Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 337. Thu Hoạch

Chương 337. Thu Hoạch


Người dịch: Whistle

Nham tương giống như nước sôi đang không ngừng cuồn trào, thỉnh thoảng còn có một vài quả cầu khí nổ tung.

"Rầm rầm. . ."

"Bành!"

Tiếng vang ngột ngạt quanh quẩn trong lòng đất u ám.

Có một cái sân nằm ở độ cao hơn mười trượng phía trên nham tương cuồn cuộn, Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng ở trên đó.

Theo tiếng hít thở của hắn, khí nóng ở xung quanh nhanh chóng lao tới.

Mạc Cầu vận chuyển Huyền Hỏa Thập Nhị Cung, từng sợi hỏa khí dung nhập Pháp lực, đồng thời phối hợp với Linh dược để nuôi dưỡng nhục thân.

Cứ như vậy, thời gian nhoáng một cái đã trôi qua nửa tháng.

Dường như người ở bên ngoài đã quên đi sự tồn tại của hắn, ngay cả Lôi Quân Thiên cũng có mấy ngày không xuống đây rồi.

Nói là để Mạc Cầu an tâm dưỡng thương ở đây, nhưng thật ra đã có mấy phần ý nghĩ giam cầm.

Lần gần nhất mà Lôi Quân Thiên tới đã từng nói, một vị sư huynh đồng môn đã đi tới Đạo phủ để hồi bẩm tình huống ở chỗ này, chắc là sẽ có đệ tử Nội môn chạy đến tọa trấn và hỏi thăm tình huống.

Dù sao cũng đã có quá nhiều người chết ở Vân Lan phủ, ngay cả sư huynh dẫn đầu Vạn Nhậm Bình cũng gặp nạn.

Vạn Đào thì không biết tung tích.

Cộng thêm những người trước đây thì cũng đã có một nửa người chết.

Trước mắt, trong Vân Lan phủ to lớn, cũng chỉ còn sót lại bốn vị đệ tử Thương Vũ phái, bao gồm cả Mạc Cầu.

Tần Vũ, Ngô Niệm Nhu, còn có một vị sư đệ Luyện Khí tầng bảy Ông Trường Thọ.

Một ngày này.

Mạc Cầu chậm rãi mở mắt ra, khẽ nhả một ngụm trọc khí, gân cốt toàn thân đều truyền đến những tiếng rắc rắc.

Vết thương trên người hắn đã được chữa khỏi, thậm chí ngay cả tu vi cũng có chút tăng lên.

Trận chiến ngày đó đã phát sinh rất nhiều biến cố.

Đầu tiên là bị đám người Lôi Xương Dịch liên thủ vây giết, sau đó là tới Vạn Nhậm Bình trở mặt, có thể nói là mạo hiểm vạn phần.

Hắn có chiến thắng được đều nhờ vào thực lực và vận khí, thiếu một thứ cũng không được.

May mà. . .

Mọi chuyện đều đã kết thúc.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu lấy ra một cái Túi Trữ Vật, hỏa diễm bao phủ, mở phong cấm.

Đây là Túi Trữ Vật của ả yêu nữ Hợp Hoan tông kia.

Mạc Cầu dùng Thần niệm tìm tòi, thứ đầu tiên ánh vào cảm giác chính là các loại tạp vật chứa đầy khí tức dục niệm.

Ngoại trừ Pháp khí của Hợp Hoan tông, thứ dễ thấy nhất chính là một cái bình phong.

Được chạm khắc bằng gỗ, dùng tơ tằm phủ lên, bên trên có thêu hình của một trăm mỹ nhân, cao thấp mập gầy đều có.

Có người kiều mị, có người cao khiết, có người đang thưởng trà, có người đang bắt bướm. Có người quần áo nửa hở, vai lộ ra ngoài, các loại tư thái không giống nhau.

Nhưng đều không có ngoại lệ, mỗi một vị đều sinh động như thật, nhất là đôi mắt đẹp kia, câu hồn phách người.

Cho dù là Mạc Cầu cũng bị tràng cảnh bách mị tranh diễm làm cho vui cả trời đất, trong lúc nhất thời không thoát ra được.

Chỉ cần hơi không chú ý thì tinh nguyên trên người sẽ bắt đầu rục rà rục rịch, giống như muốn ly thể bay ra rồi chui vào trong bình phong, những nữ tử ở trên bình phong cũng càng kiều mị động lòng người hơn.

"Ngô. . ."

Mạc Cầu nhắm mắt lại, Phù Đồ hiện hình trong thức hải, kiếm chế tạp niệm.

Loại Pháp khí này có thể câu tinh nguyên của người nhìn để cường đại bản thân, những vị nữ tử ở bên trong đều là hồn phách của người sống đang bị giam cầm.

Nhìn tư thái các nàng, sợ là có không ít người là nguyên đệ tử của Hợp Hoan tông.

Hồn phách của các nàng đã hòa làm một thể với món pháp khí này, nhất định phải lấy tinh huyết của người mới có thể sống tiếp.

Thôn phệ tinh huyết của người khác không chỉ có thể cường đại uy năng của Pháp khí, cũng có thể duy trì hồn phách của các nàng không tiêu tan.

"Không hổ là tà đạo tông môn!"

Mạc Cầu lắc đầu, nhìn về phía khác.

Bạch Cốt kiếm, Hồng Trần phiên, đều là Pháp khí nổi bật trong hàng ngũ Trung Phẩm, chỉ tiếc là không có tác dụng gì với hắn.

Đoạt Tình Trác, Hộ Thân Hoàn cũng không sai.

Chỉ cần sử dụng Thần niệm, nhẹ nhàng giơ tay lên, trong Túi Trữ Vật lập tức bay ra mấy miếng ngọc giản, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

« Lục Dục Bảo Điển »

« Bát Cấp Bí Lục »

« Hợp Hoan Thập Thất Trọng Bảo »

« Hữu Vô Tương Xá Thân Tâm Kinh »

Rất nhiều loại Công pháp, bí lục, đều ánh vào cảm giác.

Trong đó đa phần là bí pháp của Hợp Hoan tông, chỉ là thiếu pháp môn, cho nên gần như không có khả năng nhập môn.

Ngược lại là phương pháp tế luyện Pháp khí thì còn đầy đủ hơn quyển trong tay Từ Minh, hơn nữa còn có pháp môn giải quyết.

Cho dù là võ giả phàm nhân, chỉ cần đủ hung ác, dùng máu người cốt nhục cũng có thể luyện ra Pháp khí.

Nhưng mà, một khi gặp phải đệ tử Hợp Hoan tông chân chính thì món Pháp khí mà người này cực khổ tế luyện sẽ bị lấy đi, thậm chí ngay cả tinh huyết của bản thân cũng sẽ hóa thành tư lương bồi dưỡng Pháp khí.

Mạc Cầu lật ra xem, chỉ trong « Hữu Vô Tương Xá Thân Tâm Kinh » có một vài pháp môn là hắn có thể luyện được.

Bộ công pháp này hẳn là có một ít quan hệ với Phật môn, nhưng trong đó đa phần đều là Bí thuật Âm Quỷ.

Vô Tương Liễm Tức!

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

Đây là một môn Pháp thuật có thể che lấp tu vi, khí tức của bản thận, thậm chí hiện ra nhục thể phàm thai.

Hai ả yêu nữ mà hắn gặp được khi vừa tới Vân Lan phủ chính là sử dụng môn Pháp thuật này để giấu diếm pháp nhãn của hắn.

Mạc Cầu mở nó ra, môn Pháp thuật này chỉ có Tam trọng.

Đệ nhất trọng, Huyết Nhục Tương, lấy Pháp lực để ngụy trang nhục thể phàm thai, giống như phàm nhân trăm khiếu bất thông.

Đệ nhị trọng, Tinh Khí Tương, có thể hiển ra Chân khí của võ giả, có thể đè thấp tu vi, còn có thể giả chết sống tạm bợ.

Đệ tam trọng, Nguyên Thần Tương, có thể làm cho Thần hồn tịch diệt, lừa gạt quỷ thần, không có cách nào phân biệt được.

Một khi tu tới đệ tam trọng, dựa theo tin tức trên ngọc giản, cho dù là tu sĩ Đạo cơ nhập môn cũng khó xem thấu.

Muốn lĩnh ngộ cần tiêu hao hơn bốn vạn tinh thần.

Tuy rằng Bí thuật này không lực sát thương, nhưng trong một vài thời điểm lại có thể bảo mệnh.

Mạc Cầu trầm ngâm một chút, tạm thời thu hồi ngọc giản cất kỹ, không vội vàng cảm ngộ.

Trừ cái đó ra, trong Túi Trữ Vật còn có hơn hai trăm viên Linh thạch, một chút Linh dược có thể gia tăng tu vi.

Cũng có không ít Pháp khí Hạ phẩm, không biết đã có bao nhiêu tán tu đã gặp nạn trong tay ả ta.

Không hổ là đệ tử tinh nhuệ của Hợp Hoan tông, tích lũy còn nhiều hơn cả Bạch Cốc Dật.

Ngoại trừ việc thiếu mất Pháp khí Thượng phẩm.

Mạc Cầu lắc đầu, lập tức lấy ra thêm một cái Túi Trữ Vật.

Cái túi này là của Vạn Nhậm Bình, bây giờ cũng đã bị hắn phá tan cấm chế.

So với ả yêu nữ thì Túi Trữ Vật của Vạn Nhậm Bình ít đồ hơn rất nhiều.

Pháp khí ngoài Vạn Kiếm Hồ Lô ra chính là một viên Ngọc Như ý, một thanh Pháp khí phi đao Hạ phẩm.

Phẩm chất của những món Pháp khí này cũng không tệ, nhất là Vạn Kiếm Hồ Lô, chỉ tiếc là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.

Linh thạch thì chỉ có gần một trăm.

Ngược lại thì có ba bình Linh dược, hơn nữa còn là Độ Linh đan có dược hiệu kinh người, đủ để cho Mạc Cầu khổ tu một năm rồi.

Còn có mấy miếng ngọc giản nữa, đa phần đều là tạp ký dã sử, cũng có bản đồ địa hình kỹ càng của Kiếm Nam đạo, đương nhiên cũng không thiếu được pháp môn mà Vạn Nhậm Bình cảm ngộ thường ngày.

« Vạn Kiếm Quyết »

« Vân Triện Tam Thập Lục pháp »

« Thương Vũ Thu Bảo quyết »

« Thiên Vân Phi đoạn »

« Thất Tinh Sát chú »

Mấy môn kiếm quyết, Pháp thuật này làm cho Mạc Cầu bất đắc dĩ than nhẹ.

Giống như Vạn Kiếm Hồ Lô, tuy rằng những môn Pháp thuật này rất tốt, nhưng lại thuộc về đệ tử Nội môn, một khi bị người khác nhìn thấy thì sẽ càng phiền phức hơn.

Ngược lại thì môn Thất Tinh Sát Chú có lai lịch khác, hẳn là không sao.

"Ba!"

Mạc Cầu thu hồi Túi Trữ Vật, ánh mắt thiểm động.

Cho dù không tính tới những chiến lợi phẩm lấy được từ trên thân của bọn người Hạ Bạch Thạch thì lần này cũng đã thu hoạch được không ít.

Nhất là Linh dược, tăng thêm vốn tự có, trong vòng mười năm, Mạc Cầu rốt cuộc cũng không cần buồn rầu vì chuyện tu luyện.

Về phương diện Pháp khí, tuy rằng thu hoạch rất nhiều, nhưng lại khó lấy ra sử dụng.

Không phải là không cần mà là không dám dùng.

Công pháp. . .

Vô Tương Liễm Tức, Thất Tinh Sát Chú, chỉ cần tích lũy đủ tinh thần trong thức hải thì đều có thể tu hành, những môn khác cho dù có tu luyện thì cũng khó mà thi triển.

Có thể làm tích lũy của thân, nhưng lại khó mà ỷ vào.

Cuối cùng chính là một thanh kiếm phôi.

Mạc Cầu chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay giống như có lôi đình đang nhảy nhót, một đạo lôi quang chói mắt bay ra nhanh như điện thiểm, hóa thành một thanh phi kiếm cổ phác lơ lửng trong lòng bàn tay.

Kiếm phôi của Thiên Lôi kiếm!

Theo lời mà Lôi Quân Thiên nói thì vật này đến từ chỗ hạch tâm của một tảng đá đặc thù ở Thiên Lôi phong, trải qua vô số năm bị lôi đình đánh xuống, dần dần nảy sinh một cỗ lực lượng Lôi Đình.

Tổ tiên của Lôi gia đã tạc thứ này ra, hao phí tâm huyết tế luyện thành hình, lại dùng Lôi Hỏa đốt nó mấy trăm năm, nhưng mà cho tới hôm nay nó cũng chỉ là một thanh kiếm phôi.

Rất khó điều khiển, không thể dùng để giết địch.

Nhưng chỉ dựa vào cái danh kiếm phôi của Pháp bảo thì đã chứng minh thành tựu trong tương lai của nó chắc chắn sẽ bất phàm.

. . .

Xích Hỏa phong có mấy môn truyền thừa, Huyền Hỏa Thập Nhị Cung rất bình thường, chỉ có công chính bình thản có thể được gọi là đạo.

Sau khi Mạc Cầu hao phí mấy vạn tinh thần để cảm ngộ thì cuối cùng hắn đã hiểu hết toàn bộ môn công này.

Trong lúc tu hành, cho dù bị giới hạn bởi căn cốt không đủ, nhưng tốc độ cũng sẽ không chậm.

"Hô. . ."

"Hút. . ."

Linh khí như nước thủy triều phun trào xung quanh.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên núi đá, yên lặng vận công.

Thân thể của hắn giống như một cái phễu to lớn đang điên cuồng thôn phệ Linh khí ở xung quanh.

Pháp lực trong cơ thể cũng đang từ từ tăng lên.

"Đát. . . Đát. . ."

Có tiếng bước chân từ bên trên truyền đến.

Mạc Cầu mở mắt ra, chỉ thấy Lôi Quân Thiên đã không gặp một khoảng thời gian đang bước xuống với vẻ mặt mệt mỏi.

"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên chắp tay:

"Những ngày này ta phải bận một số việc nên không thể tới đây, thật sự xin lỗi."

"Không sao." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:

"Đúng dịp là thương thế của ta đã tu dưỡng không sai biệt lắm, cũng nên đi ra ngoài xem một chút, không biết tình huống của tông môn như thế nào rồi?"

"Trịnh huynh đã đi Đạo phủ, còn cần một khoảng thời gian mới có thể quay về, còn đám người Tần huynh thì vẫn ở đây suốt mấy ngày nay để chờ thượng sứ đến." Lôi Quân Thiên chần chờ một chút rồi mới nói tiếp:

"Ngược lại thì Lôi gia chúng tôi xảy ra chút chuyện."

"Nha!" Mạc Cầu mở miệng:

"Chuyện gì?"

Nếu đối phương đã mở miệng thì đương nhiên là muốn nói cho hắn nghe, cũng không có gì phải kiêng kỵ.

"Những ngày này, gia phụ, tam thúc, nhị thúc đều lần lượt gặp nạn, Lôi gia đã không có người chủ sự." Ánh mắt Lôi Quân Thiên thiểm động:

"Mặc dù bối phận của cửu thúc cao hơn, tu vi cũng không thấp, nhưng niên kỷ quá nhỏ, khó mà phục chúng."

"Thế hệ này của ta cũng có mấy người ai cũng không phục, cho nên. . ."

"Ngược lại là làm cho Mạc huynh chê cười!"

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm.

Lôi gia tọa trấn Vân Lan phủ đã ba trăm năm, tích lũy hùng hậu, cộng thêm việc đã đuổi rất nhiều tán tu đi, có thể nói là một nhà độc đại.

Thân phận của gia chủ đương nhiên cũng là việc hệ trọng.

Tranh luận cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà chuyện này chung quy vẫn là việc tư của Lôi gia, nếu như không cần thiết thì đối phương không cần phải nói cho mình nghe.

Cho nên. . .

"Lôi huynh cũng muốn tranh cái vị trí gia chủ này sao?"

"Gia phụ vốn là gia chủ, mạch của ta còn là tông gia, nếu như không phải gia phụ đột nhiên gặp nạn thì cũng sẽ không tới lượt Nhị thúc chưởng quản thay." Lôi Quân Thiên trầm tư mở miệng:

"Bất luận là vì nguyện vọng của gia phụ hay là vì mau chóng bình định phân loạn trong gia tộc, Lôi mỗ đều muốn làm cái chức gia chủ này."

"Mạc huynh!"

Lôi Quân Thiên ôm quyền chắp tay, nghiêm mặt nói:

"Còn xin giúp ta một chút sức lực!"

"Lôi huynh." Mạc Cầu mở miệng:

"Mạc mỗ là người ngoài, thật sự không thích lẫn vào chuyện nhà của Lôi gia."

"Không phải như vậy." Lôi Quân Thiên lắc đầu:

"Thương Vũ phái thụ triều đình nhờ vả hiệp trợ Kiếm Nam đạo trấn áp một phương, há có thể nhìn xem Lôi gia lâm vào náo động?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:

"Lôi huynh nói có đạo lý, chẳng qua chuyện này Mạc mỗ nói không tính, tốt nhất là Lôi huynh nên đi tìm Tần sư huynh."

"Lôi mỗ đương nhiên sẽ đi xin chỉ thị của Tần đạo huynh, chẳng qua Mạc huynh cũng quá xem nhẹ bản thân." Lôi Quân Thiên mở miệng:

Lập tức lại nói:

"Ngô tiên tử đã đáp ứng ủng hộ Lôi mỗ."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm.

"Mạc huynh." Lôi Quân Thiên híp mắt lại, nói:

"Nếu như Lôi mỗ có thể leo lên vị trí gia chủ, hàng năm ta nguyện ý cung cấp cho Mạc huynh 10 viên Linh thạch, nhiều loại Linh dược."

Cái giá tiền này, đặt ở Thương Vũ phái thì chỉ có thể nói tạm được, nhưng ở ngoại giới thì đã là không thấp.

"Lôi huynh." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, nói:

"Linh thạch, Linh dược thì không cần, nhưng mà, không biết có thể phân cho ta một nửa vật này được này."

Nói xong liền chỉ tay về phía trước.

Lôi Quân Thiên nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy thứ mà Mạc Cầu đang chỉ chính là đoàn hỏa diễm ở giữa tế đàn kia.

Ngọn lửa có hai màu đỏ trắng, ẩn ẩn có thể thấy được lôi đình đang lấp lóe ở bên trong.

Sắc mặt của Lôi Quân Thiên lập tức khẽ biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận