Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 440. Trác Bạch Phượng

Chương 440. Trác Bạch Phượng


Người dịch: Whistle

Nếu như chỉ là vụ mất tích, gặp nạn bình thường thì hắn sẽ không ngại xuất thủ tương trợ.

Nhưng bây giờ đã xuất hiện cả tu sĩ Đạo cơ trung kỳ, còn có Di Thiên Hoàng Phong và Thái Ất Thần Lôi Chú.

Hiển nhiên là gã 'Ngũ Gia' kia cũng không chỉ hành động một người.

Đối với Mạc Cầu thì việc tiếp tục truy tra đã có chút nguy hiểm.

Không đáng.

"Đệ thật là!" Liễu Vô Thương nhíu mày, có chút bất đắc dĩ với cách làm của Mạc Cầu, lắc đầu:

"Thôi được rồi, việc này ta sẽ. . . Tìm Bạch sư tỷ tới hỗ trợ."

Mặc dù chuyện này có khả năng liên quan đến việc Thái Ất Thần Lôi Chú bị tiết lộ, dù là y thì cũng cảm thấy trong lòng không chắc.

Tạ Lưu Vân lại không còn ở phụ cận, ngược lại thì Bạch sư tỷ của Ất Mộc cung đang tọa trấn nơi này, có thể mời nàng trợ giúp.

"Vậy thì làm phiền sư huynh." Mạc Cầu chắp tay:

"Tại hạ cáo từ!"

"Haizz!"

Liễu Vô Thương đưa tay, còn chưa kịp mở miệng liền thấy Mạc Cầu hóa thành một đạo độn quang rời đi.

Giống như phải nhanh chóng rời xa nơi tranh chấp này.

. . .

Một mảnh thuỷ vực.

Có hai bóng người đang khoanh chân ngồi ngay ngắn, mặt nước êm ả phản chiếu hình bóng của hai người này.

Chuyện quỷ dị là.

Trong nước không chỉ có hình bóng của bọn hắn, mà còn có mười mấy sợi tơ màu đen.

Những sợi tơ này giống như mấy cây xúc tu quỷ dị đang liên tiếp mặt nước và trời cao, thỉnh thoảng sẽ rung lắc nhè nhẹ.

Một lúc nào đó.

"Bạch!"

Một người trong đó đột nhiên mở mắt ra, từ trên người lấy ra một vật, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.

"Thế nào?"

"Ngũ đệ chết rồi!"

"Cái gì?"

Mặt nước nổi lên gợn sóng, nơi xa còn có hai bóng người phá toái hư không, tiêu xạ mà tới.

"Đại ca, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ngũ ca đã xảy ra chuyện gì?"

"Tình huống bây giờ còn không rõ ràng lắm." Sắc mặt của tên đại ca trở nên âm trầm, vẻ mặt khô vàng biến hóa liên hồi:

"Lão Ngũ đã thất thủ, nơi này của chúng ta cũng đã không an toàn nữa, nhất định phải lập tức rời đi."

"Nhưng. . . " Một người lộ vẻ chần chờ:

"Huyền Ti Sưu U đã đến bước cuối cùng rồi, chỉ cần lại thêm một ngày nữa thì chúng ta sẽ có thể tìm được tung tích của ả nữ nhân kia."

"Lúc này đi, chẳng phải là bỏ dở nửa chừng sao?"

"Không sai!" Một người có bộ dáng giống như đồng tử gật đầu thật mạnh:

"Người kia đã giết ngũ ca thì chắc chắn sẽ tới bên này, sao chúng ta không bố trí mai phục ở chỗ này."

"Vừa có thể tìm được nữ nhân kia, hoàn thành nhiệm vụ của chủ thượng, lại còn có thể báo thù rửa hận cho ngũ ca."

"Không sai!"

"Chính là lý này."

"Bằng vào các loại thực lực của chúng ta, chỉ cần không phải tông sư Kim Đan thì dù là ai tới cũng khó đạt được kết quả tốt. Vả lại ả ta chỉ là một tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ không được đón nhân, chắc là sẽ không có tông sư Kim Đan chạy tới."

Giọng nói này từ bốn phía truyền đến, lại giống như hơn năm sáu người đang nói.

"Ngô. . ." Đại ca lộ vẻ trầm ngâm, thật lâu sau mới nói:

"Đợi thêm nửa ngày nữa!"

"Nếu như sau nửa ngày mà còn không thể tìm được tung tích của nữ nhân kia thì chúng ta sẽ rời đi, cùng lắm thì hủy đi vùng thủy mạch này."

"Rõ!"

Mạc Cầu trở về động phủ lại không đi nghỉ ngơi mà lập tức bắt đầu gia cố trận pháp của động phủ.

Nếu đã nói với Liễu Vô Thương rồi thì xem như giữ lời.

Trần Mộc có thể khẳng định.

Gã 'Ngũ Gia' kia đã thi triển Thái Ất Thần Lôi Chú!

Ngay cả Thần thông bí truyền Thái Ất Thần Lôi Chú đều có thể tiết lộ, điều này nói rõ Thái Ất tông cũng đã không an toàn.

Ít nhất là ở trong tông môn cũng có hạng người lòng hoài khó lường.

Lại bị mình bất hạnh đụng phải, vì lý do an toàn, vẫn là nên gia cố động phủ một mới ổn.

Tòa động phủ này của hắn vốn là nơi tiềm tu của một vị tông sư Kim Đan, trận pháp lại trải qua nhiều năm hoàn thiện.

Tin rằng cho dù Tông sư Kim Đan đích thân tới thì cũng khó mà có thể dễ dàng phá vỡ.

Trùng hợp là.

Trong tay hắn lại có một bộ Âm Khuê Đại Trận không sai, có thể tăng thêm một tầng phòng ngự cho động phủ.

Mạc Cầu lập xong Trận pháp liền không bước ra ngoài nữa, ở trong động phủ dốc lòng tu hành.

Nhoáng một cái.

Đã hơn tháng trôi qua.

Một ngày này, Đại sư huynh Tạ Lưu Vân đưa tin khẩn cấp triệu hắn đến Thuần Dương cung.

"Mạc sư đệ, mau tới đây!"

Đi theo đối phương tiến vào một tòa điện ở hậu phương, thứ đập vào mắt chính là một tảng băng cứng.

Trong băng có một vị nữ tử xinh đẹp cau mày, tay bấm ấn quyết, khí tức trên người đã định trệ.

Trác Bạch Phượng!

"Sư đệ." Tạ Lưu Vân ra hiệu:

"Có nhìn ra vấn đề gì không."

"Ừm." Mạc Cầu híp mắt, vừa đi vừa về xem kỹ băng cứng:

"Xem ra Trác cô nương đã gặp nguy hiểm gì đó nên bèn dùng bí pháp phong tồn bản thân mình trong tảng huyền băng này."

"Tảng huyền băng này đã tương liên với khí cơ của nàng, không thể phá vỡ, e là đã lấy được từ một chỗ băng mạch nào đó."

"Pháp nhãn của sư đệ không sai." Tạ Lưu Vân gật đầu:

"Bọn ta tìm được Trác Bạch Phượng ở trong một vùng thủy mạch dưới lòng đất, lúc đó nàng đang xuôi theo dòng nước hơn trăm dặm."

"Ừm."

Nói đến chỗ này, Tạ Lưu Vân nghiêng đầu mắt nhìn Mạc Cầu, ánh mắt mang theo thâm ý nói:

"Người vây giết nànng không hề tầm thường, cho dù là Bạch sư muội xuất thủ thì cũng không thể kiến công."

"Ngược lại còn làm cho vài vị sư đệ sư muội bị thương."

"Thậm chí nếu như không phải những người này sốt ruột đào thoát, lại sợ tông môn trả thù, e là lần này đã có người gặp nạn."

Sắc mặt Mạc Cầu nghiêm lại.

Bạch Tiểu Nhu chính là đại sư tỷ của Ất Mộc cung, tu vi Đạo cơ, chỉ kém nửa bước nữa là trở thành cao thủ Giả Đan.

Ngay cả như vậy mà cũng không thể bắt được đối phương?

Nghĩ nghĩ, trong lòng Mạc Cầu không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may lúc đó mình kịp thời rời khỏi.

Nếu không, hậu quả khó liệu.

Nghĩ đến đây, Mạc Cầu lại nhíu mày mở miệng: "Trác cô nương là người của Bắc Đấu cung, dù có xảy ra chuyện thì cũng không tới phiên chúng ta nhúng tay vào nha?"

"Cái này. . ." Tạ Lưu Vân hơi biến sắc, dừng một chút, y mới chậm rãi nói:

"Thiên trưởng lão của bản phong đích thân mở miệng dàn xếp nàng ở lại Thuần Dương cung dàn xếp, để cho chúng ta phụ trách xử lý chuyện này."

"Ồ?" Mạc Cầu nhíu mày.

Xem ra người trong tông môn cũng đã phát hiện được cái gì rồi, cố ý bỏ qua Bắc Đấu cung.

"Sư đệ không cần nghĩ nhiều." Tạ Lưu Vân nói:

"Lễ tế tuần sơn sắp đến rồi, Bắc Đấu cung nhất mạch chuyên công sát phạt nên cũng không còn sức để ý tới những việc khác."

Lời này ngay cả y cũng không thể nào tin được, vội vàng chuyển dời chủ đề:

"Đệ xem thử tình huống của Trác sư muội như thế nào đi, vài vị sư huynh đệ trước mà ta gọi tới đều đã thúc thủ vô sách."

"Được."

Mạc Cầu gật đầu, mắt hiện linh quang quan sát thật kỹ.

Thật lâu sau mới thu tầm mắt lại:

"Bí pháp mà Trác cô nương thi triển cực kỳ cao minh, có thể phong tỏa khí tức toàn thân, vào lúc sắp chết, thân hồn định trệ, cho nên mặc dù bản thân bị trọng thương nhưng vẫn bảo lưu lại một tia sinh cơ."

"Phương pháp này lại có công hiệu dị khúc đồng công với một môn y thuật mà đệ biết."

"Có thể cứu được hay không?" Hai mắt Tạ Lưu Vân sáng lên:

"Chắc là nàng đã biết được chuyện gì đó rất quan trọng với tông môn, nếu như sư đệ có thể cứu chữa thì trong cung sẽ có trọng thưởng."

"Cứu là cứu được, nhưng sẽ rất chậm." Mạc Cầu mở miệng:

"Tình huống hiện giờ của Trác cô nương hết sức đặc thù, nhanh chóng tỉnh lại sẽ chỉ hủy đi chút sinh cơ còn sót lại của nàng."

"Phải chậm rãi mưu toan."

Tạ Lưu Vân hỏi: "Cần bao lâu?"

"Nhanh thì năm sáu năm, chậm thì một hai chục năm cũng có khả năng." Mạc Cầu mở miệng, thấy sắc mặt đối phương biến đổi, lại nói:

"Đương nhiên, nếu như có Tông sư Kim Đan xuất thủ bảo vệ thì tốc độ có thể tăng lên một chút, nhưng trong nửa năm một năm thì chắc chắn sẽ chưa thể tỉnh lại."

"Kim Đan, nửa năm một năm." Tạ Lưu Vân ra vẻ trầm ngâm, một lát sau, mới chậm rãi gật đầu:

"Có thể cứu tỉnh cũng đã nỗ lực hết sức rồi, mời sư đệ xuất thủ!"

"Được."

Mạc Cầu gật đầu.

. . .

"Sư đệ diệu thủ!"

Trong điện, Tạ Lưu Vân ngồi ngay ngắn ở chính giữa, ánh mắt sợ hãi thán phục nhìn về phía vẻ mặt mỏi mệt Mạc Cầu:

"Khi ta nghe Ngôn lão nói y thuật của sư đệ cực kỳ cao minh thì trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi."

"Hôm nay, xem như thêm kiến thức."

"Sư huynh quá khen." Mạc Cầu lắc đầu:

"Tình huống của Trác cô nương trùng hợp tương đồng với sở học của đệ mà thôi, xem như may mắn."

"Vậy thì thật sự là rất rất may mắn!" Tạ Lưu Vân tán thưởng:

"Luyện đan, y dược, trận pháp, thậm chí là cả ngự kiếm thuật của sư đệ đều cực kỳ cao minh, thật là làm cho người ta bội phục."

"Ngô. . ."

"Ta nghe Liễu sư đệ nói là Mạc sư đệ không có ý định tham gia lễ tế lần này?"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Mạc mỗ tu vi không đủ, đi cũng không có đại dụng, ngược lại thì ở trên phương diện tu hành cũng sắp đến cửa ải."

"Thật sự không muốn lãng phí thời gian."

"Cửa ải." Ánh mắt Tạ Lưu Vân chớp động:

"Xem ra sư đệ sắp phá Đạo cơ trung kỳ, không biết dự tính dùng mấy năm để đột phá?"

"Cái này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm:

"Ba năm, năm năm thì cũng không sai biệt lắm."

"Ba năm năm." Tạ Lưu Vân nghe vậy liền cười một tiếng:

"Hình như chuyện này cũng không trễ thời gian tham gia lễ tế tuần sơn, nếu như có thể lập được công lao trong lúc tuần sơn thì ngược lại còn có thể tiết kiệm thời gian nữa."

"Ừm!"

Y nghiêm túc nói:

"Sư đệ, đệ thân mang y thuật cao minh như vậy, nếu như không tham gia tế lễ thì e rằng sẽ là một tổn thất lớn của tông môn."

"Hay là đệ cũng tham gia đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận