Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 64. Tâm Cơ

Chương 64. Tâm Cơ


Người dịch: Whistle

Thiết Tinh.

Mạc Cầu nhớ mang máng.

Vật đó lớn chừng bàn tay, toàn thân đen như mực, ngoại trừ hơi nặng thì cũng chẳng khác những cục sắt bình thường là bao.

Lúc đó đúng là hắn đã tiện tay quăng đi, cụ thể ném ở chỗ nào thì đã không có ấn tượng gì lắm.

Chẳng qua giờ này khắc này, hắn phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Cho dù tìm được cái cục 'Thiết Tinh' kia, theo Mạc Cầu thì gã Hoàng Khuê này cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Khả năng cao là sẽ trảm thảo trừ căn!

Lần này có thể trốn qua kiếp nạn này hay không, mấu chốt không ở chỗ có thể tìm tới Thiết Tinh hay không mà là ở chỗ khác.

Suy nghĩ chuyển động, Tinh Thần trong Thức hải lấp lóe, màn sáng hiển hiện.

Hơn một trăm viên Tinh Thần đã đủ để lĩnh ngộ một ít pháp môn, có lẽ sẽ có chút hy vọng tuyệt địa lật bàn.

Thiên Tự Cửu Đả, Tống Thị Đao phổ, Thất Tinh bộ. . .

Rất nhiều pháp môn đều hiện lên não hải.

Đao đái đã bị lấy đi, trên thân chỉ còn một thanh phi đao giấu ở đế giày, Thiên Tự Cửu Đả là môn đầu tiên bị bỏ qua.

Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên tu luyện đao pháp, số lượng Tinh Thần để cảm ngộ Tống Thị Đao phổ đã giảm bớt rất nhiều.

Nếu như cảm ngộ đao pháp, đặc biệt là thức Kinh Hàn Nhất Đao kia, uy lực kinh người, khi có rồi thì nhất định sẽ có hi vọng đánh lén đắc thủ.

Mi tâm Mạc Cầu nhảy lên, hắn lại âm thầm lắc đầu.

Không được!

Không nói trước là có thể thuận lợi lấy đao ra được hay không, cho dù là lĩnh ngộ đao pháp thì e rằng mình cũng không phải là đối thủ của gã họ Hoàng này.

Hoàng Khuê đã là Đoán Cốt Đại thành, đao pháp cũng đồng dạng không kém, chính diện giao phong thì mình gần như không phải địch thủ.

Mà một khi không địch lại thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ!

Cho nên. . .

Thất Tinh bộ!

May mắn là trước đó ở tại Liễu gia hắn đã lật cuốn sách này ra xem, nó cũng là lựa chọn cuối cùng của Mạc Cầu.

Bạch gia sở dĩ có thể xưng hùng một phương cũng chính là nhờ vào hai môn Công pháp là Thất Tinh bộ và Đường Lang quyền.

Nghe nói, Thất Tinh bộ thượng ánh tinh thần, Thất Tinh Liên Hoàn, một khi tu thành sẽ có biến hoá khó lường.

Dựa vào đao pháp liền có thể tăng uy lực lên gấp bội.

Quan trọng nhất là, một khi học được Thất Tinh bộ, dù cho không địch lại thì cũng có thể ỷ vào bộ pháp đào tẩu.

Không đến mức không còn đường lui.

"Xong chưa!" Giọng nói của Hoàng Khuê vang lên bên tai, mang theo vẻ không kiên nhẫn và tức giận nồng đậm.

"Có một chút ấn tượng." Mạc Cầu cúi đầu, sắc mặt âm lãnh:

"Ta phải suy nghĩ thêm một chút."

Đang lúc nói chuyện, màn sáng trong thức hải hiện lên những văn tự, không bao lâu sau hắn liền phục chế khẩu quyết của Thất Tinh bộ lên đó.

"Bạch!"

Tinh quang lấp lóe, đột nhiên nhét màn sáng vào trong đó, hơn trăm viên tinh thần lập tức nhanh chóng ảm đạm.

Cùng lúc đó, một chút cảm ngộ liên quan tới Thất Tinh bộ cũng xuất hiện trong não hải.

Suy nghĩ chuyển động, da thịt phần chân cũng theo đó run rẩy, tựa như đạp chân xuống liền có thể di động vài thước.

"Hô. . ."

Hít sâu một hơi, Mạc Cầu chậm rãi mở mắt ra:

"Ta nhớ được lúc đó đã quăng ở nơi hẻo lánh, cần phải tìm xem."

"Nhanh!" Hai mắt Hoàng Khuê sáng rõ:

"Tìm nó ra đây!"

Trong mắt Mạc Cầu hiện lên vẻ kinh ngạc, rốt cuộc thì cái cục 'Thiết Tinh' là thứ gì mà khiến người trước mặt này thất thố như vậy?

Hơn nữa còn không thèm quan tâm một trăm lượng bạc trên bàn cũng phải tìm cho bằng được nó.

"Hoàng đương gia." Hắn hơi chút trầm tư, nói:

"Sắc trời quá tối, trong nơi hẻo lánh thì lại càng tối hơn, có thể cho ta đốt một ngọn đèn để cẩn thận tìm kiếm được không?"

"Ồ?" Hoàng Khuê nhướng mày, giống cười mà không phải cười nói:

"Đương nhiên có thể, nhưng mà phải dùng một cái đó."

Nói xong liền chỉ vào ngọn đèn đang treo ở vách tường ngoài cửa.

Mạc Cầu hơi biến sắc mặt:

"Hoàng đương gia hiểu lầm, ta không có ý gì khác."

"Có hay không cũng chẳng quan trọng." Hoàng Khuê đứng lên rồi chắp hai tay sau lưng:

"Ngươi là đại phu, trên người có giấu dược liệu cổ quái gì đó cũng chẳng lạ gì, dung ngọn đèn này ta càng yên tâm hơn."

Ngọn đèn bên ngoài đã được nhóm lửa lâu rồi, được dùng để chiếu sáng ban đêm, cho nên bên trong sẽ không bị động tay chân gì.

"Được." Mạc Cầu mặt không biểu tình đáp ứng.

Hắn lập tức giãy dụa đứng lên, cầm lấy ngọn đèn, cũng không trùm lồng đèn lên mà đi thẳng vào trong góc phòng.

Nơi này có rất nhiều dược liệu, nguyên bản đã được sắp xếp chỉnh tề, bất quá trải qua Hoàng Khuê tìm kiếm đã sớm loạn thành một đống.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm.

Đồng thời còn âm thầm vận kình lực, chậm rãi điều chỉnh khí tức đang xao động trong cơ thể, bình định tổn thương trong ngũ tạng.

Ngũ Hành quyền của Hoàng Khuê tương tự như Hắc Sát chưởng của Hà gia, đều có một cỗ kình lực thẩm thấu, có thể đả thương đến nội phủ.

May mà Mạc Cầu có nhiều lớp phòng ngự, tuy là vẫn bị thương, nhưng trong thời gian ngắn cũng có thể bộc phát được.

"Hô. . ."

"Hút. . ."

Ngực bụng có chút chập trùng, kình lực ở trong thể nội vận chuyển theo thứ tự, tranh thủ để cho tinh lực của ban thân đạt tới Đỉnh phong.

"Tìm được chưa vậy?" Hoàng Khuê tới gần hai bước, âm mang mang theo chút xao động.

Điều này cũng làm cho Mạc Cầu tỉnh ngộ lại, chắc chắn đối phương chưa từng gặp qua cái cục 'Thiết Tinh' kia.

Cùng lắm là chỉ biết hình dạng đại khái của nó.

Nếu không thì sẽ không hỏi như vậy.

Nếu vậy . .

Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, phương hướng của bàn tay đã có chút biến hóa.

"Hình như đã tìm được." Mạc Cầu nắm lấy nhất vật cứng màu đen rồi đứng dậy đưa cho đối phương:

"Hoàng đương gia, ngài xem có phải thứ này không?"

"Đưa đây." Hoàng Khuê chộp tới, cẩn thận quan sát một chút liền nhíu mày:

"Thứ này chính là Thiết Tinh?"

"Chắc vậy." Mạc Cầu đưa ngọn đèn tới rồi nhỏ giọng nói:

"Vật này cũng không phải là sắt cũng chẳng phải là gỗ, mặt ngoài còn có một tầng hỏa văn, ngài nhìn kỹ một chút."

"Ừm." Hoàng Khuê tiếp nhận ngọn đèn, ánh mắt vẫn còn có chút nghi ngờ.

Đúng là gã ta chưa từng thấy qua 'Thiết Tinh', gã chỉ biết là thứ này là vật phẩm mà “tiên nhân” trong truyền thuyết đều muốn có được.

Có một chút dị tượng thì cũng là chuyện bình thường.

Gã cầm lấy ngọn đèn soi vào vật trong tay rồi nhìn kỹ, đúng là có một chút thần dị.

Theo đèn đuốc tới gần, vật trong lòng bàn tay cũng bắt đầu nổi lên hồng mang yếu ớt.

Đến càng gần thì hồng mang ngày càng hiện rõ.

Hồng mang này giống như những gì mà Mạc Cầu đã nói, nó hiện ra một tầng hoả văn.

"Thật đúng là. . ."

"XÌ...!"

Gã còn chưa dứt lời, vật trong lòng bàn tay đột nhiên nở rộ một mảnh hoả tinh, còn có khói đặc đập vào mặt.

Hoả tinh, khói đặc cũng không nhiều, nhưng không chịu nổi khoảng cách gần.

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai mắt Hoàng Khuê bị mù, miệng mũi còn trúng một kích.

"Muốn chết!"

Lúc này thì gã ta đã biết là mình đã bị người ta đùa nghịch.

Cơn giận dâng lên, sát cơ sôi trào, thân thể gã chuyển hướng, trường đao bên hông ra khỏi vỏ rồi chém thẳng vào vị trí của Mạc Cầu.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà việc nghe âm thanh để đoán phương hướng cũng chẳng phải là việc gì khó đối với gã ta.

Mà sớm tại lúc hoả tinh nở rộ thì Mạc Cầu đã có động tác.

Hắn cũng không thừa cơ phát động thế công, mà là vọt tới trong góc tường, sau đó duỗi tay ra sờ mò tìm kiếm dưới đất.

"Bạch!"

Hàn mang chợt hiện, một đao một kiếm đã xuất hiện trong tay.

Tay cầm binh khí, trong lòng Mạc Cầu cũng ổn định hơn.

Bất kể như thế nào, bây giờ cuối cùng có sức chống trả, sau đó thì phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn rồi.

"Dám đùa nghịch ta!" Hoàng Khuê cắn răng gầm thét, sắc mặt dữ tợn, Hắc hổ đao pháp mang theo nồng đậm sát khí điên cuồng nhào tới:

"Chết!"

Ánh mắt Mạc Cầu thiểm động, trong miệng quát khẽ: "Xem kiếm!"

Trong lúc quát lên, cánh tay của hắn lắc một cái, Hộ Hoa kiếm trực tiếp rời khỏi tay, đâm về phía Hoàng Khuê đang nhắm mắt.

Đồng thời thân thể mình trùng xuống, chân đạp Thất Tinh bộ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh đối phương rồi im ắng bổ ra một đao.

"Đương . ."

Hoàng Khuê chém ra một đao, đánh bay Hộ Hoa kiếm, tiếp tục vọt mạnh về phía trước.

Trong mắt Mạc Cầu hiện lên vẻ vui mừng, trường đao đột nhiên gia tốc.

"Hô!"

Mắt thấy sắp bổ xuống thì đang vọt tới đằng trước Hoàng Khuê lại đột nhiên quay người, trên mặt lộ vẻ dữ tợn bổ tới một đao.

Gã ta sớm đã biết Mạc Cầu đang ẩn thân ở bên cạnh cho nên mới lập tức đổi hướng, cũng làm cho Mạc Cầu giật mình trong lòng.

Lại muốn tránh né thì cũng đã không kịp.

"Phốc!"

"Đương . ."

"Nội giáp!" Mạc Cầu khẽ giật mình.

"Bảo y hộ thân!" Hoàng Khuê cũng giật mình trong lòng.

Trong lòng kinh ngạc cũng không làm cho động tác trên tay hai người chậm lại, đao quang vẫn lăng lệ đan xen vào nhau, chẳng qua không hẹn mà cùng bỏ qua ngực bụng và nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại như cổ họng, cổ tay.

Mạc Cầu chân đạp Thất Tinh bộ, thi triển Minh Tâm đao, Long Xà kình điên cuồng phun trào, hắn đã ứng phó toàn lực.

Hắn biết rõ công hiệu hoả liệu mộc, tối đa cũng chỉ có thể mê hoặc đối phương tầm 3-5 hơi hô hấp, tuyệt đối không lâu hơn được nữa.

Giây phút ngắn ngủi này chính là cơ hội để hắn lật bàn, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

"Đinh đinh. . . Đương đương. . ."

Kim thiết giao kích, hoả tinh bắn tung tóe, Mạc Cầu cắn chặt hàm răng bộc phát toàn lực, gắt gao áp chế đối thủ.

Đao quang như nước thủy triều, đao thế như núi, từng chút áp súc phạm vi di động của Hoàng Khuê, làm cho gã ta cực kì chật vật.

Mắt thấy cán cân chiến thắng đang nghiêng về phía Mạc Cầu.

"Bành!"

Một đoàn khói trắng đột nhiên nổ tung trong tay Hoàng Khuê, bụi bậm tràn ngập, một mùi hương khác thường phả vào mặt.

Mạc Cầu biến sắc, vội vàng thối lui về phía sau, nhưng cảm giác tê dại vẫn lại xuất hiện.

"Hèn hạ!"

"Vậy mà lại hạ độc!"

Mạc Cầu cắn răng gầm nhẹ, vừa rồi đối phương rõ ràng là đang dẫn dụ tự mình tới gần rồi sau nhân cơ hội này để làm nổ tung khói độc.

"Hạ độc thì tính là gì. . ."

"A!"

Trên mặt Hoàng Khuê lộ ra vẻ đắc ý, còn chưa kịp dứt lời thì gã ta đột nhiên kêu thảm một tiếng, chân trái đột nhiên quỳ xuống đất.

Chỉ thấy một thanh Liễu Diệp phi đao tinh xảo đã quán xuyên qua mắt cá chân của gã ta chẳng biết từ lúc nào.

Ám Tinh Phi Trịch!

Hắn sử dụng thủ pháp ám kiếm, ưu điểm của Lưu Tinh Phi Trịch chính là thủ pháp ám khí, thắng ở ẩn nấp, vừa rồi Mạc Cầu lén lút từ dưới chân phát ra, vô thanh vô tức, trực tiếp trúng vào chỗ yếu.

"Ám khí!"

"Cũng vậy!"

Lần này, hai người đều lộ ra vẻ mặt tức giận, đối mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời lao tới cái bàn ở bên cạnh.

Trên bàn có tụ nỗ, phi đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận