Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 627. Vân Mộng Thủy Giới (Chúc Mừng Năm Mới)

Chương 627. Vân Mộng Thủy Giới (Chúc Mừng Năm Mới)


Người dịch: Whistle

"Chủ thượng!"

Không đợi Mạc Cầu trả lời, Trọng Minh Hỏa Mãng từ bên ngoài xông tới rồi vội vã mở miệng:

"Đừng có thả lão ta rời đi, trên người lão. . ."

"Tóm lại nhất định phải bắt lấy lão ta!"

Nói xong nó liền hiển lộ ra chân thân, thân thể dài hơn trăm trượng xoay quanh giữa không trung, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Dụng.

Trong ánh mắt dường như đang ẩn chứa sự kinh ngạc.

"Xem ra đạo hữu thật sự là làm cho người người oán trách." Sắc mặt Mạc Cầu lạnh nhạt, hai con ngươi đang từ từ đỏ lên, chậm rãi nói:

"Ngay cả con Linh thú hộ viện trông nhà này của ta đều không muốn tha cho ngươi."

"Họ Mạc, đừng khinh người quá đáng!" Hai mắt Ngô Dụng co rụt lại:

"Thật sự cho rằng Ngô mỗ sợ ngươi hay sao?"

Dứt lời, lão ta liền đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, đồng thời có một cây Phân Thủy Xoa xuất hiện ở bên cạnh Mạc Cầu, hung hăng đâm tới.

Thuấn di?

Hình như không phải.

Thần niệm của Mạc Cầu chuyển động, cây hắc đao trong lòng bàn tay tự động giơ lên, va chạm với Phân Thủy Xoa đột kích.

"Đang!"

Tiếng va chạm mang theo lực chấn động kịch liệt làm cho động tác trên tay Mạc Cầu dừng lại, đồng thời có hai lực lượng vô hình từ trên đánh tới.

Nơi này bí ẩn hoang vu, nhưng cũng là một tòa động phủ.

Có thể được một vị Tông sư Kim Đan sử dụng thì đương nhiên là sẽ có chỗ đặc thù, lúc này, hai tấm bia đá trấn phủ đồng thời di động, giống như sống lại.

Một con Huyền quy chừng trăm trượng ngẩng đầu lên, há to miệng rộng, mảnh thuỷ vực vài dặm lập tức cứng đờ, một luồng ánh sáng màu đỏ trắng đột nhiên lao ra.

Trên đầu có một bức thạch điêu phi điểu đang giương cánh bay lượn, mỏ của con phi điểu mổ xuống, chỉ trong chớp mắt đã từ trên không trung vài dặm xuất hiện ở trên đầu Mạc Cầu.

Lúc lên lúc xuống, phong tỏa hư không.

Trong mắt Ngô Dụng lóe lên một tia xảo trá, thân hình lập tức biến mất không thấy gì nữa, khi lão ta xuất hiện lần nữa thì đã ở bên cạnh hai đứa trẻ kia.

Đột nhiên.

"Oanh!"

Một luồng liệt diễm kỳ tuyệt bắn ra trước mắt hắn.

Hỏa diễm u lãnh, thâm thúy, giống như Dị hỏa được sinh ra trong Địa phủ U minh, mang theo lực lượng đốt diệt chúng sinh nở rộ trước mặt Mạc Cầu.

Một đôi mắt xuất hiện ở giữa hỏa diễm.

Trong con mắt ẩn chứa ý chí sinh tử khô vinh, cảnh tượng mười tám tầng Địa ngục hiện lên, uy áp nặng nề ập xuống người Ngô Dụng.

Thần hồn áp chế!

U Minh Hỏa Thần Thân!

Trận pháp ở trong động phủ đã được vận chuyển toàn lực, Linh thú đột kích, mặc dù giam cầm hành động của Mạc Cầu, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là hắn không còn thủ đoạn nào khác.

"Coong!"

Mười tám vệt điện quang yếu ớt xuất hiện.

Thiên Lôi Kiếm!

Điện quang run rẩy, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận tự phát vận chuyển, vô tận lôi đình bao phủ vị trí mà Ngô Dụng đang đứng, nhưng lại không làm bị thương hai đứa trẻ bên trong.

"Tốt!"

Trọng Minh Hỏa Mãng ở trên không trung há miệng kêu to, hai mắt sáng lên, hai tia sáng lao thẳng xuống.

Thủ đoạn của nó cũng có thể uy hiếp được Kim Đan.

Bên trong lôi đình, Ngô Dụng vốn đã cầm cự cực kỳ gian nan, lúc này bị tia sáng đánh trúng, thân hình lập tức chấn động, lôi quang tìm khe hở mà vào.

"A!"

Giữa những tiếng kêu gào thê thảm, lão ta lập tức vung mạnh binh khí trong tay, hư không ở xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, những tia lôi đình đột kích lại bị đánh ngược trở về.

"Oanh!"

Lôi quang nở rộ.

Có một bóng người từ trong kiếm trận xông ra, còn chưa kịp thở phào thì đã bị một đôi đại thủ tràn đầy liệt diễm bóp chặt cổ họng.

Trong hàng ngũ Kim Đan, thực lực của Ngô Dụng cũng không phải là yếu.

Nhưng khi đối mặt với Mạc Cầu toàn lực ứng phó, lão ta có thể kiên trì đến bây giờ đều là nhờ vào huyền công, bây giờ đã không còn thủ đoạn nào nữa, đương nhiên là khó thoát được một kiếp.

Nếu như đào tẩu thì có thể còn có chút hi vọng.

Nhưng hết lần này tới lần khác. . .

Lão ta lại tự động đưa tới cửa, chẳng lẽ không phải là đang tự tìm chết rồi?

"Công pháp không sai."

"Đáng tiếc!"

Mạc Cầu lắc đầu, đôi mắt đột nhiên trầm xuống, lòng bàn tay bộc phát ra liệt diễm nồng đậm, đồng thời trong thức hải diễn hóa ra Địa Ngục Đồ xông vào trong đầu của lão ta.

"Hoa. . ."

Chỉ trong thời gian nháy mắt, hỏa diễm cuồng bạo lập tức đốt lão ta thành tro tàn.

Chỉ có một viên Kim Đan có màu sắc ảm đạm đang xoay tròn bên trong hỏa diễm.

"Ngoại đan?"

Khó trách, rõ ràng là cảnh giới không đủ, nhưng thực lực lại không yếu, thì ra lão già Ngô Dụng này đang mượn lực lượng của Ngoại đan.

Nhưng theo như Mạc Cầu được biết thì Ngoại đan cũng sẽ không linh hiệu như vậy, dù sao trong Thái Ất tông cũng có một người đã từng mang Ngoại đan.

Trừ phi. . .

Viên Ngoại đan này không tầm thường.

. . .

Trong hư không.

Trọng Minh Hỏa Mãng ngậm lấy một cái Túi Trữ vật bay đến phụ cận.

Rõ ràng là thân rắn mãng thủ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ nịnh nọt trên mặt nó.

"Chủ thượng."

"Thứ ở trong này rất quan trọng."

"Nha!" Mạc Cầu thu hồi Kim Đan, tiếp nhận Túi Trữ Vật, vươn tay cởi bỏ phong cấm, thả hết đồ vật bên trong ra.

Mắt Trọng Minh Hỏa Mãng sáng lên, há miệng ngậm lấy một vật.

Trong miệng còn nói:

"Chính là cái này!"

Cái thứ ở trong miệng nó là một hòn đá lớn chừng quả đấm, tổng cộng có mười hai mặt, mỗi một mặt đều được khắc những đồ án quỷ dị.

"Đây là cái gì?"

Mạc Cầu đưa tay nhận lấy rồi hỏi.

Trọng Minh Hỏa Mãng vẫn luôn nhát gan, nhưng vừa rồi khi đối mặt với một vị 'Tông sư Kim Đan' thì lại cắn chết không thả, chắc là bởi vì thứ này.

"Tín vật để vào Vân Mộng Thủy Giới."

"Vân Mộng Thủy Giới?"

"Không sai." Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng:

"Đó là một tiểu thế giới cực kỳ kì lạ, nghe nói có liên hệ thần bí với Vân Mộng Xuyên này, cũng là nơi có cơ duyên mà tiểu yêu từng nói."

"Vậy à." Mạc Cầu híp mắt, ước lượng vật trong tay:

"Vân Mộng Thủy Giới có gì đặc thù?"

Trực giác nói cho hắn biết, có khả năng rất lớn là bởi vì vật này nên Huyền Hỏa giáo mới bị diệt môn.

"Cái này, nghe nói đã từng xuất hiện tiên nhân!" Trọng Minh Hỏa Mãng nghiêm giọng nói.

Tiên nhân?

Nếu như không phải nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Minh Hỏa Mãng thì Mạc Cầu còn nghĩ rằng đây là một trò đùa.

Dù sao đối với hắn hiện giờ thì tiên nhân vẫn còn cách rất xa.

Thái Ất tông truyền thừa vài vạn năm, đừng nói là tiên nhân, ngay cả cảnh giới ở phía trên Nguyên Anh là Hóa Thần cảnh cũng chỉ được ghi chép một chút tin tức rải rác.

Sợ là chỉ có Chân Tiên đạo được truyền từ thời Thượng Cổ mới có miêu tả.

Nhưng cũng khó phân thật giả.

"Tiên nhân!"

Trọng Minh Hỏa Mãng nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của Mạc Cầu thì cũng đoán ra ý nghĩ của hắn, lại trịnh trọng mở miệng:

"Trong này có một nơi tuyệt địa hoành đoạn mấy vạn dặm, là do kiếm quang từ trên trời chém xuống vào mấy vạn năm trước, ấn ký vẫn còn ở đó, thần uy như vậy, không phải là tiên nhân thì làm sao có thể làm được?"

"Ngươi đi qua chỗ đó rồi à?" Mạc Cầu nhíu mày.

Nhất kiếm hoành đoạn mấy vạn dặm, xác thực cực kỳ khoa trương, nhưng chỉ cần không phải tận mắt nhìn thấy thì trong lòng hắn vẫn luôn rât nghi ngờ tính chân thật của chuyện này.

Mà lại cũng không phải là không có sơn mạch kéo dài mấy vạn dặm.

Sắc mặt của Trọng Minh Hỏa mãng cứng đờ, dừng một chút, mới chậm rãi nói:

"Tiểu yêu vốn là sinh linh của Vân Mộng Thủy Giới."

"Nha!"

Chuyện này thật sự vượt ngoài ý liệu của Mạc Cầu.

Trọng Minh Hỏa Mãng cũng không che giấu nữa, tiếp tục nói:

"Vân Mộng Thủy Giới là một chỗ cực kỳ đặc thù, theo như lời của chủ nhân trước thì vị trí của giới vực này nằm ở một chỗ vô định."

"Nếu như muốn đi vào nới đó thì viên Huyễn Mộng Thần Thạch này chính là chìa khoá!"

Một chỗ vô định.

Chìa khoá?

Câu nói nhăng nói cuội lại rất có ý tứ, Mạc Cầu lắc đầu, nhìn về phía viên đá trong tay, hỏi:

"Cơ duyên mà ngươi nó thì lại là cái gì?"

"Thật ra chủ nhân trước của tiểu yêu là một vị cao tăng đắc đạo đã chứng được Bồ Đề, hơn nữa còn đồng tu phật, đạo, ma." Trong mắt Trọng Minh Hỏa Mãng hiện ra vẻ tưởng niệm, giọng nói cũng dần dần sa sút:

"Truyền thừa của ngài đang ở trong Vân Mộng Thủy Giới này."

"Bồ Đề?" Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại:

"Nguyên Anh Chân Chân!"

Người trong Phật môn, kết thành Xá Lợi tức là Kim Đan, chứng được Bồ Đề nghĩa là Nguyên Anh, mặc dù xưng hô khác biệt, nhưng cảnh giới lại là giống nhau.

Vân Mộng Xuyên có rất ít Nguyên Anh Chân Nhân, ít nhất là kém rất rất xa bên ngoài, nhưng những nhân vật như vậy đều có tiếng tăm lừng lẫy.

Truyền thừa của Nguyên Anh đương nhiên là cơ duyên mà người tu hành cầu còn không được.

Trong chớp nhoáng này.

Mạc Cầu không phủ nhận là hắn đã có phần tâm động.

"Có chìa khoá liền có thể tiến vào Vân Mộng Thủy Giới sao?"

"Không." Trọng Minh Hỏa mãng lắc đầu:

"Có chìa khoá thì chỉ có được tư cách để đi vào, ngoài ra còn cần phương pháp mở nó ra, hơn nữa lại cần thời gian đặc biệt mới có thể tiến vào."

"Thời gian?" Mạc Cầu lập tức phát hiện được chỗ kỳ quái trong lời nói của nó:

"Không có địa điểm sao?"

"Không có, cũng không quan trọng." Trọng Minh Hỏa Mãng cười thần bí:

"Chỉ cần là tại Vân Mộng Xuyên, vô luận có ở nơi chỗ nào thì đều có thể tiến vào Vân Mộng Thủy Giới."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:

"Kỳ diệu như vậy."

"Đúng thế." Trọng Minh Hỏa Mãng gật đầu:

"Cho nên tiểu yêu mới nói Vân Mộng Thủy Giới có mối liên hệ đặc thù với Vân Mộng Xuyên, vả lại trong giới vực này ngoài truyền thừa của lão chủ nhân ra thì còn có không ít Kim Đan và Nguyên Anh đi vào trong này tìm kiếm cơ duyên đột phá, có ít người còn để lại truyền thừa ở trong đó giống lão chủ nhân vậy, cho nên nơi này chính là một tàng bảo địa."

"Chủ thượng, Vân Mộng Thủy Giới không có nguy hiểm, sinh linh ở bên trong không uy hiếp được Kim Đan, mối nguy hiểm chân chính là những người từ bên ngoài vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận