Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 858. Biến

Chương 858. Biến


Người dịch: Whistle

"Không cần."

Vương Hoàng chắp hai tay sau lưng rồi tiến lên:

"Vương mỗ không thích những tục lễ này, có thể miễn thì miễn đi."

Theo cự ly tới gần, kim quang trên quần áo giảm đi, Đế Khốc mới nhìn rõ tướng mạo của đối phương.

Đây là một vị nam tử ngũ quan đoan chính, tướng mạo tự mang uy nghiêm, so sánh với người thường thì thân hình của gã nam tử này hơi cường tráng.

Tướng mạo cũng không có gì lạ thường.

Nhưng khí chất lại ép cho Đế Khốc có chút không ngóc đầu lên được.

"Điện chủ nói đúng lắm."

Đế Khốc vô thức cúi đầu:

"Lần này Chiêu vương không để ý tới giao tình vài vạn năm của nhị cảnh, tự tiện gây chiến làm cho phụ vương vẫn lạc, mong rằng Điện chủ chủ trì công đạo."

"Hắc hắc. . ." Vương Hoàng cười lạnh:

"Sao phải nói dễ nghe như vậy, không phải lúc còn trẻ Chiêu vương vẫn bị phụ thân ngươi khi dễ sao, giảng đạo lý thì các ngươi có thể mạnh đến mức nào?"

Thấy Đế Khốc há miệng muốn nói, ông ta vung mạnh ống tay áo.

"Không cần nhiều lời, ta có thể giúp ngươi, nhưng phải nhìn vương gia ngài nguyện ý trả giá bao nhiêu!"

"Đừng trách Vương mỗ không nể mặt ngươi, cơ hội chỉ có một lần, thành thì thành, không thành thì sẽ không có lần sau, coi như ta đi tay không một chuyến."

". . ."

Gương mặt Đế Khốc giật giạt, thần sắc biến hóa.

Dừng một chút, mới thấp giọng nói:

"Không biết Điện chủ muốn cái gì?"

"Ta muốn cái gì?" Vương Hoàng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt giống như cười mà không phải cười:

"Đầu tiên, lấy mật văn trong Lỗ vương đại ấn ra cho ta xem một chút."

"Cái gì?"

Sắc mặt Đế Khốc đại biến.

. . .

Thái Ất tông.

Tông chủ Tiết Ngưng Chân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tay cầm một miếng ngọc giản, yên lặng cảm ngộ.

Thật lâu sau.

Ông ta mới thở dài một hơi, buông miếng ngọc giản trong tay ra, ánh mắt phức tạp, biểu lộ biến hóa liên hồi, giống như hân hỉ lại như ẩn giấu rất nhiều tiếc nuối.

"Pháp Hữu Nguyên Linh, đạo hữu thập quan. . ."

"Quả thật là giả truyền vạn quyển sách, chân truyền chỉ một câu, Công pháp trên thế gian ngàn ngàn vạn, nếu như không có lời này chỉ điểm thì sẽ có bao nhiêu người có thể công thành Viên mãn?"

Đang khi nói chuyện, không thấy ông ta có động tác gì, nhưng khí tức trên người đột nhiên thay đổi, giống như Âm dương ngư đang di chuyển giữa không trung, tam chuyển phương hưu.

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, như có điều suy nghĩ.

Rất rõ ràng.

Thứ mà Tiên dân Di tộc lưu lại làm cho Tiết Ngưng Chân thu hoạch được rất nhiều, trong nháy mắt đã công phá tam quan, nhưng đây cũng đều nhờ vào tích lũy trước đây của ông ta.

"Đáng tiếc!"

Tiết Ngưng Chân thu hồi Ý niệm, lại thở dài:

"Nếu như năm trăm năm trước có thể hiểu được pháp này thì có lẽ bần đạo đã có thể dòm ngó Tôn Giả cảnh, ba trăm năm trước, dốc hết toàn lực cũng có thể đạt được nhất tuyến chi cơ."

"Mà nay. . ."

Ông ta lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chính vì lúc trước nhìn thấy tu vi của mình không có hi vọng tiến thêm một bước nên ông ta mới nguyện ý đảm nhiệm chức vị tông chủ này, không ngờ là hôm nay lại gặp phải chuyển cơ.

Đáng tiếc.

Quá muộn!

Thọ nguyên của Tiết Ngưng Chân đã không nhiều nữa.

Bất quá pháp này lưu lại tông môn có thể khiến cho hậu nhân được ích lợi không nhỏ, nếu như mình Viên mãn chuyển sinh thì cũng chưa chắc là không có cơ hội.

"Trải qua nhiều năm không gặp, Mạc Cầu ngươi đã có thể chứng được Nguyên Anh, còn đạt được bí pháp này, quả thật là phúc duyên thâm hậu, thành tựu sau này chắc chắn sẽ bất khả hạn lượng."

"Cũng không hẳn vậy." Mạc Cầu lắc đầu:

"Mặc dù pháp này cao minh, nhưng thôi diễn pháp môn xông phá thập quan cũng không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi Pháp Hữu Nguyên Linh cũng có Thập trọng, Mạc mỗ chỉ cầu không lưu tiếc nuối."

Trên thế gian này không có người nào giống như hắn, chỉ cần có đủ tinh thần thức liền có thể thôi diễn toàn bộ Công pháp.

Mà nếu như chậm rãi thôi diễn thì không biết phải ngày tháng năm nào có thể thành.

Sợ là qua hết một hai bối phận thì vẫn chưa xong.

Ngay cả chính bản thân Mạc Cầu, nếu như ở trong tình huống không có tiền nhân đánh xuống căn cơ thì cũng không dám chắc.

"Ừm."

Tiết Ngưng Chân cũng biết rõ chuyện này:

"Nếu như pháp môn phá vỡ thập quan thì sẽ chân chính đạt được Tôn Giả truyền thừa, chuyện này đương nhiên là sẽ rất gian nan, bất quá cũng may là con đường phía trước đã không còn là vô vọng nữa."

"Bây giờ chúng ta đã có thể nhìn thấy ánh sáng trên con đường phía trước!"

Thái Ất tông có rất nhiều đệ tử, tre già măng mọc, sớm muộn gì cũng có thể thông quan hết toàn bộ pháp môn, đến lúc đó, trên thế giới này cũng có thể sinh ra Hóa Thần tôn giả.

Thậm chí là những nhân vật càng mạnh hơn.

"Tông chủ." Mạc Cầu nghĩ tới một chuyện, nói:

"Thế gian thật sự không có tu sĩ Tôn Giả cảnh sao?"

"Ừm."

Tiết Ngưng Chân là Tông chủ của Thái Ất tông, đương nhiên là sẽ biết được những bí mật mà tu sĩ bình thường không biết, nghe vậy khẽ vuốt râu rồi gật đầu nói:

"Trong thiên hạ hiện giờ đúng là không có Hóa Thần tôn giả."

"Bất quá. . ."

"Có một vài nhân vật có thực lực không hề kém hơn Hóa Thần tôn giả thời thượng cổ kia. Vả lại ở ngoại vực vẫn còn có tu sĩ Hóa Thần."

"Hả?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Nếu như ngoại vực có, vì sao không có. . ."

"Không trở về đúng không?" Tiết Ngưng Chân cười khẽ, nói:

"Chắc là ngươi đã biết tình hình của tu sĩ Chí Thánh Đạo tràng rồi đúng không, theo ta được biết, những tiến bối tiến giai Hóa Thần hiện giờ đều không phải chính đồ."

"Ở phương thiên địa này, bọn họ khó mà duy trì được thực lực Hóa Thần."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Quy tắc thiên địa ở ngoại vực khác với thế giới này, có thể thoải mái đột phá cảnh giới, kéo dài tuổi thọ, giống như cái Chí Thánh Đạo tràng không biết ở phương nào kia.

Nhưng khi tiến giai Hóa Thần ở những địa phương đó thì sẽ không được thế giới này thừa nhận.

Một khi trở lại đây liền sẽ bị Thiên đạo áp chế.

Đến lúc đó, còn có thọ nguyên thì dễ nói, nhưng những tu sĩ Hóa Thần đã sống vài vạn năm thì sợ là sẽ bị quy tắc Thiên đạo áp chế tới bỏ mạng.

"Tông chủ."

Sau khi suy nghĩ một hồi, Mạc Cầu chắp tay thi lễ:

"Tại hạ muốn vào Thái Ất bảo điện lĩnh hội Công pháp, xin ngài cho phép."

"Thái Ất bảo điện?" Tiết Ngưng Chân vuốt râu, gật đầu:

"Mỗi một vị tu sĩ chứng được Nguyên Anh đều có thể vào trong đó một lần, huống chi ngươi còn là Toàn Chân Đạo chủ, lại dâng lên truyền thừa Pháp Hữu Nguyên Linh."

"Chỉ cần tông môn còn có tài nguyên thì ngươi muốn ở trong đó bao lâu cũng được."

Đương nhiên.

Thái Ất bảo điện mở một ngày liền phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, cho dù là Mạc Cầu thì cũng không thể nào ở lại trong đó quá lâu được.

"Đa tạ."

Tinh thần Mạc Cầu chấn động, nói:

"Bất quá, lần này ta muốn hai người cùng vào."

"Hai người?"

Tiết Ngưng Chân nhìn về phía Tần Thanh Dung vẫn luôn không nói lời nào, trên mặt lộ ra ý cười:

"Đương nhiên là được."

Tần Thanh Dung quỷ thể ngưng nhiên, ở một trình độ nào đó đã là Âm cực phản dương, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ thì cũng là Quỷ tu có thể đi lại giữa hai giới.

Sau khi nhìn thạch môn đại điện chậm rãi đóng lại, nàng mới thu hồi tầm mắt.

"Nơi này không sai."

Tần Thanh Dung nhìn Mạc Cầu rồi chậm rãi nói:

"Bầu không khí tường hòa, nhân tâm vô tư dục, tính tình của Tông chủ lại gần gũi, môn nhân đệ tử cũng rất ít lục đục với nhau, ta. . . Rất thích."

"Thích thì ở lại đi." Mạc Cầu cười khẽ, nắm chặt bàn tay mềm yếu không xương của nàng:

"Ở nơi này, cho dù là Thánh chủ Tổ đình thì cũng là có đi không về."

Thái Ất tông cũng có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trấn giữ, chẳng qua vị này đã hồn du thiên ngoại, chỉ vào thời khắc khẩn cấp mới quay về.

Nhờ vào đại trận tông môn, trừ phi là cao thủ Tôn Giả cảnh, bằng không thì không cần phải sợ.

"Ta đương nhiên nguyện ý." Tần Thanh Dung gật đầu, giữa lông mày xuất hiện một vệt sầu tư:

"Đáng tiếc. . ."

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, hai người dắt tay bước lên phía trước.

"Từ khi sinh ra ý thức ở trong Âm Ti thì ta vẫn luôn cố gắng tu hành, vốn cho là cả đời này ngoài việc tu hành ra thì ta sẽ không thể động tâm bất kỳ chuyện nào nữa."

Tần Thanh Dung ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn về phía Mạc Cầu với ánh mắt tràn đầy tơ tình:

"Từ khi gặp chàng, dường như ta đã trở nên lười biếng, không muốn tốn thời gian tu luyện, chỉ nguyện thời thời khắc khắc làm bạn bên cạnh chàng."

"Chẳng trách có người nói, chỉ nguyện uyên ương không thành tiên."

Có lẽ là vì trải qua sinh tử, luân hồi, cũng có lẽ là Âm hồn Quỷ vật vốn luôn thẳng thắn bày tỏ tâm ý, cho nên nàng nói ra những lời này một cách rất tự nhiên.

Rất thẳng thắn.

Làm cho Mạc Cầu cảm thấy hơi sững sờ.

Hắn đã từng trải qua một cuộc tình gian truân, bởi vì tính cách hướng nội, tâm tình chập chờn đều giấu ở trong lòng, không người biết đến.

Nói về tình cảm thì khó mà đi thẳng về thẳng.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả nội tâm vững như cương thiết cũng trở nên mềm mại.

So với tu hành đạo đồ gian nan khốn khổ thì đương nhiên là người trước mắt mới làm cho người tâm động, cho dù tu vi tăng trưởng thì cũng không thể nào so với tâm đầu ý hợp.

Tần Thanh Dung nở nụ cười, toàn thân dường như đang toả ra ánh hào quang, hỏi:

"Chàng cảm thấy thế nào?"

"Ta. . ."

Ánh mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ mê mang, thật lâu mới thu liễm tâm tư, cười nói:

"Có thể được lương hữu thì đương nhiên là chuyện tốt, cuộc sống sau này của chúng ta còn rất dài, ta càng hi vọng có thể cùng nàng gặp cực hạn của thiên đạo một lần."

"Dù sao, quãng đời còn lại ta đều nguyện ý đồng hành cùng nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận