang nói đùa sao, một bộ trận pháp rõ ràng chỉ có chín cây cột đá."

"Một bộ là chín cây, nhưng mà trong này không chỉ có một bộ." Hàn tiên tử chỉ tay về phía xa:

"Bên chỗ của tà đạo cũng có một bộ, vả lại theo ta được biết thì những cây cột đá trận pháp có liên hệ với nhau."

"Thì tính sao?" Có người lắc đầu:

"Chẳng lẽ chỉ dựa mấy người chúng ta mà có thể đoạt lại trận pháp bên tà đạo sao?"

"Không thử một chút thì làm sao biết được." Hàn tiên tử miệng hơi cười, nói:

"Chỉ có thể khẳng định là trận pháp bên tà đạo cũng có người đang trông giữ, nhưng sẽ không có nhiều cao thủ."

Lại có người mở miệng nghi vấn:

"Nhưng mà chúng ta không biết trận pháp ở chỗ nào, ngay cả chỗ cũng không biết thì những chuyện này chỉ là lời nói suông."

Hàn tiên tử im lặng.

"Ta biết." Một vị tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên mở miệng:

"Trận pháp ở phía nam."

"Hửm!" Nam tử uy nghiêm lạnh lẽo nói:

"Làm sao ngươi biết?"

"Vũ Tam Uổng ở chỗ đó!" Người tuổi trẻ:

"Hồng sư huynh của Trấn Pháp ti đã từng nói, người dẫn đám tà đạo vào trong này có lẽ là Vũ Tam Uổng."

"Đã lâu như vậy mà vị trí của Vũ Tam Uổng đều không thay đổi, lại không phải bỏ mình, sợ rằng chuyện này là thật."

"Vị trí hiện giờ của Vũ Tam Uổng cũng là vị trí của trận pháp!"

Trong tràng lại lâm vào yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều lâm vào trầm tư.

"Liều một phen!"

Nam tử uy nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra thần quang:

"Thay vì ngồi chờ chết, chẳng thà liều mạng, cho dù cơ hội xa vời, nhưng cũng tốt hơn là phải ngồi chờ chết."

"Không sai!" Có người phụ họa, nói:

"Liều mạng!"

"Nhưng mà cho dù chúng ta có thể lấy được cột đá thì làm sao có thể cam đoan chúng ta liên lạc được người của mình." Cũng có người đưa ra nghi vấn.

"Chuyện này thì có lẽ ta có thể làm được." Hàn tiên tử mở miệng:

"Mặc dù tổng thể là giống nhau, nhưng vẫn có một chút chênh lệch rất nhỏ, chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể sử dụng."

"Tốt!" Nam tử uy nghiêm vỗ tay nói:

"Quyết định vậy đi, trước tiên chúng ta sẽ tiềm hành đến gần trận pháp rồi tìm cơ hội động thủ, sau khi lấy được cột đá thì lập tức rời đi."

"Kế hoạch cụ thể thì vừa đi vừa thương lượng!"

. . .

Dưới đáy của đầm lầy.

Một quả cầu có ánh sáng mông lung đang không ngừng chập trùng trong nước bùn, trong quả cầu có ba người đang ngồi xếp bằng bất động.

Ở giữa bọn họ có một cây cột đá đang nhẹ nhàng trôi nổi, thỉnh thoảng tầng ngoài sẽ lấp lóe linh quang nhàn nhạt.

"Oanh. . ."

Phía trên bỗng dưng vang lên một tiếng nổ.

Sát theo đó chính là những tiếng gào thét, gầm gừ và dư ba trong trận đấu pháp của người tu hành truyền đến.

Một người trong đó ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa.

"Không cần phải quan tâm." Một người trầm giọng mở miệng:

"Thực lực của chúng ta không đủ, tùy tiện ngoi đầu lên không chỉ không cứu được người mà còn sẽ làm cho thân hãm hiểm cảnh."

"Nếu như vì vậy mà làm mất cột đá trận pháp. . ."

Người này nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tóm lại, được không bù mất."

"Không sai." Người cuối cùng từ đầu đến cuối đều không mở mắt, nghe vậy bèn đạm mạc nói:

"Có Già Ảnh Tráo rồi, chỉ cần chúng ta không lộ diện, cho dù là tà đạo Chân truyền cũng đừng hòng phát hiện ra nơi này."

"Không cần phải làm gì cả, cũng không cần phải lo gì cả, chỉ cần chậm rãi đợi trận pháp mở ra, chúng ta liền có thể ra ngoài."

Ánh mắt của người đầu tiên có chút lấp lóe, cuối cùng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, quan bế lục thức, tĩnh tâm nín thở.

. . .

"Ở đâu?"

"Rốt cuộc đang ở đâu?"

Phía chân trời xa xôi, Lý Nguyên Cảnh trừng to đôi mắt, hắc quang yếu ớt đang lấp lánh, chiếu rọi cảnh sắc bên dưới.

Khí tức trên người Lý Nguyên Cảnh càng ngày càng mạnh, trong khoảng thời gian này, đã có hai tên tà đạo Chân truyền chết trên tay gã.

Chỗ mà Lý Nguyên Cảnh đang đứng đã bị tà đạo liệt làm cấm khu, cũng hạ nghiêm lệnh không được tự tiện tới giao thủ.

. . .

"Bạch!"

Một luồng hào quang rơi xuống đỉnh núi, hiện ra thân hình thiên kiều bá mị của Nguyệt Trường Ca.

Lúc này, khuôn mặt của ả ta lãnh túc, quanh thân tràn ngập sát ý, đôi mắt đẹp còn ẩn ẩn hào quang.

"Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không. . ."

"Ngươi sẽ phải hối hận khi tới thế giới này!"

. . .

"Rầm rầm. . ."

Mấy chục cây trận kỳ lần lượt bay ra rồi cắm vào núi đá, mặt đất và thậm chí là trong dòng nước.

Không bao lâu sau, Tiểu Ngũ Hành Điên Đảo trận hình thành.

Mạc Cầu bước vào trong đó, điều chỉnh một chút, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Sau đó liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Mẫn:

"Ta cần bế quan một khoảng thời gian, trong lúc này, ngươi phải thủ hộ ở gần đây, thuận tiện thì tìm kiếm tung tích của những người."

"Nếu như có thể tìm được manh mối về cột đá trận pháp thì càng tốt."

"Sư huynh, nhưng mà muội. . ." Hoàng Mẫn tỏ ra lo lắng:

"Muội sợ mình làm không tốt."

"Ngươi phải tin tưởng bản thân mình." Mạc Cầu nhìn nàng một chút, sau đó lấy ra mấy món đồ:

"Ngươi cầm mấy món này dùng trước đi."

"Nha!"

Hoàng Mẫn vội vàng đưa tay tiếp nhận, thứ đầu tiên là một món pháp y mỏng như cánh ve.

"Pháp y có năng lực liễm tức không sai, phủ thêm nó sẽ không dễ bị người ta phát hiện."

Mạc Cầu mở miệng, sau đó chỉ vào một món đồ đen xì:

"Vật này là tổ ong, chính là Yển sư tạo vật, do ta luyện chế trong lúc nhàn rỗi, bên trong có một ngàn ba trăm con Linh phong."

"Ta truyền cho ngươi pháp môn khống chế, đến lúc đó ngươi chỉ cần thả bọn chúng ra là có thể tìm kiếm động tĩnh hơn mười dặm ở xung quanh."

"Bọn chúng không có linh trí, chỉ có thể không bay loạn, cho nên cũng đừng ỷ vào dùng nó để đối địch."

"Đúng rồi, nhớ là chỉ có thể thả ra chứ đừng có thu hồi, nếu không rất có thể sẽ hấp dẫn tu sĩ tà đạo tới."

"Ừm!" Hoàng Mẫn cất kỹ đồ vật, gật đầu thật mạnh.

Một thứ ẩn thân, một thứ truy tung, có hai món đồ này rồi, nàng cũng có chút tin tưởng vào sự an toàn của mình.

"Còn có cái này." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi lại lấy ra một vật, chính là một viên đại cốt châu.

"Đây là Bạch Cốt Xá Lợi, đã là Pháp khí Thượng phẩm, gặp được nguy hiểm có thể thả ra giết địch."

"Bạch Cốt Xá Lợi." Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Mẫn co rúm lại, trong mắt có kinh có mừng.

Kinh thì đương nhiên là vì vật này rất kinh khủng, hơi không cẩn thận liền có khả năng bị nó thôn phệ tinh nguyên.

Mừng thì đương nhiên là đã lấy được Pháp khí Thượng phẩm.

Phải biết, Thương Vũ phái to lớn như vậy mà cũng mới chỉ có mấy món Pháp khí Thượng phẩm, dù sao cũng không tới lượt nàng dùng.

"Ngươi cẩn thận chút." Mạc Cầu nhìn nàng một chút, nói:

"Cho dù không sử dụng thì đặt ở trên người cũng rất nguy hiểm, nhất là trong tình huống không có pháp môn của Hợp Hoan tông trấn áp."

"Vâng, vâng." Hoàng Mẫn thận trọng tiếp nhận Bạch Cốt Châu, đánh vào trong đó một đạo pháp lực:

"Đa tạ sư huynh."

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, cũng không nói nhiều, lập tức cất bước đi vào khu hạch tâm trận pháp.

Lấy lại bình tĩnh, hắn lấy ra một cái Túi Trữ Vật, lại từ trong túi lấy ra nội đan của Long Lý Thú.

Vừa vào tay, tinh nguyên nồng đậm liền khiến cho khí tức ở trong cơ thể Mạc Cầu rung động.

Pháp lực cũng vì vậy mà trở nên sống động một ít.

Nội đan!

Là kỳ vật có thể gia tăng tu vi.

"Hô. . ."

Mạc Cầu một tay hư thoát, một sợi hỏa diễm đột nhiên sinh ra, lặng yên quấn quanh nội đan.

Pháp lực bên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển theo Huyền Hỏa Thập Nhị Cung, vào một lúc nào đó đột nhiên đâm ra ngoài.

"Phốc!"

Viên nội đan ở trước mặt bị hỏa diễm xâm nhập vào bên trong.

Một sợi khí tức nhìn như yếu kém, nhưng kì thực nội uẩn tinh nguyên kinh khủng, dọc theo hỏa diễm chui vào bên trong cơ thể của Mạc Cầu.

Giống như đã nuốt hơn mười viên Ly Hỏa Quy Khư Đan cùng một lúc, bên trong cơ thể bỗng dưng sinh một cảm giác trướng bụng.

Mạc Cầu bình tâm ngưng thần, khẽ bấm pháp quyết.

"Hoa. . ."

Một đoàn liệt diễm đột nhiên xuất hiện trên người hắn, trong chớp mắt, Mạc Cầu giống như đã biến thành một hỏa nhân.

Ngay chỗ đỗ phúc ngũ tạng của hỏa nhân này có một đoàn hào quang quanh quẩn, phun trào, lập tức bị ngọn lửa nhanh chóng luyện hóa.

Tinh nguyên cường đại tràn vào nhục thân, làm cho da thịt của Mạc Cầu xiết chặt, thậm chí còn có cảm giác căng nứt.

May mà nhục thân của Mạc Cầu cực kỳ mạnh mẽ, bị lực trùng kích mạnh như vậy lại ương ngạnh không hủy.

Chỉ có Pháp lực ở trong cơ thể đang không ngừng luyện hóa tinh nguyên vọt tới.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Khí tức trên người Mạc Cầu cũng càng lúc càng nồng nặc.

Pháp lực trên cơ thể cũng càng ngày càng mạnh, giống như dòng sông mở cửa xả nước, dòng nước trong sông bỗng rộng ra.

Gấp đôi, gấp ba, gấp bốn. . .

Pháp lực cuồn cuộn vận chuyển bên trong cơ thể, luyện hóa nội đan cũng càng lúc càng nhanh, biến thành một vòng tuần hoàn.

Pháp lực tăng lên cũng tương tự như đang phụng dưỡng nhục thân.

Bất tri bất giác, tu vi của U Minh Pháp Thể vốn đã bị giới hạn nay lại dần dần đột phá cực hạn.

Rõ ràng là Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trong trận pháp, nhưng trên người hắn lại bắt đầu xuất hiện một cảm giác hư vô mờ mịt, không thể chạm đến.

Thỉnh thoảng, Trảm Niệm Đao và Thiên Lôi Kiếm ở xung quanh cũng run rẩy liên hồi, giống như đang cổ vũ, phấn chấn.

Những tiếng réo rắt của đao kiếm ẩn ẩn tương hợp với Pháp lực đang phun trào bên trong cơ thể.

Luyện khí tầng chín viên mãn, Luyện khí tầng mười, Luyện khí tầng mười viên mãn. . .

Luyện khí tầng mười một!

Tu vi tăng vọt nhanh như vậy cũng để lại di chứng nghiêm trọng, nhưng lúc này hắn đã không thèm quan tâm.

Tu vi không đủ thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thực lực mà Mạc Cầu phát huy, bây giờ chính là lúc bổ sung nhược điểm này.

Cùng lúc đó.

Ngoại giới lại không hề yên bình.

. . .

"Tại sao lại như vậy?"

Hoàng Mẫn trốn trong một sơn động, thân thể run lẩy bẩy, tay cầm tổ ong, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Trong cảm nhận của bầy ong thì xung quanh mình hơn mười dặm đang có đại lượng tu sĩ tà đạo, từng con Linh phong bị phát hiện, diệt sát, mất đi cảm ứng.

Dường như những tên tu sĩ tà đạo này đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Nơi này!"

Đột nhiên một tiếng kêu to từ nơi không xa vang lên làm cho Hoàng Mẫn giật mình, cũng nhanh chóng lao ra khỏi sơn động.

Đồng thời tế ra Phi kiếm.

Sau một khắc.

"Oanh. . ."

Tiếng nổ quỷ dị lập tức đánh bay phi kiếm, cũng làm cho Hoàng Mẫn phun ra máu tươi, điên cuồng lùi lại.

Nàng lập tức cắn răng, bất chấp chuyện khác, run tay tế ra Bạch Cốt Xá Lợi mà Mạc Cầu cho nàng.

Nơi xa.

Nguyệt Trường Ca đang nhắm mắt tu hành bỗng nhiên mở mắt ra:

"Tìm được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận