Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 447. Động Thủ

Chương 447. Động Thủ


Người dịch: Whistle

Nhiệm vụ của Mạc Cầu rất đơn giản, trị liệu, ổn định thương thế của một chút thương binh, đồng thời tuần sát vài chiếc lâu thuyền, trấn áp Linh thú dị động.

Trong lâu thuyền có hàng hóa, có Linh thú, có kỳ trân, ngoài ra còn có hơn một trăm người trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng.

Theo thuyết pháp của Thái Ất tông.

Những người tuổi trẻ này chỉ bị kẻ xấu mê hoặc, bất hạnh nhập tà đạo, nhưng bọn họ còn nhỏ tuổi, cũng chưa từng phạm phải sai lầm lớn, còn có thể cải tà quy chính, bước vào chính đồ.

Từ khi xuất phát đến nay đã qua mấy ngày.

"Mạc tiền bối."

Trên boong tàu.

Vương Sung cung thân, nhỏ giọng mở miệng:

"Trong nhóm người này có vài người thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ mà đã là Luyện khí tầng bảy."

"Pháp môn tu hành đều là hàng phổ thông, nếu như nhập tông môn, sợ là tám chín phần mười có thể chứng Đạo cơ."

Nói đến chỗ này, trên mặt y không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Mạc Cầu gật đầu, thuận miệng hỏi: "Mấy ngày nay có xảy ra mâu thuẫn gì không?"

Tuy nói là đã cải tà quy chính trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng là cướp tới, có ít người cũng không vui lòng.

Khó tránh khỏi chuyện làm mình làm mẩy.

"So lúc vừa tới thì đã tốt hơn nhiều rồi." Vương Sung mở miệng:

"Tiền bối, ngài có muốn gặp mặt bọn hắn một lần không?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu trầm ngâm, nghĩ đến sau này còn có rất nhiều thời gian, nên liền gật đầu:

"Cũng được."

"Mời!"

Vương Sung vội vàng cúi đầu, lấy ra chìa khoá mở cửa khoang.

Trong khoang thuyền, một vùng tăm tối, hơn trăm người đang co rụt cơ thể, hoặc ngồi xổm hoặc nằm, chen chúc trong khoang thuyền nhỏ hẹp, còn có một mùi lạ xông vào mũi.

Nhìn thấy có người bước vào, có vài người trong khoang thuyền cũng chỉ co giật thân thể liền không còn phản ứng.

"Tiền bối, địa phương có hạn." Thấy Mạc Cầu mày nhăn, Vương Sung vội vàng mở miệng giải thích:

"Vả lại, lúc trước bọn hắn cũng không thành thực, nếu như tách ra để trông chừng thì lại không đủ nhân thủ, bất đắc dĩ nên mới để vậy."

"Thôi!" Mạc Cầu lắc đầu:

"Chớ có hà khắc trong chuyện ăn uống, cái khác trước. . ."

"Ngô!"

Mạc Cầu bỗng dưng nhướng mày nhìn về phía một tiểu nữ hài đang co rụt thân thể trong đám người.

Cảm giác có phần quen thuộc.

Trong khoang thuyền âm u ẩm ướt có một nhóm người trẻ tuổi đang ngồi xổm hoặc đang nằm, thân thể co ro.

Vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn nên trên người của bọn hắn đều bị hạ Cấm chế, khó thi triển pháp lực.

Mạc Cầu dạo bước đi tới, ánh mắt đảo qua những người trẻ tuổi trong khoang thuyền.

Trong những người tuổi trẻ này, người nhỏ thì chỉ mới khoảng hơn 10 tuổi, người lớn nhất cũng không quá hai mươi.

Mặc dù toàn thân dơ dấy, nhưng khí tức trên người lại rất thông thấu.

Nhìn một cái liền biết.

Nhóm người này đều là hạt giống tu hành tuyệt hảo.

Khó trách Thái Ất tông không muốn ra tay độc ác, thậm chí còn mang bọn hắn về tông môn để bồi dưỡng thêm.

Nếu như thật sự có thể cải tà quy chính, sau này bọn hắn chính là trợ lực không thể thiếu của tông môn.

Vả lại vì tuổi còn nhỏ nên khả năng cải tạo cũng lớn.

Thấy Mạc Cầu cất bước đi tới, những người trẻ tuổi trong khoang thuyền đều nhao nhao ngẩng đầu, ánh mắt khác nhau.

Có người tràn đầy phẫn nộ, có người mang theo vẻ thấp thỏm, cũng có người lộ ra vẻ hiếu kì. . .

"Đát. . ."

Mạc Cầu ngừng bước trước mặt một tiểu cô nương, hắn nhíu mày, chậm rãi nói:

"Ngẩng đầu lên."

"Vâng."

Tiểu cô nương run run rẩy rẩy ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Đây là một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Chút bùn đất trên mặt không thể che lấp đi vẻ thanh thuần của nàng, ngược lại càng làm cho đôi mắt trở nên càng trong suốt hơn.

Khuôn mặt mỹ lệ, khí chất thuần túy, vóc dáng thì lại có phần hơi thiếu dinh dưỡng, sắc mặt cũng có chút khô vàng.

Mà những này cũng không phải là trọng điểm mà Mạc Cầu chú ý.

Quen thuộc!

Cô gái này cho hắn một cảm giác giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó rồi.

Nhưng trong lúc nhất thời thì Trần Mộc lại không thể nào nhớ ra là mình đã từng gặp ở nơi nào.

"Mạc tiền bối." Vương Sung ở bên cạnh thấy thế bèn mở miệng:

"Nha đầu này được tìm thấy trong động phủ của một vị tà đạo, hẳn là lô đỉnh của vị tà đạo kia."

"Chẳng qua bởi vì tu vi của nàng quá yếu cho nên mới có thể bảo toàn thân thể."

"Hà tiền bối đã đích thân xem qua, nói là nàng có thiên phú tuyệt hảo, ngày khác có hi vọng chứng được Đạo cơ."

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, hai mắt như hỏa ngọc, xuất hiện hồng mang, nhìn chằm chằm vào người của vị thiếu nữ này.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ run lên, vô thức rút lại thân thể, trên mặt còn lộ ra vẻ thẹn thùng và không cam lòng.

Dưới tầm mắt của đối phương, nàng cảm thấy như mình đang bị người nhìn thấu toàn bộ cơ thể, giống như trên người không mặc quần áo vậy.

"Tiền bối." Vương Sung thấy thế liền sững sờ:

"Làm sao vậy, có phải là có cái gì không đúng không?"

"Không." Mạc Cầu thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không hiểu:

"Có lẽ. . ."

"Là do ta nhìn lầm."

Mạc Cầu lắc đầu quay đầu cất bước định rời đi.

Trên đời này có biết bao nhiêu người giống nhau, có cảm giác quen thuộc tương tự cũng không tính kỳ quái, có lẽ là rất nhiều năm trước. . .

"Hả?"

Mạc Cầu bước chân dừng lại.

Trong đầu hắn lặng lẽ hiện lên một đoạn kinh lịch ở mấy chục năm trước.

Đó là lúc ở Đông An phủ, Phượng Đầu sơn, hắn đã từng gặp phải một vị 'yêu nữ' thông thạo Mê Hồn thuật.

Mặc dù đã từng gặp mặt một lần, nhưng bởi vì ấn tượng khắc sâu nên Mạc Cầu chưa lãng quên.

Bộ dáng của vị thiếu nữ ở phía sau lại giống như ả 'Yêu nữ' kia, độc nhất vô nhị.

Không đúng!

Hơn mấy chục năm trôi qua, nếu như ả 'Yêu nữ' kia chỉ là võ giả bình thường thì sợ là đã hao hết thọ nguyên rồi.

Mà nếu như không phải. . .

"Bạch!"

Mạc Cầu đột nhiên quay người, đập vào mắt chính là một luồng kiếm quang màu nước vô hình vô tướng.

Kiếm quang vô thanh vô tức, lặng lẽ phá vỡ hư không.

Thậm chí ngay cả cảm giác của Mạc Cầu đều không thể phát hiện được.

Ở khoảng cách không đủ một trượng, cho dù là đối với tu sĩ Luyện Khí cảnh tới nói cũng có thể bỏ qua.

Mà nay.

Tốc độ đột kích của kiếm quang lại nhanh như điện thiểm.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, một tầng liệt diễm hư ảo liền xuất hiện ở xung quanh người hắn, ngăn cản kiếm quang.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

So với điều khiển Phi kiếm thì thần thông niệm động tức phát hiển nhiên là sẽ phản ứng nhanh hơn.

"Bành!"

Kiếm quang nổ tung, Kiếm khí màu nước tán ra thành nhữung con Linh xà, ngang nhiên xông phá phòng hộ của Cửu Hỏa Thần Long Tráo rồi đánh về phía Mạc Cầu.

"Ông. . ."

Một tầng hào quang xuất hiện trên người Mạc Cầu.

Hào quang nội uẩn rất nhiều binh giáp, ẩn có binh qua tranh tranh, va chạm với kiếm khí đột kích.

Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp!

"Lốp bốp. . ."

Giống như bị vô số cự kiếm chém vào người, cho dù là tầng phòng ngự của Mạc Cầu rất kinh người, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.

Vả lại lực va đập to lớn cũng làm cho Pháp lực trong cơ thể hắn trở nên trì trệ, còn chưa kịp thời tế ra Phi kiếm thì toàn bộ cơ thể đã đâm vỡ vách tường rơi xuống boong tàu ở phía sau.

Khí tức trên người cũng hiện ra vẻ bất ổn.

"Động thủ!"

Ả nữ tử quát khẽ, kiếm quang màu nước lập tức chói lọi, tiện tay xoắn cho tên Vương Sung ở bên cạnh thành bọt thịt.

"Bành!"

Lâu thuyền rung mạnh.

Trong đám người, một tên tiểu mập mạp bỗng nhiên xoay người đứng lên, biểu lộ hèn yếu trên khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Tên mập này đạp mạnh một cái, toàn bộ lầu thuyền lập tức vang lên một tiếng nổ, khí lãng cuồn cuộn liền thổi cho tất cả mọi người bay ra ngoài.

"Chết!"

Trong tiếng rống giận dữ, tên tiểu mập mạp lập tức hóa thành một cự nhân khôi ngô, trong lòng bàn tay gã cũng xuất hiện một cây búa to.

Búa to bổ xuống, thế như khai sơn, lao thẳng đến trán của Mạc Cầu.

Phủ chưa đến, boong tàu dưới chân đã vỡ ra, hào quang hộ thể cũng điên cuồng lấp lóe.

"Đinh. . ."

Tiếng va chạm du dương từ trên boong thuyền truyền đến.

Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bỗng dưng bay ra ngăn ở trước cự phủ, lưỡi kiếm run rẩy trực chỉ lưỡi búa.

Cuối cùng thì phi kiếm cũng phản ứng kịp.

Đồng thời.

Ở quanh người Mạc Cầu xuất hiện chín cái đầu rồng do liệt diễm hội tụ mà thành, miệng rồng mở ra, phun ra chín luồng liệt diễm.

"Oanh!"

Chỉ một thoáng.

Gã mập ở trước người đã hóa thành một ngọn đuốc bị cháy hừng hực.

Linh hỏa tầng bảy viên mãn, ngay cả Pháp khí Cực phẩm cũng có thể luyện hóa, huống chi là cơ thể người?

"Các ngươi là kẻ nào?" Sắc mặt Mạc Cầu trở nên âm trầm, Phi kiếm chém vụt tới, đập bay mấy luồng kiếm quang màu nước đột kích:

"Dám gây chuyện ở nơi này, muốn chết!"

Trong tiếng hét phẫn nộ, kiếm quang âm lãnh đột nhiên chói lọi, trong nháy mắt đã chém cho gã mập đang giãy dụa thành hai khúc.

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

Nộ âm lên, ba món Pháp khí kỳ dị cũng phá vỡ tấm ván gỗ thoát ra ngoài, chém về phía Mạc Cầu.

"Tiểu tặc, không ngờ là chúng ta còn có thể gặp lại, ngươi lại còn trở thành tu sĩ Đạo cơ của Thái Ất tông."

"Đáng tiếc!"

Ả nữ nhân ở trong bóng tối lắc đầu thở dài:

"Hôm nay gặp mặt, chúng ta vẫn là cừu gia."

Trong giọng ả mang theo vẻ tiếc nuối, nhưng lúc hạ thủ lại không chút lưu tình, tay áo dài vung lên, gần một trăm cây phi châm ẩn độn vô hình lao nhanh đâm tới.

"Quả nhiên là ngươi."

Mạc Cầu nhíu mày, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm xoay tròn xung quanh người, ngăn cản tất cả thế công.

Đồng thời cong ngón búng ra, một luồng đao mang mang theo thiền ý màu vàng lặng yên lướt qua buồng nhỏ trên tàu.

Lưu quang!

"Phù phù!"

Đầu của một người lập tức bị phá vỡ, ngã ầm xuống tàu.

"Cẩn thận!"

Sắc mặt của ả ta đại biến, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, thân thể co rụt lại giấu trong một đám người trẻ tuổi, trong miệng còn nôn nóng quát:

"Kiếm pháp của kẻ này rất kinh khủng, đừng có lưu thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận