Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 715. Dị Thú

Chương 715. Dị Thú


Người dịch: Whistle

Phong mang lăng lệ đều nội liễm, hình dạng thiên biến vạn hóa, cuối cùng hóa thành một thanh trường đao dài ước chừng bốn thước, nhìn như bình thường không có gì lạ.

Nhìn đao này, trong lòng Mạc Cầu bỗng nhiên xuất hiện cảm giác tâm huyết tương liên.

Giống như trên người có thêm một loại khí quan.

Không chỉ là huyết nhục kéo dài, mà giống như là một bộ phận trên người mình vậy.

Gió núi quét qua, không cần động niệm, Bách Tịch Đao đã tự động kích phát đao mang nhu hòa, tật phong chạm vào người.

Ý niệm khẽ động, ngàn vạn đao hoa đều mở ra.

Hắn vươn tay ra trước, đao mang đột nhiên thu liễm.

Trong lúc đó không hề hiện xuất hiện một chút động tĩnh nào, tự nhiên mà thành.

Bách Tịch Đao!

Duy đao bách tịch, duy tâm không đổi.

Mạc Cầu khẽ vuốt trường đao, ánh mắt hiện lên gợn sóng.

Nếu như không nhờ thanh đao này, khi đối mặt với Nguyên Anh Chân nhân thì hắn đã chết rồi.

Ngày đó liều mạng một phen, dùng mấy vị Kim Đan huyết tế thần binh, rốt cục khiến cho Bách Tịch Đao thành hình, hi vọng kết quả sẽ không làm cho hắn thất vọng.

Đao này dùng mấy vạn sinh linh, hơn vạn tu sĩ, gần 10 vị Kim Đan huyết tế mà thành, phong mang lăng lệ làm cho Nguyên Anh Chân nhân cũng phải chấn kinh.

Luận phẩm giai, sợ là có thể so với Pháp bảo đứng đầu đương thế.

Về phần Linh bảo trong truyền thuyết. . .

Uy lực của nó quá kinh người, đương nhiên là không thể so sánh được.

Không thể phá vỡ!

Phong mang lăng lệ!

Đao tính thông linh!

Mấu chốt nhất chính là, có lẽ là bởi vì nó được sinh ra trong lúc Mạc Cầu một lòng muốn cầu một con đường sống, cho nên đao này có thể trảm phá hư không.

Trong chớp mắt có thể na di mấy trăm dặm.

Chẳng qua với thực lực hiện giờ của Mạc Cầu thì nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển được hai lần, sau đó toàn bộ tinh khí thần sẽ triệt để khô kiệt, biến thành cá nằm trên thớt.

May mà cuối cùng cũng trốn được một kiếp.

Trước đây, Vương chân nhân có thể truy tung được hắn là vì phát hiện được vết tích độn hành lưu lại, cho dù hắn đã cố gắng che lấp nhưng cuối cùng vẫn còn lại sót lại manh mối.

Lần này dịch chuyển tức thời vào trong hư không, lóe lên đã xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm, mặc cho Vương chân nhân có tìm kiếm thế nào thì cũng không có khả năng tìm được tới đây.

"Coong!"

Đao mang lóe lên một cái rồi biến mất, một ngọn núi nhỏ ở bên ngoài mười dặm bỗng nhiên vỡ ra, vô số tảng đá to bằng đầu người từ trên đỉnh núi lăn xuống.

"Khi ngự sử Bách Tịch đao, tốc độ xuất đao sẽ nhanh hơn trước đây gấp đôi."

"Lực lượng cũng mạnh hơn trước đây gấp hai lần!"

"Độ sắc bén thì có thể nhẹ nhàng chém vỡ Pháp bảo Hạ phẩm, Âm gian quỷ khí cũng không chịu nổi một kích, trừ phi là phẩm chất của nó viễn siêu Hắc Quang Giáp."

Mạc Cầu lặng lẽ đo lường uy năng của thanh thần binh này, ý niệm khẽ động, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết diễn hóa thành vô số đao mang đan xen giữa không trung tạo thành kiếm trận.

"Uy lực của kiếm trận cũng được tăng lên không ít, một khi tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bị cuốn vào trong trận, nếu như không thủ đoạn đặc biệt thì sẽ khó thoát một kiếp."

"Chỉ bằng vào đao này, bây giờ mình không cần hiển lộ ra Diêm La Pháp Thể thì có thể đối địch trực diện với Tán Hoa lão tổ, thậm chí là chiến thắng!"

"Quan trọng nhất chính là. . ."

"Đào mệnh!"

Mi tâm vỡ ra, Đại La pháp Nhãn yếu ớt chớp động, trường đao bổ ra, một vết rách hư không quán thông bên ngàoi mấy trăm dặm xuất hiện tại chỗ.

Thân hình Mạc Cầu lóe lên liền biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu sau.

Vương chân nhân phát hiện được khí cơ khác thường nên chạy tới, lại tiếp tục bấm ngón tay tính toán, sắc mặt âm trầm, hung hăng hừ lạnh.

Ông ta không thể không thừa nhận, mình đã không còn khả năng đuổi kịp đối phương nữa.

. . .

Biên giới Xuyên quốc.

Một đội quân ngàn người đang phân tán giữa rừng rậm, những người này đều là lính tinh nhuệ trong quân đội, cho dù là ở trong rừng rậm khó đi thì vẫn có thể bước đi như bay.

"Chít chít. . ."

Tiếng kêu cổ quái vang lên ở trước mặt.

Lính liên lạc run run lỗ tai, vội vàng vung vẩy kỳ phiên, truyền ra những tiếng gió hú.

Hơn ngàn người nghe tiếng liền hành động, lao thẳng về phía đông nam, trong đó có không ít người đang lấy những tấm lưới được kết bằng thừng và xiềng xích ra, mắt hiện tinh quang.

Mấy ngày trước.

Có người ở nơi này đến báo là có dị thú ẩn hiện, quấy nhiễu khu rừng.

Dị thú, người thường tránh không kịp, nhưng trong mắt của quan to hiển quý thậm chí là hoàng thất quý tộc thì lại là vật hi hãn hiếm thấy, đương nhiên là muốn nhìn thấy một lần.

Vả lại, loại vật này có thể hấp dẫn được ánh mắt của 'tiên gia'.

Đến lúc đó, nếu như có thể lấy lòng được ‘tiên gia’, sau này vinh hoa phú quý thậm chí là kéo dài thọ nguyên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên bọn hắn mới có thể không tiếc hao phí trọng binh cũng phải xuất thủ bắt con 'dị thú' này, để mong đổi được cơ duyên một bước lên trời.

Về phần chuyện này sẽ chết bao nhiêu người. . .

Không ai quan tâm!

"Rầm rầm. . ."

Sơn phong quét qua, cành lá run rẩy.

Đội quân hơn ngàn người này giống như một cái chỉnh thể, kỷ luật nghiêm minh, theo kỳ phiên vung vẩy, đám người liền từ phía trên thung nhìn xuống bên dưới.

"Tê ngang!"

Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, cho dù là cách nhau rất xa, nhưng vẫn làm cho người choáng đầu hoa mắt, thậm chí có không ít người đã trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

"Định tâm ngưng thần!"

Một vị tướng quân khoác giáp trầm giọng quát khẽ:

"Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, nhớ là phải luôn cẩn thận!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Tiếng đáp lại nhỏ xíu từ chung quanh vang lên.

Đám người cúi đầu, cảnh tượng trong tầm mắt làm cho sắc mặt của bọn hắn đại biến, trong ánh mắt cũng hiện ra vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy ở bên trong sơn cốc có một con dị thú dài đến năm sáu trượng đang điên cuồng gào thét.

Thân hình của con dị thú này giống như thằn lằn, nhưng toàn thân tràn đầy lân giáp, trên đầu có sừng nhọn, góc sừng có hai màu đỏ trắng, ẩn ẩn có điện mang hội tụ.

Nó lao thẳng về phía trước rồi đột nhiên nhảy lên đã bay xa hơn mười trượng, tốc độ kinh người, tựa như một cơn gió.

Lực lượng thì càng kinh khủng, núi đá cứng rắn bị nó đụng một cái liền lập tức vỡ nát, sợ là khôi giáp nặng nề ở trước mặt nó cũng chỉ như giấy mỏng, vừa xé là rách.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân mà đám người này e ngại.

Giờ này khắc này, một con dị thú uy mãnh hung ác như vậy lại đang bị người đè lên đánh, tiếng gào thét kinh thiên chỉ là những tiếng kêu thảm thiết.

"Bành!"

Một bàn tay khô như củi đập tới.

Lân giáp cứng rắn trên thân dị thú liền không chịu nổi một kích, bị một quyền đánh nát, huyết nhục văng tứ tung.

Cơ thể nặng đến vạn cân của nó bị đánh bay ra ngoài, đụng vào một ngọn núi.

Người hạ thủ cũng không phải là cự nhân có dáng người khôi ngô, mà là ngược lại, chỉ là một vị nữ tử gầy còm, trên người chả có nửa lượng thịt.

Trên người nữ tử mặc một bộ quần áo kỳ quái, tóc dài tán loạn, gò má khô quắt, chỉ có thể từ trên thể hình mới mơ hồ nhận ra đây là một vị nữ tử.

Nữ tử một quyền đánh bay dị thú, lại đắc thế không tha người, cất bước vọt tới, trong miệng phát ra tiếng kêu kỳ quái.

"Hồng!"

Âm thanh giống như tiếng rống của ngưu mãng vang lên, nữ tử nhảy lên hơn mười trượng, năm ngón tay mở rộng, nắm lấy sừng nhọn trên đầu dị thú rồi hung hăng bẻ xuống.

"Phốc!"

Huyết nhục văng tung tóe.

Thân thể con dị thú lung lay lảo đảo vọt tới trước giống như đã uống say vậy, sau đó liền gào lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất không còn tiếng động nào nữa.

Nữ tử thì lại ra vẻ hưng phấn kêu to, nhào tới phía trước, miệng lớn mở ra, hung hăng cắn xuống cổ họng của con dị thú.

"Răng rắc!"

"Lộc cộc. . . Lộc cộc. . ."

Miệng lớn của nữ tử nuốt ừng ực, hình thể khổng lồ của con dị thú liền bắt đầu khô quắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt trần, không bao lâu sau chỉ còn sót lại da bọc xương.

Huyết nhục bên trong đã bị hút sạch sành sanh.

Sau khi hút xong huyết nhục, nữ tử lau miệng đứng dậy, mặt mũi tràn đầy máu đen, đôi mắt phiếm hồng, làm cho đám người đang quan sát ở phía trên cảm thấy phát lạnh trong lòng.

"Tướng. . . tướng quân."

Có người cẩn thận mở miệng:

"Chúng ta, muốn đối phó với nó sao?"

Mặc dù thứ ở bên dưới có bộ dạng của một con người, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không dám xưng hồ nó là người.

Bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy kẻ này đã ngạnh kháng đòn tấn công của dị thú mà không bị thương, thậm chí phần đầu còn có thể ngăn cản răng nanh của dị thú cắn xé.

Còn thôn phệ hết huyết nhục.

Ánh mắt và khí tức giống hệt như dã thú.

Đây sao có thể là người được?

"Đại nhân chỉ là sai chúng ta tới đối phó với dị thú, không. . . Không nói để chúng ta đối phó với con người." Có người nhỏ giọng mở miệng:

"Bây giờ dị thú đã bị người khác giết chết, chúng ta. . . Nên trở về mới phải."

Không có người đáp lại.

Nhưng lại có không ít người yên lặng gật đầu, hiển nhiên là ngầm cho phép lời này.

Đối phó với con dị thú bên dưới, bọn hắn có thể ỷ vào người đông thế mạnh, chuẩn bị trước rất nhiều thủ đoạn, thì còn nắm chắc có thể giết được.

Mà người kia. . .

Quái vật như vậy thì đánh như thế nào?

Bất quá đám binh sĩ ở đây đều là lính tinh nhuệ trong quân, luôn tuân theo hiệu lệnh, nếu như quan trên có lệnh, cho dù bọn hắn không muốn thì cũng phải liều mạng một lần.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía vị tướng lĩnh mặc giáp kia.

Gò mà của tướng lĩnh run run, há miệng muốn nói, đôi mắt đột nhiên co rụt lại:

"Cẩn thận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận