Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 751. Thương Lượng

Chương 751. Thương Lượng


Người dịch: Whistle

"Im ngay!" Mạc Cầu trầm giọng mở miệng:

"Phạm nhân mà các ngươi tạm giam đang ở đâu?"

Mấy người run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía đám người Chí Thánh Đạo tràng đang xanh xám cả mặt, rồi lại lập tức nhìn về hướng đông bắc trong đạo tràng.

"Dẫn đường!"

Mạc Cầu phất tay, một vầng sáng xuất hiện bao phủ mấy người.

"Mạc Cầu!" Quách Trai biến sắc, đột nhiên tiến lên một bước:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì." Mạc Cầu lặng lẽ nhìn sang:

"Mang đi thứ vốn nên thuộc về Toàn Chân đạo mà thôi, Quách đạo hữu có ý kiến gì sao?"

Dứt lời, hắn liền mặc kệ Quách Trai có ý kiến gì hay không, vung mạnh tay áo dài, cuốn theo Linh quang bay thẳng về hướng đông bắc của Đạo trường.

"Không tốt!"

Diêm Phương đột nhiên vội vàng la lên:

"Đó là nơi mà Thường đạo hữu đang luyện đan!"

Thường Thiên Các đang luyện Cửu Âm Chuyển Dương Đan tới thời điểm then chốt, tối kỵ là bị người quấy rầy, nếu không sẽ phí công nhọc sức, như nước chảy về biển đông.

Đám người nghe vậy liền biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, thân hóa thành các loại độn quang theo sát sau lưng Mạc Cầu.

Trong chớp mắt.

"Ầm ầm. . ."

Phòng ốc sụp đổ, Linh khí tiêu tán, một cỗ Linh cơ ngút trời từ Luyện đan thất ở bên dưới phát ra, lại lập tức bị một bàn tay vô hình bắt được.

Mạc Cầu vung tay áo, đẩy ra tầng tầng sương mù, năm ngón tay chụp hai viên đan dược tròn vo, xán lạn như bảo châu đang quay tròn.

"Trả lại Linh đan cho ta!"

Trong hỗn loạn, một bóng người nhanh chóng vọt tới, còn có mấy đạo bí pháp thần thông phủ xuống.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh, một tay nắm chặt Linh đan, một tay làm đao bổ về phía trước.

Rõ ràng là hắn chỉ bổ ra một cái, nhưng rất nhiều Linh quang đột kích lại đồng thời bị chôn vùi, bóng người đánh tới cũng bị quất bay ra ngoài.

"Thường đạo hữu!"

"Họ Mạc, ngươi dám!"

"Cùng nhau động thủ!"

Mấy vị Tông sư Kim Đan của Chí Thánh Đạo tràng đều sắc mặt đại biến, nhao nhao thi triển các loại Linh quang, rất nhiều Pháp bảo lần lượt hiển hiện.

Mạc Cầu, Vệ Dạng đang bị vây ở chính giữa.

Ánh mắt Vệ Dạng biến hóa, nhưng cũng không e ngại, chỉ lấy Pháp bảo của mình ra, không nhanh không chậm bảo vệ bản thân.

Mạc Cầu lại làm như không thấy, chỉ là cúi đầu nhìn hai viên Linh đan trong lòng bàn tay, lập tức cười lạnh, lật tay thu hồi Linh đan.

"Linh đan!"

Thường Thiên Các vừa mới được Quách Trai dìu đứng dậy, thấy thế liền sắc mặt đại biến, vội vã vọt tới trước, dừng lại ở ngoài trăm trượng, tức giận chỉ về phía Mạc Cầu:

"Trả Linh đan cho ta!"

Lão ta không dám tới gần.

Một kích vừa rồi ông ta cũng không hề lưu thủ, nhưng lại bị Mạc Cầu tiện tay một kích đánh bay ra ngoài, nếu như Mạc Cầu thực sự hạ lạt thủ. . .

Lão ta sẽ khó mà sống được!

"Linh đan của ngươi?" Mạc Cầu hừ lạnh:

"Không hỏi mà lấy chính là trộm. Chuyện các hạ dùng trọng phạm của Toàn Chân đạo để nhập dược, Mạc mỗ vẫn còn chưa chất vấn."

"Đan này cứ đặt trong Mạc mỗ trước, đợi khi các hạ giải thích rõ ràng thì mới bàn lại cũng không vội!"

"Họ Mạc!" Quách Trai cắn chặt răng, vẻ mặt tràn đầy sự giận dữ:

"Ngươi tự tiện xông vào Chí Thánh Đạo tràng, tùy ý phá hủy phòng ốc, bắt người, đoạt bảo, thật sự cho rằng bọn ta không dám động đến ngươi hay sao?"

"Chỉ là Toàn Chân đạo. . ."

Gò má gã ta run rẩy, đột nhiên hét lớn:

"Bắt lại cho ta!"

"Xảy ra chuyện gì, Quách mỗ phụ trách!"

Dứt lời, trong lòng mấy người sớm đã vô cùng tức giận nay cũng không chần chờ nữa, ôm hận xuất thủ, vài món Pháp bảo mang theo lực lượng hủy diệt lao tới.

Thấy vậy, Mạc Cầu nhắm mặt lại, vẻ mặt khinh thường:

"Mê ly chi quang, cũng dám thả ra?"

"Coong!"

Đao thanh khẽ ngâm.

Tiếng không lớn, nhưng lại rung động tứ phương, làm cho sóng gió ngập trời, cửu tiêu khẽ động, rất nhiều Linh quang đột kích đều đồng thời mất đi nhan sắc.

Đao quang như vòng, tạo thành một mặt phẳng phản chiếu, giống như một chiếc gương, phản xạ rất nhiều Linh quang, Pháp thuật tập kích.

"Oanh!"

Giống như một đoàn pháo hoa có đủ mọi màu sắc đang nở rộ trên đỉnh núi.

Ngoại trừ nơi trọng yếu không bị nhúc nhích tí nào ra, mấy người ở phía ngoài đều đồng thời kêu rên, thân thể bị đánh bay ra ngoài.

Mạc Cầu cầm đao mà đứng, hừ nhẹ nhất thanh, định tiếp tục xuất đao.

"Ngừng tay!"

Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên, tựa như thiên hiến trong miệng thần nhân ở trên cửu thiên, làm cho thân hình của Mạc Cầu trì trệ.

Khí cơ hỗn loạn ở xung quanh cũng bị đè xuống.

Nguyên Anh!

Mạc Cầu nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Một vâng sáng từ nơi hạp cốc ở phía sau Đạo trường xuất hiện, rẽ ngoặt giữa không trung liền xuất hiện ở phụ cận, một vị nam tử trung niên khí chất nho nhã hiện thân.

Quách chân nhân!

Phụ thân của Quách Trai, tu sĩ Nguyên Anh.

"Mạc Cầu." Quách chân nhân liếc nhìn toàn trường, sắc mặt trầm xuống:

"Ngươi làm quá mức!"

"Quá mức?" Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, cho dù là đối mặt với một vị Chân nhân thì khí thế của hắn cũng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, lạnh nhạt nói:

"Mạc mỗ lại không nghĩ vậy."

"Hả?" Trong mắt Quách chân nhân hiện ra vẻ không vui, giọng nói lạnh lùng:

"Tiểu bối, nơi này không phải địa phương mà ngươi có thể tùy ý quấy rối."

Dứt lời, ánh mắt của ông ta đã trở nên lạnh lùng vô tình, khí thế kinh khủng phóng lên tận trời, toàn bộ cơ thể giống như đã trở thành một tôn Ma Thần chưởng khống sinh tử, lấy uy thế từ trên cao nhìn xuống thương sinh để nhìn chằm chằm Mạc Cầu, Ý niệm mênh mông như hóa thành một phương Thiên đạo.

Chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có lôi đình vô tận đánh xuống.

"Quách chân nhân."

Mạc Cầu nghiêng người, thân hình như hư như ảo, một bóng người giống như đang ở trong Minh vực lặng lẽ xuất hiện, nhìn về phía đối phương:

"Sợ là ngươi cũng quên nơi này là nơi nào?"

"Nơi này chính là động thiên Thượng Thanh Huyền U, chính là địa bàn của Toàn Chân đạo, các ngươi được mời đến đây thì chính là khách, chẳng lẽ lại muốn giọng khách lấn giọng chủ sao?"

"Cho dù các ngươi muốn làm vậy, nhưng cũng phải xem thử chủ nhân có muốn hay không!"

"Tốt!" Trên mặt Quách chân nhân lộ ra vẻ kinh ngạc, trong giọng nói còn mang theo sự ngạc nhiên:

"Rất tốt!"

"Quách mỗ đã quên là đã bao nhiêu năm không có tên hậu bối nào dám làm càn ở trước mặt Quách mỗ rồi, ta lại muốn xem xem ngươi có lực lượng gì!"

"Đủ rồi." Lúc này, trên hư không lại vang lên một giọng nói.

Chân nhân của Thanh Vân cung Thẩm Nam Sơn xuất hiện, biểu lộ của Thẩm Nam Sơn vẫn luôn ôn hòa nay lại lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, Quách chân nhân nhìn lại:

"Chẳng lẽ Quách đạo hữu đang muốn lấy lớn hiếp nhỏ sao?"

Khí tức của Quách chân nhân trì trệ.

.....

Trên đại điện, song phương năm người đang ngồi hai bên.

Quách chân nhân của Chí Thánh Đạo tràng đang lộ ra vẻ mặt âm trầm, quần áo trên người không gió tự bay, Vô Chứng Đại sư cũng thu hồi ý cười, im lặng không nói.

Bên phía Thái Ất tông.

Ngoại trừ Thanh Vân cung Thạch Trai cư sĩ Thẩm Nam Sơn ra, còn có Nguyên Anh Chân nhân của Trùng Dương cung Đan Dương Tử cũng đã từ nơi trông giữ trở về.

Mạc Cầu đang ngồi ở dưới hai người này, nhưng lại không giống như một vị vãn bối.

Càng giống như đang bình khởi bình tọa với hai người.

Loại thái độ này cũng làm cho ánh mắt của Vô Chứng Đại sư lấp lóe, thỉnh thoảng nhìn lên người Mạc Cầu, trong mắt hiện ra vẻ trầm tư.

"Chẳng qua chỉ là việc rất nhỏ, sao phải mức này?"

Đan Dương Tử lão luyện thành thục, đợi khi nghe rõ mọi chuyện liền nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tình thế trước mặt đang cực kỳ nghiêm trọng, người trong nhà sao phải xảy ra tranh chấp, theo ta thấy thì việc này coi như thôi, song phương không tiếp tục truy cứu là được."

"Như thế nào?" Quách chân nhân lạnh giọng mở miệng:

"Đệ tử của quý tông tự ý xông vào trụ sở của đạo trường ta, đánh phá, cướp bóc đều đã làm hết, còn không cho người khác chất vấn hay sao?"

"Cái này. . ." Đan Dương Tử khẽ vuốt râu:

"Chuyện này như thế nào thì tạm thời không đề cập tới, nhưng có một chuyện mà Quách đạo hữu đã nói sai."

Đan Dương Tử nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, nói:

"Mặc dù các mạch của Thái Ất tông đồng khí liên chi, nhưng lại không phân cao thấp, Đạo chủ Toàn Chân đạo cũng là trụ cột tông môn giống như hai người chúng tôi."

"Nếu mà nói là đệ tử thì thật là sai lầm lớn!"

Thẩm Nam Sơn chậm rãi gật đầu.

"A. . ." Hiển nhiên là Quách chân nhân vẫn còn không tin lời nói này, lập tức lạnh lùng nói:

"Hai vị cần gì phải lừa mình dối người, Toàn Chân đạo chỉ vừa lập đạo mấy chục năm, truyền thừa chỉ vừa sơ thành, Đạo chủ cũng chỉ có tu vi Kim Đan."

"Chuyện này cuối cùng vẫn phải rơi trên người của hai vị."

Thái Ất tông có rất nhiều phân mạch, có thể nhờ vả chút quan hệ thì cũng là chuyện khó, chỉ có lục cung mới được xem như chân chính truyền thừa.

Theo như ông ta thấy thì Toàn Chân đạo cũng chỉ một phân mạch mà Thái Ất tông đặt trên mặt bàn để thuận tiện làm việc mà thôi.

"Quách đạo hữu có chỗ không biết." Thẩm Nam Sơn lắc đầu:

"Toàn Chân đạo không giống với các phân mạch khác, Mạc Cầu cũng khác với người khác, từ lúc mới bắt đầu lập đạo, động thiên Thượng Thanh Huyền U này đã là của hắn."

"Hả?"

Quách chân nhân nhíu mày.

Vô Chứng Đại sư thì hơi biến sắc.

Đem một Động thiên vô chủ nhường lại cho một giới Kim Đan, còn giúp đỡ người này tự lập nhất mạch, cách làm việc của Thái Ất tông đều không phân nặng nhẹ như vậy sao?

"Xem ra Quách chân nhân đã có chút hiểu lầm với Toàn Chân đạo." Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng:

"Đúng dịp, hôm nay có nói rõ mọi chuyện, cũng miễn cho sau này có ít người không phân nặng nhẹ, mọi chuyện lớn nhỏ trong thế giới này đều do Mạc mỗ làm chủ."

"Hai vị tiền bối. . ."

Hắn nhìn về phía hai người Thẩm Nam Sơn, nhẹ gật đầu rồi tiếp tục nói:

"Ý kiến của tiền bối cũng chỉ là tham khảo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận