Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 774. Thần Long

Chương 774. Thần Long


Người dịch: Whistle

Đột nhiên.

Đế Khốc lặng lẽ mở miệng, cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người.

Y lộ vẻ trầm tư, nói:

"Đề nghị của Mạc đạo chủ cũng không phải là không thể, bất quá chúng ta cũng không thể chỉ ngồi không chờ đợi, không bằng chia binh thành hai đường đi, như thế nào?"

"Chia binh hai đường?" Mạc Cầu nghiêng đầu:

"Chia thế nào?"

. . .

Một canh giờ sau.

Hai vệt lưu quang từ trong rừng rậm bay ra, lấp lóe vài cái đã xuất hiện ở cửa ra trên một con đường núi.

Lưu quang tán đi, hiện ra thân hình của Mạc Cầu và Vạn Đạo.

So với trước đây, hai người thiếu đi vài phần câu nệ, có thêm một chút hào hiệp, biểu lộ trên mặt cũng không còn là lúc nào cũng cảnh giác nữa.

"Đạo chủ."

Vạn Đạo chắp tay:

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Mặc dù hai người đã thoát khỏi tầm mắt của Thất Phi cung, nhưng Vương Hổ và đệ tử của Toàn Chân đạo còn đang nằm trong tay đối phương, cho nên không có khả năng rời đi.

Bất luận là từ mặt mũi hay là vì tăng tiến thực lực của bản thân, việc tìm kiếm Long duệ, cướp đoạt huyết mạch này thì vẫn là phải làm.

Chỉ là từ ở ngay dưới mắt của đối phương biến thành tự mình hành động.

Tự do hơn rất nhiều.

"Đi phía trước nhìn xem."

Mạc Cầu ngẩng đầu ra hiệu:

"Tính toán thời gian thì chắc là cũng không sai biệt lắm."

"Không sai biệt lắm?" Vạn Đạo nhún người nhảy lên, mở miệng hỏi:

"Lời này của đạo chủ là có ý gì."

"Thân phận." Mạc Cầu mở miệng:

"Muốn mượn nhờ nhân tộc của giới này thì đương nhiên là cần có một cái thân phận, mà ta lại trùng hợp biết được một tin tức."

"Đến rồi!"

Trong khi nói chuyện, hai người dừng lại trên một sườn núi, Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt nhìn vào một thân cách nào ở cách đó không xa, đưa tay từ xa hút lại.

"Bành!"

Bùn đất nổ tung, mấy bộ thi thể huyết nhục mơ hồ từ dưới đất bay lên, một mùi máu tươi gay mũi phả vào mặt.

"Bọn hắn là. . ." Vạn Tượng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tuy rằng tầng ngoài của đất đai đã bị che lấp, nhưng bùn đất phía dưới bùn đều còn rất mới, hiển nhiên là có người vừa mới chôn xác xuống cách đây không lâu.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, cái kỳ lạ là động tác của Mạc Cầu.

Chỉ thấy Mạc Cầu cất bước tiến lên, ở trên một cỗ thi thể lục lọi một hồi, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vài vật phẩm thiếp thân trên thi thể.

Miệng nói:

"Người này là em trai của Tộc trưởng Tộc Khương tiền nhiệm, những người còn lại là tôi tớ ở bên cạnh, kẻ này bị chất tử của mình ám sát rồi chôn xác ở nơi này."

Đang khi nói chuyện, thân thể Mạc Cầu lắc lư.

Da thịt trên mặt khẽ nhúc nhích, bách hải trên thân run rẩy, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hình dáng tướng mạo và khí chất của hắn đã đại biến.

Trông giống hệt người đang nằm trên mặt đất kia.

Vạn Đạo bừng tỉnh, lập tức tiến lên một bước, lựa chọn một tên người hầu nằm trên đất, thi pháp hóa thành bộ dáng của đối phương, rồi hỏi:

"Tộc Khương, chính là Thị tộc cung phụng Tam Thủ Giao Long kia sao?"

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Người này tên là Khương Hạo, vốn có thể kế thừa vị trí tộc trưởng sau khi huynh trưởng chết đi, nhưng kết quả lại bị thân tín phản bội, còn bị chất tử ám sát."

"Ngươi tên là Khương Lưu."

Tướng mạo lúc này của hắn đã có chút bất phàm.

Ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt uy nghiêm, một đôi mắt đen thui giống như u đầm thâm bất khả trắc.

Hình thể tráng kiện, nhưng lại không lộ ra vẻ cồng kềnh, lại còn có một loại cảm giác hoàn mỹ kết hợp giữa lực lượng và tốc độ.

Khương Hạo!

Đã từng là đệ nhất cao thủ Tộc Khương, cũng là Đệ nhất mỹ nam tử trong các bộ tộc gần đây.

"Hiểu rồi." Vạn Tượng biến hóa thành 'Khương Lưu' gật đầu, nói:

"Chủ thượng, hiện giờ chúng ta liền quay về hỏi tội sao?"

"Không." Mạc Cầu cười nhạt:

"Là gánh vác trách nhiệm vốn có của tộc trưởng tiền nhiệm."

"Thần Long của Thị tộc đã bị giết, đây là đại kiếp, theo như tập tục của Táng Long Thiên, Thị tộc cung phụng Thần long sẽ phải chôn cùng thì mới phù hợp quy củ."

"Nếu không. . ."

"Sẽ bị các tộc xung quanh thảo phạt!"

"Hửm?" Vạn Tượng nhíu mày, lập tức giống như cười mà không phải cười mở miệng:

"Như vậy, càng tốt."

......

Tộc Khương sống ở vùng ven sông nước, bọn họ xây dựng một tòa thành trì không nhỏ men theo một con sông vô danh, phụ cận có hai mươi mấy ngôi làng to to nhỏ nhỏ khác nhau.

Đợi khi hai người Mạc Cầu tới được thành trì thì tiếng kêu rên đã vang vọng khắp tứ phương.

Đám người đi dâng tế phẩm hốt hoảng quay về, toàn thành đều đã biết chuyện Tam Thủ Giao Long ngộ hại.

Thần long thủ hộ vẫn lạc, bọn họ là người hầu của nó, đương nhiên là sẽ phải bị chôn cùng mới phù hợp với quy củ của Táng Long Thiên.

Mạc Cầu nhìn đám dân chúng trong thành đang bi thương, khóc lóc, có không ít người là xuất phát từ nội tâm.

Bọn hắn bỏ luôn việc đang làm, quỳ xuống đất khóc khàn cả giọng, lại có tiếng nói bô lô ba la vang lên, giống như tại đang cầu nguyện chúc phúc cho Thần Long vậy.

Cũng có không ít người đang điên cuồng tự hại bản thân, chuẩn bị đi bồi táng.

"Đạo chủ."

Vạn Tượng nhỏ giọng mở miệng, giọng điệu ngưng trọng:

"Bách tính nơi này đã kính sợ Thần Long đến tận xương tủy, sợ là chúng ta sẽ không thể thay đổi bọn họ dễ dàng như vậy."

Vả lại bách tính nơi này còn có Long khí hộ thể, cho dù là Mạc Cầu, muốn dựa vào bí pháp của Toàn Chân đạo để vặn vẹo mười mấy vạn ý nghĩ cũng là chuyện không có khả năng.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, bước về phía toàn đại điện ở trung tâm thành trì.

Đại điện cao vài chục trượng, hình dạng cổ xưa, những tảng đá bị gió bào mòn được đắp một tấm bạt da thú khổng lồ chống nước che phủ vài mẫu đất.

Trong điện.

Một đám người đang quỳ xuống đất khóc lớn.

Cho dù là có người nhìn thấy hai người Mạc Cầu thì cũng xem như không thấy, một ít lại lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền lắc đầu rồi tiếp tục khóc.

So với chuyện Thần Long vẫn lạc thì việc tranh đoạt chức vị Tộc trưởng này lại tính là gì?

Ở chính giữa đại điện, một gã nam tử ẩn giấu tướng mạo đang run rẩy toàn thân, nhìn hai tên hán tử đang quỳ xuống ở trước mặt, lắp bắp hỏi:

"Thần Long. . ."

"Thực sự đã vẫn lạc rồi sao?"

"Thiếu tộc trưởng!" Hán tử khóc lớn:

"Thần Long đã chết, Thần Long đã chết rồi!"

Thân thể của nam tử nhoáng một cái, lảo đảo lùi lại hai bước, đặt mông ngồi xuống ghế đá, thậm chí ngay cả việc đối phương gọi mình là thiếu tộc trưởng, đã phạm vào điều tối kỵ mà nam tử cũng chẳng thèm quan tâm.

"Sao lại như vậy. . ."

"Tại sao lại như vậy?"

Cái chức tộc trưởng mà mình phải cực khổ lắm mới đoạt được, còn chưa kịp ngồi vững mà đã gặp phải loại chuyện này, chẳng lẽ thật sự là vì Thần Long tức giận sao?

"Không!"

"Sẽ không!"

Khương Ngôn liều mạng lắc đầu, cắn chặt răng, giận dữ hét:

"Đi, phái người đi Thánh sơn, xem Thần Long có còn tồn tại không? Ta không tin, Thần Long chưa đến thiên thọ thì tại sao lại vẫn lạc?"

"Không cần đi!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:

"Thần Long trong miệng ngươi xác thực đã chết rồi!"

"Ai?"

Khương Ngôn giận dữ:

"Ai đang hồ ngôn loạn ngữ?"

Đợi khi năm tử nghiêng đầu nhìn về phía người tới, gã ta lập tức sững sờ:

"Là ngươi?"

"Ngươi chưa chết?"

"Ta chưa chết." Mạc Cầu cười nhạt một tiếng, cất bước tới gần:

"Hình như trông ngươi có chút thất vọng?"

"Thất vọng?" Khương Ngôn hoàn hồn, lập tức cười lạnh:

"Cho dù ngươi chưa chết thì lại thế nào, bây giờ ta đã trở thành Tộc trưởng của Tộc Khương, chỉ cần một câu nói là ta liền có thể trục xuất ngươi ra khỏi Tộc Khương."

Vừa dứt lời, gã ta lập tức sững sờ.

"Nói không sai."

Mạc Cầu gật đầu:

"Bất quá, nếu như bây giờ ngươi trục xuất ta ra khỏi tộc đàn thì có phải là ta nên cám ơn ngươi hay không?"

Khương Ngôn trầm mặc, dừng một chút mới bất lực lắc đầu:

"Thần Long đã chết, nói những lời này cũng chẳng còn tác dụng gì? Cho dù ta có tặng cái chức Tộc trưởng này cho ngươi thì có làm được gì?"

"Không phải tặng!"

Mạc Cầu nhanh chân bước lên phía trước, nhắc Khương Ngôn lên rồi tiện tay ném qua một bên, đại mã kim đao ngồi trên ghế đá, đảo mắt nhìn đám người trong này:

"Vị trí tộc trưởng này, vốn là của ta."

"Ngươi. . ."

Khương Ngôn ngã xổng xoài trên đất, đang muốn giận dữ, nhưng lòng lại như tro tàn, lắc đầu nói:

"Thần Long đã chết, tất cả mọi người đều phải chết theo, ngươi muốn làm Tộc trưởng thì tùy ngươi, dù sao lát nữa người chết đầu tiên chính là Tộc trưởng."

Việc đã đến nước này, có làm Tộc trưởng hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì với gã ta?

Vì vị trí tộc trưởng mà gã đã hao tâm hao lực, trầm tư suy nghĩ, cuối cùng lừa giết được Khương Hạo, kết quả thì được cái gì?

"Chết theo?"

Mạc Cầu cười lạnh:

"Tại sao phải chết theo?"

". . ." Khương Ngôn sững sờ, đám tộc nhân đang khóc lóc cũng lộ ra vẻ mờ mịt, ngẩng đầu, nhìn về phía Mạc Cầu bằng vẻ mặt không thể tin nổi.

"Khinh nhờn!"

Có người nhảy cẫng lên, lớn tiếng giận dữ mắng mỏ:

"Khương Hạo, ngươi dám khinh nhờn Thần long?"

"Không sai!"

"Bọn ta vốn còn đỉnh để cho ngươi làm Tộc trưởng, bây giờ xem ra, ngay cả Thần long mà ngươi cũng dám khinh nhờn, lúc trước may mà bọn ta không lựa chọn ngươi."

"Khương Hạo, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao?"

Trong lúc nhất thời, trong tràng loạn thành một bầy, đám người nhao nhao chỉ trích Mạc Cầu.

Ngay cả Khương Ngôn cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Gã ta cũng không muốn chết, còn sống rất tốt thì ai mà muốn chết chứ, huống chi gã ta còn nắm đại quyền trong tay, nhưng hiện giờ không muốn chết cũng phải chết.

Khương Ngôn ngược lại là có chút bội phục dũng khí của Mạc Cầu.

Dám nói thẳng những lời trong lòng ra!

"Im ngay!"

Đột nhiên.

Mạc Cầu cao giọng quát, âm như sấm rền cuồn cuộn nổ tung giữa không trung, trong nháy mắt đã đè ép những tiếng gào thét, còn làm cho đám người run bần bật.

Đợi khi trong tràng yên tĩnh, hắn mới chậm rãi mở miệng:

"Thần Long không chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận