Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 187. Đệ Ngũ Trọng

Chương 187. Đệ Ngũ Trọng


Người dịch: Whistle

"Giá!"

Trên quan đạo, vài vị kỵ thủ đang giục ngựa phi nước đại.

Khí thế hùng tráng, bốn vó sinh phong, tuấn mã hí lên gào thét, sau lưng lưu lại một làn bụi mù thật dài.

Sắc mặt người cưỡi hốt hoảng, liên tục quay đầu ngoái nhìn, trong mắt đều là vẻ hoảng hốt, dường như phía sau có thứ kinh khủng gì đó.

"Bạch!"

"Phốc!"

Một cái bóng đen lướt qua không trung, lao thẳng xuyên qua lồng ngực của một vị kỵ thủ, khiến cho người này gục xuống lưng ngựa.

"Muốn chạy trốn?"

"Các ngươi trốn không thoát!"

Tiếng nói âm trầm tự sau lưng vọng tới, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, làm cho người ta khó lòng nắm lấy.

"Lục Tử, ngươi hộ tống trang chủ rời đi!" Trong số kỵ thủ có một người cắn mạnh hàm răng, đột nhiên gầm thét:

"Những người khác cùng ta lưu lại ngăn cản truy binh!"

"Rõ!"

Kỵ thủ đều là tinh nhuệ, tính tình lại kiên nghị, nghe lệnh liền nhao nhao kéo lấy dây cương, nghịch thế trở về.

Chỉ để lại một người hai mắt rưng rưng, cắn răng cõng một lão già mặt vàng liều mạng quật tuấn mã dưới hông.

Tiếng la giết sau lưng chỉ trong nháy mắt liền im bặt.

"Trang chủ!"

Lục Tử quay đầu nhìn qua, thấy truy binh lại đến, đột nhiên hất dây cương lên trói lão già này lên trên lưng ngựa.

Sau đó phi thân vọt lên, lắc thanh đoản mâu trong lòng bàn tay một cái, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào đám truy binh phía sau.

"Ta liều mạng với các ngươi!"

"Đương . ."

Y liều mạng toàn lực thi triển một kích làm cho người tới không thể không dừng bước, chính y cũng bị cự lực chấn động, miệng phun tiên huyết.

"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."

Tiếng móng ngựa vội vàng, không bao lâu liền dừng lại trước cửa một trang viên to lớn, khiến cho đám hộ vệ lao ra chặn đường.

"Ai?"

"Trang chủ!"

"Chuyện gì xảy ra, nhanh đi gọi đại phu!"

Chỉ trong chốc lát, cửa trang viên loạn thành một bầy, một đám người chen chúc lao ra, đưa lão già đã lâm vào hôn mê vào nội thất.

Sau lưng, một vài bóng đen hiện lên, lặng yên chui vào khu rừng rậm cách đó không xa.

"Làm sao bây giờ?" Một bóng đen thấp giọng mở miệng:

"Họ Nhiếp không chết, một khi lão ta tiết lộ chuyện lão nghe được ra ngoài thì chủ thượng tuyệt đối sẽ không buông tha chúng ta!"

"Nhiếp gia trang không phải địa phương nhỏ, bên trong cao thủ đông đảo, mấy người chúng ta xông vào chỉ là chịu chết." Một người buồn bực nói:

"Cứ xem tình huống trước đã, Độc công tử tới chưa?"

"Gã bị người ta cuốn lấy, nhưng mà chắc là không bao lâu sau sẽ tới, chúng ta cứ chờ một chút đã."

"Nếu như họ Nhiếp tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"

"Lão ta đã trúng một chưởng của nhị gia và một chỉ của Độc công tử, muốn tỉnh lại cũng không dễ dàng như vậy!"

"Không sai, trước yên lặng theo dõi kỳ biến, không cần loạn trận cước."

"Rõ!"

Tiếng nói yên lặng.

Không lâu sau đó.

Trong trang viên.

Một lão giả tóc trắng nhíu mày đặt tay xuống, khẽ vuốt râu, ngữ khí trầm trọng nói:

"Vết thương bên trong cơ thể của Nhiếp trang chủ cực kỳ cổ quái, giống như là trúng phải hỏa độc, ngũ khí hỗn loạn mất cân bằng, đây là lần đầu tiên mà lão phu gặp được loại tình huống này."

"Tiền lão!" Một vị phụ nhân nghe vậy sắc mặt liền trắng bệch, run run rẩy rẩy nói:

"Lời này của ngài là có ý gì?"

"Xin thứ cho lão hủ vô năng, học nghệ không tinh." Tiền lão thở dài, nói:

"Tình huống trước mắt của Nhiếp trang chủ, lão phu thật sự là nhìn không thấu, lại càng không biết nên hạ thủ từ chỗ nào."

"A!"

Vừa dứt lời, đám người trong phòng lập tức nhao nhao biến sắc, thần sắc đều là hoảng sợ, bối rối, không biết làm sao.

Phụ nhân kia càng là thân thể lay động, nếu không phải người ở bên cạnh nâng đỡ, sợ là đã té xỉu tại chỗ.

Chỉ có một vị nam tử trung niên còn tính ổn trọng, trầm giọng nói:

"Tiền lão, không có biện pháp nào?"

"Tứ trang chủ." Tiền lão chắp tay, nói:

"Kế trước mắt, lão phu chỉ có thể lấy Phong Mạch pháp phong tỏa vết thương của trang chủ, nhưng nhiều nhất chỉ kiên trì được hai ngày."

"Trong thời gian này, cần mời danh y xuất thủ thì mới có một tuyến sinh cơ!"

"Vậy liền đi phủ thành!" Phụ nhân chống đỡ thân thể:

"Nếu không đi Dược cốc, nơi đó danh y đông đảo, còn có Lý chưởng môn, Trương thần y, nhất định có thể cứu được trang chủ."

"Không ổn!" Nam tử trung niên nghe vậy lắc đầu:

"Trang chủ hôn mê, người tùy hành lại không có một người may mắn thoát khỏi, hiển nhiên người hạ thủ có thế lực bất phàm, ra ngoài rất khó cam đoan không hội ngộ tập."

"Vả lại. . ."

Ông ta nhìn về phía Tiền lão, nói:

"Ta nhớ được, một khi thi triển Phong Mạch pháp, người bị phong kiêng kỵ nhất là bị quấy nhiễu."

"Không sai." Tiền lão gật đầu:

"Nếu như có thể, tốt nhất là mời danh y Dược cốc đến trong điền trang để chẩn trị trang chủ."

"Nhưng mà trong vòng hai ngày, bất luận là đi Dược cốc vẫn là đi phủ thành thì đều có chút gấp gáp!"

"Không sao." Phụ nhân cắn răng:

"Cưỡi Mặc câu ở hậu viện, tốc độ của nó rất nhanh, có thể tới kịp."

"Tứ thúc." Trong phòng có một người trẻ tuổi mở miệng:

"Ta nghe nói tiểu thần y Mạc Cầu hiện giờ đang ở Phú Quý sơn trang, nếu không mời tiểu thần y tới thử xem?"

"Mạc đại phu?" Ánh mắt nam tử trung niên khẽ nhúc nhích:

"Cũng tốt, tiểu thần y tuy rằng tuổi trẻ, nhưng nghe nói y thuật tinh xảo, con dẫn người đi mời đi."

"Mặt khác, nhằm đề phòng vạn nhất lại có chuyện xảy ra, an bài thêm mấy người đi Dược cốc, tận lực lại mời thêm một vị đại phu tới."

"Còn có!"

Ông ta híp mắt lại nhìn ra bên ngoài:

"Kêu toàn bộ hộ vệ trong trang viên đi điều tra phụ cận, nhìn xem có kẽ khả nghi nào không, một khi phát hiện thì bắt lại, đề phòng đội ngũ mời người gặp phải mai phục."

"Rõ!"

Ông ta ra lệnh một tiếng, đám người liền nhao nhao đáp lại.

. . .

"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."

Trên đường núi gập ghềnh, vết bánh xe đè lên lá rụng và phát ra tiếng động có tiết tấu, truyền vào trong tai cũng làm cho trong lòng người yên tĩnh.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trong đó, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp thâm trầm, nhìn như rơi vào trạng thái ngủ say, kì thực đã nhập định cảnh.

Ở trong cơ thể hắn, dược lực cường đại của Tu La đan đang khuất động da thịt, xương cốt, nội tạng.

Trên da có một tầng bóng loáng ảm đạm đang lặng lẽ trở thành nhạt, dược lực của Kim Cương Tô Du đang chậm rãi xuyên vào trong cơ thể.

Liền ngay cả Chân khí, được Thất Tinh đan bồi dưỡng cũng đang tự lớn mạnh, dùng bí pháp chùy luyện nhục thân.

Hắc Sát chân thân!

"Băng. . ."

"Băng!"

Chẳng biết lúc nào, làn da tầng ngoài của Mạc Cầu đột nhiên xuất hiện một tầng Kình lực vô hình rất mỏng.

Tuy rằng kình lực sơ hiện, nhưng lực đạo cương mãnh, quần áo vừa chạm vào liền bị tán nhỏ thành sợi vụn chỉ trong nháy mắt.

Dù là đai lưng bằng da cũng có thể tuỳ tiện nổ tung.

Dường như tầng ngoài làn da của hắn có giấu một tầng cương kình vô hình, bất kỳ vật gì chạm vào đều sẽ bị phân giải, hơn nữa khi bạo phát lại không có dấu vết để tìm kiếm.

"Hô. . ."

Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, mở mắt ra, sờ lên quần áo trên người, chỉ đành lắc đầu cười khổ.

Lại phải thay y phục!

Loại tình huống này, thời gian gần nhất hắn đã quen với cảnh này rồi, còn tùy thân mang theo mấy bộ quần áo, thuận tiện tùy thời thay đổi.

Kình lực ngoại hiển, cái này là biểu tượng của Nhị lưu cao thủ.

Đương nhiên, tu vi Chân khí của hắn còn xa xa không đủ, nhưng nhục thân đã đủ mạnh mẽ, Hắc Sát chân thân đã triệt để bước vào đệ ngũ trọng.

Chỉ dựa vào lực lượng nhục thân, toàn lực bộc phát cũng có thể làm cho Kình lực ngoại hiển, không kém Nhị lưu cao thủ.

Chẳng qua là vừa mới bước vào đệ ngũ trọng, chưởng khống Kình lực còn không thuần thục, thường xuyên làm rách quần áo, chuyện này cũng không thể tránh được.

Thay quần áo xong, Mạc Cầu đưa tay vén rèm xe lên, bên ngoài đã có sương lạnh, lại bước vào một năm đông.

"Nửa năm."

Mạc Cầu cảm khái, ánh mắt cũng có chút phiêu hốt.

Trong vòng nửa năm qua, xem như hắn đã chính thức bước vào tầm mắt của những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Đông An phủ, cuộc sống cũng hoàn toàn khác với lúc xưa, xuất nhập kết giao đều là quý nhân.

Ăn uống có người an bài, xuất nhập đều là ngồi xe ngựa, ngay cả nghỉ ngơi cũng được người an bài thỏa đáng.

Mới đầu Mạc Cầu còn rất không thích ứng, làm ra không ít trò cười.

May mà hắn vốn cũng không quá để ý với ngoại vật, lâu dần thành quen, nên cũng bình thản ung dung, mỗi ngày vẫn dụng tâm tu hành như cũ.

Phương diện Chân khí thì tiến triển không lớn.

Chính Dương công vốn là công chính bình thản, không có khả năng đột nhiên tăng mạnh, huống hồ thời gian tu hành của hắn cũng có hạn.

Ngược lại thì ngạnh công, Võ kỹ, tiến triển cấp tốc.

Nhất là Hắc Sát chân thân, nhờ vào Luyện thể Thánh phẩm Kim Cương Tô Du phụ trợ, còn không ngừng phục dụng Tu La đan, cho nên tiến triển cực nhanh.

Ngắn ngủi nửa năm, đã bước vào đệ ngũ trọng, chỉ bằng vào lực lượng nhục thân thì hắn đã có thể ngạnh kháng Nhị lưu cao thủ.

Phương diện Võ kỹ.

Tu La đao, Độc Sát kiếm, cũng đã tiểu thành, lại tương dung với Âm Dương Thác Loạn đao, uy lực càng thêm một bậc.

Còn về phần khinh công, môn này xem như là chỗ tự ngạo duy nhất của Mạc Cầu.

Không cần hệ thống hỗ trợ, cũng không có dược vật phụ trợ, khinh công đỉnh tiêm Phù Quang Lược Ảnh lại bị hắn tu luyện đến cảnh giới đại thành.

Phải biết, trong toàn bộ Đông An phủ, số lượng khinh công có thể sánh ngang với Phù Quang Lược Ảnh cũng không quá năm ngón tay.

Hiện nay, khi hắn toàn lực ứng phó, tốc độ cơ hồ không thua kém lúc mượn nhờ Khinh Thân phù ở Phượng Đầu sơn.

Có lẽ, ở phương diện khinh công, Mạc Cầu vốn là thiên phú dị bẩm.

Tiếc nuối duy nhất là môn khinh công này thiếu khuyết một ít quan khiếu, trước mắt vô vọng với viên mãn.

"Mạc đại ca." Hắn chợt thấy hoa mắt, gương mặt xinh đẹp của Trương Tử Lăng xuất hiện bên ngoài cửa sổ:

"Đang nhìn gì vậy?"

"Phong cảnh." Mạc Cầu chỉ một ngón tay, ánh mắt lấp lóe không dễ dàng phát giác, nói:

"Sợ là Nhiếp huynh đang tâm lo phụ thân, nếu như con đường sau này không khó đi thì cũng nên đi nhanh một chút!"

"Đa tạ Mạc đại phu." Nhiếp Vinh đang giục ngựa bước đi nghe vậy mặt lộ vẻ cảm kích:

"Đi qua đoạn đường này, phía trước chính là quan đạo, sẽ không quá xóc nảy."

"Vậy là tốt rồi." Mạc Cầu gật đầu, quét mắt nhìn khu rừng rậm phương xa rồi thả màn xe xuống.

Ngũ giác của hắn rất nhạy cảm, cho nên phát giác được trong khu rừng này có sát ý lóe lên một cái rồi biến mất.

Là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận