Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 70. Diệu Dược Đường

Chương 70. Diệu Dược Đường


Người Dịch: Whistle

Diệu Dược đường.

"A!"

"Đau chết ta rồi!"

"Đại phu, chân của ta còn chữa được hay không vậy? Trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, ta không thể xảy ra chuyện được a!"

"Không được ồn ào ầm ĩ, yên tĩnh một chút!"

Còn chưa đi vào, Mạc Cầu liền nghe được tiếng la khóc, tiếng cầu khẩn, tiếng quát mắng xen lẫn vào nhau.

Khi hắn đi vào trong nội viện thì thấy chừng mấy chục người đang hội tụ ở chỗ này, người thì đang dựa, người thì đang nằm, người thì đang kêu rên, mình đầy thương tích, chen lấn kín người hết chỗ.

Dù cho tất cả đại phu và học đồ đang không ngừng bôn ba bận rộn, nhưng trong lúc nhất thời cũng rất khó mà áp chế được.

"Chuyện gì xảy ra?" Mạc Cầu nhíu mày.

Tuy rằng Hắc Hổ đường có nhiều người thường xuyên chém giết, bệnh hoạn không ít, nhưng cũng chưa từng đạt tới trình độ này.

Những chỗ quan sát được đều là vết đao, kiếm thương, nội thương, thậm chí cụt tay, cụt chân, chỗ nào cũng có.

"Mạc đại phu, ngài tới rồi!" Một người ngẩng đầu, khi nhìn thấy Mạc Cầu thì trên mặt y lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Tuy rằng vị này Mạc đại phu này trẻ tuổi, nhưng lại được công nhận là cao thủ y thuật có thể xếp trước ba ở Diệu Dược đường này.

Đặc biệt là hắn còn tinh thông ngoại thương.

"Tiểu Mạc, ngươi qua đây."

Trong đường, một ông lão mặt mũi hiền lành, thân mang cẩm y, đang thả cây kim châm trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:

"Mau tới hỗ trợ!"

"Vâng." Mạc Cầu đáp ứng, nhanh chân bước vào.

Lão già này họ Đinh, người xưng Đinh lão, là người chủ sự của Diệu Dược đường, được công nhận là người có y thuật tối cao.

"Đinh lão, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiếp nhận một vị bệnh nhân, Mạc Cầu nhẹ nhàng cầm máu rồi đồng thời hỏi:

"Tại sao lại có nhiều người bị thương như vậy?"

"Là Bạch Mã phỉ!" Người mở miệng trả lời là tên thủ hạ bị thương kia, gã cắn chặt răng rồi cả giận nói:

"Người của Bạch Mã phỉ đột nhiên đánh lén chúng ta, khoảng chừng trên trăm huynh đệ liều mạng phản kháng mới trốn thoát về đây được."

"Đinh lão?" Mạc Cầu nhìn về phía Đinh lão.

"Ừ." Đinh lão mặt không đổi sắc:

"Là như thế này, chắc là cậu cũng rõ rồi, dựa theo thế cục hiện giờ thì sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh những chuyện như vậy."

Mạc Cầu nhướng mày.

Lời tuy nói vậy, nhưng biểu lộ của Đinh lão cũng quá bình tĩnh, sợ là đã sớm biết sẽ xảy ra những chuyện này.

Đây chính là sự khác biệt giữa tầng dưới chót và cao tầng.

Tin tức không thông, người ở tầng dưới chót lờ mờ vô tri, nhẫn nhục chịu đựng, cao tầng lại có thể nhất thanh nhị sở, điều khiển hết thảy.

Quét mắt nhìn lại, người bị thương đều là những bang chúng bình thường của Hắc Hổ đường, đừng nói là cao thủ Đoán Cốt, ngay cả Luyện Bì cũng chẳng có mấy người.

Chuyện này rõ ràng quá không bình thường!

Bạch Mã phỉ gióng trống khua chiêng xuất thủ, vậy mà không chọn cao thủ mà lại hạ thủ với những bang chúng bình thường?

"Tổn thất của bọn hắn cũng không nhỏ." Dường như Đinh lão đã nhìn ra những suy nghĩ trong lòng Mạc Cầu, lạnh nhạt mở miệng:

"Theo tin tức mà ta biết được, đã có tam tên đầu lĩnh của bọn chúng bị mất mạng, Độc Lang cao thủ Hậu Thiên cũng đã bị thương."

Mạc Cầu giật mình.

Xem ra là do Hắc Hổ đường ra tay trước, hơn nữa còn là một kích trúng vào chỗ yếu, thu hoạch rất nhiều cao thủ.

Mà Bạch Mã phỉ phản công, lại không được như ý muốn.

Chỉ có thể cầm phổ thông bang chúng đến khai đao.

"Đinh lão, ngài tới sớm như vậy?" Lại có một người đi vào Dược đường, chắp tay với những gã bang chúng ở xung quanh:

"Mạc đại phu cũng ở đây à."

"Mục lão!" Mạc Cầu chắp tay.

"Mục đại phu." Đinh lão biểu lộ lạnh lùng, nhẹ nhàng gật đầu.

Mục lão có tướng mạo gầy gò, để râu ba tấc, thân mặc y phục màu lam được dệt từ tơ lụa.

Khác với Đinh lão và Mạc Cầu, ông ta tinh thông nội thương, dùng độc, vả lại còn biết một chút võ nghệ.

Ở trong Hắc Hổ đường này, ông ta có được địa vị siêu nhiên.

Nhìn biểu lộ của ông ta tựa hồ không hề cảm thấy lạ lẫm gì với chuyện phát sinh hôm nay, sợ rằng lão ta cũng là người biết được động tác của Hắc Hổ đường.

Ngược lại thì Mạc Cầu là người có tin tức lạc hậu nhất.

Đinh lão, Mục lão, lại thêm Mạc Cầu, bọn hắn chính là ba người có y thuật cao nhất ở Diệu Dược đường.

Trong đó, Mạc Cầu nhỏ tuổi nhất, tư lịch cạn nhất, lại thêm thường xuyên trốn tránh cho nên dễ dàng bị người xem nhẹ.

Hơn nữa quan hệ giữa Đinh lão và Mục lão cũng không hoà hợp như vậy.

"Cùng một chỗ động thủ."

Đinh lão chào hỏi một tiếng rồi ba người lập tức tự mình điểm một bộ phận thương binh, chia thành ba nhóm ra xử lý thương thế.

Thủ hạ của Mạc Cầu có hai vị đại phu, năm vị học đồ, tìm một gian thiên phòng rồi dẫn bệnh nhanh đi vào.

"Mạc đại phu." Thôi sư phụ tuổi qua tứ tuần, là lão nhân ở nơi này, khi đối mặt Mạc Cầu thì ông ta vẫn rất khách khí:

"Chúng ta nên làm thế nào?"

"Phân công." Mạc Cầu vuốt vuốt lông mày, nói:

"Vết thương nhẹ thì tạm thời cầm máu, người bị thương nặng thì lấy khống chế bệnh tình làm chủ, phân ra hai người đi nấu dược liệu."

"Chuẩn bị băng gạc đã nhúng qua nước sôi, kim sang dược nữa, đúng rồi, đi chỗ Quách Tiêu mượn mười viên Dưỡng Nguyên đan tới đây."

"Ta dạy cho ngươi một biện pháp, đầu tiên là phân loại ra, mỗi người các ngươi chỉ cần làm một đạo trình tự là được."

"Như thế. . . Như vậy. . ."

Cuối cùng tổng kết một câu: "Ta gọi nó là phương pháp dây chuyền sản xuất."

"Ây. . . , Vâng!"

Một lát sau, trong mắt Thôi sư phụ có nghi hoặc, trong lòng có không hiểu, chẳng qua cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

Ông ta cảm thấy biện pháp mà Mạc đại phu nói ra cũng không cần thiết chút nào, thậm chí xem như vẽ vời thêm chuyện.

Lúc này chỉ là chẩn trị bệnh nhân thôi liền đã bận không qua nổi rồi, làm gì còn thời gian để ý tới chuyện khác nữa?

Nhìn vào thì thấy phương pháp dây chuyền sản xuất này chỉ sửa lại một chút công việc quen thuộc mà thôi nhưng hiệu suất lại có thể tăng lên trên diện rộng.

Kết quả tất nhiên là làm cho Thôi sư phụ mục trừng khẩu ngốc.

Nhưng bất luận thế nào thì ông ta cũng nghĩ không thông, chỉ là điều chỉnh một chút trình tự làm việc mà thôi, tại sao lại có hiệu quả tốt đến vậy?

Những người khác càng không biết nguyên do trong đó.

Nhưng cũng có thể nhìn thấy được tốc độ chữa thương bên phía Mạc Cầu nhanh hơn những nơi khác rất nhiều.

Vả lại hiệu quả cũng không hề kém, thậm chí có thể nói là càng tốt hơn.

Cuối cùng.

Đinh lão, Mục lão còn chia bệnh nhân của mình ra một chút thì mới miễn cưỡng theo kịp tiến độ của Mạc Cầu.

"Quả nhiên là người trẻ tuổi, tinh lực dồi dào a." Sau khi cẩn thận chữa trị cho vị bệnh nhân cuối cùng, Đinh lão khẽ vuốt sợi râu rồi cười nói:

"Chỉ một người tiểu Mạc đại phu thôi là có thể sánh ngang với hai người chúng ta rồi."

"Đúng vậy đấy!" Mục lão nhếch miệng, không thấy vui mừng, ngược lại còn có một loại không hiểu ý vị:

"Đinh lão, nghe nói Đường chủ muốn lập thêm mấy vị đương gia nữa?"

"Ừm." Đinh lão gật đầu:

"Đại đương gia, Ngũ đương gia đều đã ngộ hại, hiện giờ Hắc Hổ đường chỉ có tam vị đương gia, xử lý nhiều chuyện như vậy đã có lực bất tòng tâm."

"Đề bạt thêm mấy vị đương gia cũng là có chuyện nên làm."

"Đinh lão chưởng quản Diệu Dược đường, đã cứu chữa không biết bao nhiêu bang chúng, sợ là có thể trở thành một vị trong số đó a?" Mục lão mở miệng.

"Ta?" Động tác trên tay Đinh lão khựng lại, từ chối cho ý kiến:

"Lão hủ đã già, coi như có thể được Đường chủ nhìn trúng thì lại có thể hiệu lực cho Hắc Hổ đường thêm bao lâu đây?"

"Không không." Mục lão lắc đầu:

"Dưỡng sinh công của Đinh lão cực kỳ bất phàm, tùy rằng không thể cường tráng thân thể, nhưng lại có tác dụng kéo dài tuổi thọ, cuộc sống sau này còn rất dài."

"Nói sau, rồi nói sau!" Đinh lão khoát tay, giống như không nguyện nói nhiều về chuyện này:

"Bây giờ nói chuyện này thì còn quá sớm, ít nhất cũng phải qua được cửa ải của Bạch Mã phỉ đã rồi tính, trước không nên gấp."

"Đinh lão nói đúng lắm." Mục lão gật đầu.

"Đinh lão!"

Lúc này, một người chạy vào Diệu Dược đường, vội vàng nói: "Nhị đương gia bị thụ thương, làm phiền ngài qua đó nhìn xem."

"Còn có Phong Vũ Song Tiên Tả nữ hiệp, nàng cũng bị trúng một chưởng của Độc Lang, đã hôn mê bất tỉnh, còn xin ngài xuất thủ chẩn trị."

"Ồ?"

Hai người đối mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị.

Nhị đương gia, Phong Vũ Song Tiên, hai người này đều là cao thủ trong đường, lần này vậy mà cũng bị thương!

Xem ra, Bạch Mã phỉ cũng không phải là đối phó như vậy.

Mưa gió đã tới!

Sau này liền phải xem thủ đoạn của ai cao minh hơn.

Lúc này liền thể hiện chỗ tốt của việc làm đại phu, cho dù phía trước có chém giết kịch liệt thế nào thì cũng sẽ không liên lụy đến bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận