Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 593. Tai Bay Vạ Gió

Chương 593. Tai Bay Vạ Gió


Người dịch: Whistle

"Ngô. . ." Tống Đốc híp mắt:

"Phong Duyệt Sơn gia nhập Phái Thương Vũ vốn là có tâm tư khác, tên Mạc Cầu kia thì càng không hỏi thế sự, cũng không cần phải quá để ý."

"Về phần Tiết Lục Y, nàng ta rất ít động thủ, nhưng ngàn vạn không thể khinh thường, ta từng nghe nói, truyền thừa trên người nàng cực kỳ cao minh!"

"Răng rắc. . ."

Lời còn chưa dứt, bên dưới bất ngờ xảy ra biến cố.

Tam Âm Lục Hồn Xoa của Phong Duyệt Sơn đang đại triển thần uy thì lại bỗng nhiên phát ra một tiếng nứt vang, Linh quang lập tức trở nên ảm đạm.

"Không tốt!"

"Thủ đoạn thật ác độc!"

"Ngừng tay!"

Trong lúc nhất thời, đám người song phương đều đồng thời biến sắc.

Gương mặt xinh đẹp của Tiết Lục Y đã trở nên trắng bệch, nôn nóng quát lên một tiếng, Phi Tiên Kiếm lao ra nhanh như điện thiểm, hóa thành một làn khói xanh lao thẳng tới chỗ Âu Dương Ác.

Phản ứng của nàng cũng không chậm.

Làm gì. . .

"Bạch!"

Kiếm mang đen thui lóe lên một cái rồi biến mất, rẽ ngoặt một cái giữa không trung, ngăn cản lại Phi Tiên Kiếm.

"Đinh. . ."

Song kiếm va chạm, bay ngược hai hướng.

Mà ở trong hư không, thân thể Phong Duyệt Sơn cứng đờ, há miệng muốn nói, nhưng trên cổ đã xuất hiện một khe hở kéo dài tới vùng eo.

"Phốc xích. . ."

Huyết vụ tràn ngập, hai đoạn tàn khu rơi xuống bên dưới.

"Không hổ là tên tội phạm giết người như ngóe, hạ thủ thật tàn nhẫn, không nể nàng gì cả." Hai mắt Tề Vạn Niên co vào:

"Pháp khí của Âu Dương Ác có lực lượng băng diệt, Pháp khí của Phong Duyệt Sơn nhìn như bình thường, nhưng kỳ thực nội bộ đã bị hao tổn nghiêm trọng."

"Một lần bộc phát, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị. . ."

Tề Vạn Niên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Âu Dương Ác bằng ánh mắt mang theo chút kiêng kị.

Mặc dù là tán tu không có bối cảnh, khuyết thiếu núi dựa, nhưng cũng thiếu đi không ít cố kỵ, muốn giết người thì sẽ không thủ hạ lưu tình.

"Ác tặc!"

Phía dưới, thân thể mềm mại của Tiết Lục Y run rẩy, miệng quát lên một tiếng, Phi Tiên Kiếm lấp lóe giữa không trung, hóa thành phiêu miểu kiếm quyết bao phủ xuống Âu Dương Ác.

Chân Tiên đạo chính là tông môn cao cấp nhất đương thế, nghe nói là do một nhân vật nào đó từ thượng cổ truyền lại.

Còn mạnh hơn Thái Ất tông và Yển tông một bậc.

Truyền thừa chi pháp đương nhiên là bất phàm.

Lúc này, kiếm quang bao phủ, huyền diệu dị thường, giống như bao dung tứ cực, khóa chặt bát phương, phiêu miểu vô tung, cũng làm cho sắc mặt Âu Dương Ác đại biến.

Tu vi cảnh giới của Tiết Lục Y không cao, nhưng Ngự kiếm pháp này đúng là rất thần diệu.

Trong khi suy nghĩ, gã ta vội vàng thu hồi Phi kiếm, ổn thủ phạm vi mấy trượng quanh mình, đồng thời giật xuống sợi phật châu trên cổ, vung tay tế ra.

"Đi!"

Một tiếng quát khẽ vang lên, mười tám viên phật châu hóa thành một cái đầu lâu lớn gần một trượng, miệng lớn lúc mở lúc đóng, bổ nhào về phía Tiết Lục Y.

Mắt của đầu lâu bốc lên bích hỏa, miệng hiện khói đặc, mười tám viên nối liền thành một mảnh, điên cuồng cắn xé.

Tiết Lục Y hơi biến sắc, miệng lại quát khẽ một tiếng, tiếp tục tế ra một thanh Phi kiếm đánh về phía đầu lâu.

"Bành!"

"Oanh. . ."

Tiếng va chạm ngột ngạt như tiếng sấm vang lên, Bích Lân Quỷ Hỏa vương vãi tứ phương.

Trải qua Phi kiếm trảm kích, những viên đầu lâu này cũng chỉ lui lại một chút, không bị thương tổn chút nào, chỉ điều chỉnh sơ một chút rồi lại tiếp tục đánh tới.

"Ma La Thập Bát Hư Tướng."

Hai mắt Tống Đốc co vào, ngưng trọng mở miệng nói:

"Tướng này có tổng cộng cửu phẩm, cửu phẩm đại thành có thể so với Pháp bảo, bộ Pháp khí này của Âu Dương Ác đã có Thất phẩm chi tướng."

"Số người mà gã giết. . ."

"Sợ là khó mà tính toán!"

Một tên tu sĩ có tâm tính hung tàn như vậy, để bọn hắn thay thế Phái Thương Vũ có phải là một ý hay hay không?

Trong lúc suy nghĩ, mười tám cái đầu đã phát ra những tiếng quái khiếu 'cạc cạc', từ bát phương vọt tới bao bọc vây quanh Tiết Lục Y.

"Tiết tiên tử!"

"Phó môn chủ!"

Ở trên đảo, Lương Hồng và Hạng Phủ Minh còn chưa khôi phục không khỏi la hét một tiếng, vội vã khống chế độn quang lao tới chỗ Âu Dương Ác.

"Các ngươi muốn làm gì?" Đám người Dương Tà cười lạnh, đồng thời hành động:

"Muốn cùng nhau động thủ sao?"

"Bọn ta phụng bồi!"

Trong cung điện trên mây, ba thế lực đều đang chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống chiến trường bên dưới, tuy rằng biết là không hợp quy củ, nhưng lại không có người nào lên tiếng.

Đánh đi!

Giết đi!

Đồng quy vu tận luôn càng tốt, vừa lúc có thể để trống một vị trí.

"Phi!"

Dưới nước, Trọng Minh Hỏa Mãng há mồm phun ra một cây xương cá, thân thể co rụt lại, huyễn hóa ra hình người, đang muốn hiện thân để giải quyết phiền phức.

Đúng vào lúc này.

Mắt nó đột nhiên co rụt lại, nghiêng đầu nhìn về phương xa, trong đôi mắt màu đỏ lộ ra vẻ kinh nghi bất định.

Thậm chí là. . .

E ngại!

"Ầm ầm. . ."

Tiếng nổ liên miên không dứt giống như sấm rền, tình huống trong tràng đang giương cung bạt kiếm, lúc này lại đột nhiên trì trệ, nhao nhao nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Phát sinh chuyện gì?"

Trong tầm mắt, cuối đường chân trời có một cơn sóng bạc lăn lộn ập tới.

Lúc đầu, cơn sóng này chỉ có một đường kẽ, nhưng thoáng qua đã trở thành một cơn sóng lớn kéo dài hơn mười dặm, cuối cùng lại càng hóa thành một cơn sóng thần che khuất cả bầu trời.

Hai luồng khí tức làm cho người ta kinh ngạc run rẩy đang điên cuồng va chạm ở bên trong.

Hơn nữa, còn đang lao tới gần.

"Không tốt!"

Sắc mặt Tống Đốc đại biến, vội vã thôi động Phi Vân Hiên lao về phương xa.

Phi Vân Hiên mặc dù là nơi hội tụ cho việc ăn uống tiệc rượu, nhưng lại không tiện di động, so với con sóng thần đang ở phía sau lao tới thì càng chậm như rùa bò.

Mắt nhìn thấy đã bị áp sát.

"Chết đi!"

Tưởng Nguyên Sinh giơ thương rống to, mũi thương toát ra từng tia ý lạnh, hàn khí dung nhập vào dòng nước xung quanh, một mảnh huyền băng lập tức lan tràn.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, một ngọn núi băng đã xuất hiện bên trong thủy triều.

Núi băng cao chừng trăm trượng, lập tức đập xuống, còn chưa rơi xuống mặt nước thì mảnh thủy vực phía dưới đã bị lõm xuống tạo thành một cái hố sâu mấy trượng.

"Oanh!"

Tiếng nổ kinh thiên.

Một luồng hư ảnh từ bên dưới thuỷ vực xông ra, loé lên một cái liền xuất hiện ở bên ngoài.

Mạc Cầu bị khói đen bao phủ, phía sau có trăm ngàn sợi xiềng xích bị Quỷ hỏa quanh quẩn đang bay múa, đột nhiên quấn tới ngọn núi băng kia.

"Hây!"

Hắn quát khẽ một tiếng, Kim Đan nhanh chóng rung động, toàn lực vận chuyển Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân.

Xiềng xích khẽ quấn giữa không trung, mang theo núi băng quay thành một vòng tròn lớn rồi lại hung hăng ném ngược lại, tạo ra một cơn sóng lớn cao ngàn trượng.

"Răng rắc. . ."

Tiếng nứt vang truyền đến.

Một cây ngân thương xuyên thủng núi băng, mũi thương rung động, vô tận cự lực bộc phát, núi băng to lớn lập tức bị Tưởng Nguyên Sinh đánh cho vỡ nát.

Ở trước mặt hai người này, ngọn núi to lớn vừa rồi chỉ giống như là một thứ đồ chơi có thể tùy ý thưởng thức.

Mạc Cầu đứng trên không, có phần bất đắc dĩ nhìn xem Tưởng Nguyên Sinh đang đuổi theo mình, thân hình thoắt một cái đã hóa thành một làn âm phong xông tới đám mây bên trên.

Mà đám mây ở bên trên lại là Phi Vân Hiên.

"Tiền bối, thủ hạ lưu tình!"

"Lăn đi!"

Tưởng Nguyên Sinh cũng theo sát xông lên đám mây, thấy Mạc Cầu đã vào bên trong, mà Phi Vân Hiên lại đang toàn lực thôi động trận pháp.

Nên gã ta liền nổi giận gầm lên một tiếng, cầm thương vọt tới.

Thanh trường thương trong bàn tay gã ta chính là một món dị bảo, đột nhiên vung lên, không khí nổ tung, tạo ra những tiếng kinh lôi vang vọng, còn có từng tầng khí lãng cuồn cuộn mang theo kình phong gào thét ập tới.

Lầu các trong Phi Vân Hiên lập tức gặp phải đại kiếp.

Linh quang trận pháp đứng trước cỗ cự lực này liền nhu nhược không chịu nổi một kích, trong nháy mắt đã nổ tung, đình đài lầu các cũng lập tức nổ tung.

Vô số người kêu thảm từ trên đám mây rơi xuống, đâm đâu xuống mảnh thủy vực bên dưới.

Trong đó còn bao gồm cả tu sĩ Đạo cơ.

Chỉ mới qua hai ba hơi hô hấp, Tưởng Nguyên Sinh đã xông phá Phi Vân Hiên, chém vỡ tường vân trên không trung.

Trước đó không lâu nơi này còn là tiên điện tinh xảo như mây, lúc này thì đã bị phá thành mảnh nhỏ, tiếng kêu rên khắp nơi, bóng người, nhà gỗ, xà nhà đang rơi xuống bên dưới.

Một lát sau.

Chỉ còn sót lại phòng ốc, nhưng sau khi đã mất đi Trận pháp chèo chống thì số phòng ốc này cũng rơi xuống mặt nước bên dưới, tạo ra một cơn gợn sóng lớn.

Tống gia hao phí trăm năm mới xây thành tòa pháo đài di động này, nó là chỗ dựa của gia tộc, bây giờ lại bị vỡ tan nát, mảnh vỡ đầy trời, cũng không còn tồn tại nữa.

Mạc Cầu xông ra Phi Vân Hiên, thân thể nhoáng một cái đã hóa thành một làn âm phong, thổi khắp tứ phương.

Bản thể ẩn vào trong hư không khó mà nhận ra.

"Đứng lại!"

Tưởng Nguyên Sinh trợn trừng mắt, trường thương như rồng, điểm ra vô số dòng nước.

Dòng nước kia chỉ to bằng ngón tay, nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng, bất kỳ vật gì ở xung quanh bị nó chạm vào liền lập tức vỡ nát tại chỗ, không có ngoại lễ.

Phi kiếm của Dương Tà, mười tám cái đầu lâu của Âu Dương Ác, bảo vật hộ thân của Tống Đốc. . .

Một đám tu sĩ Đạo cơ lập tức kêu thảm, liên tiếp phun ra máu tươi, những bọn hắn lại không dám nghĩ nhiều, vội vàng hấp tấp bỏ chạy bốn phía.

Tai bay vạ gió!

Đám người Tiết Lục Y phản ứng khá nhanh, cũng lại không nằm trong phạm vi chịu ảnh hưởng, nên liền vội vã trở về Băng Hỏa đảo, toàn lực kích phát Trận pháp trên đảo.

Đối mặt với thảm trạng của những người khác, bọn họ cũng chỉ đành nín nhịn cười trên nỗi đau của người khác, nhìn dòng nước cuốn lên ở cách đó không xa, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận