Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 668. Giao Dịch

Chương 668. Giao Dịch


Người dịch: Whistle

Tuy rằng tu vi của Mạc Cầu thấp, nhưng thực lực lại rất mạnh.

Nhất là sau khi học được Thập Đại Hạn, hiểu rõ và chưởng khống được tam hồn thất phách, thực lực càng viễn siêu cùng giai.

Cho nên hắn có thể cảm nhận được rất rõ sự biến hóa trong thiên địa hiện giờ có chỗ tốt cực lớn đối với hồn phách.

Có chút giống như. . .

Động thiên Thượng Thanh Huyền U?

Chỉ tốt ở bề ngoài.

Đúng là quy tắc trong thế giới Động thiên rất có ích với Thần hồn, nhưng lại vô ích cho việc tu hành, âm khí nồng nặc cơ hồ đã nghiền ép tất cả mọi thứ.

Bây giờ thì khác.

Thiên địa nguyên khí vẫn còn, lại sinh một tác dụng giúp ích cho Thần hồn, vả lại theo thời gian trôi qua, loại hiệu quả này dần dần tăng lên.

Chuyện gì xảy ra?

Mặc dù Mạc Cầu không rõ nguyên do cụ thể, nhưng trong lòng hắn cũng đã có vài phần suy đoán, những biến cố sợ là có quan hệ với các hành động của Thánh tông trong những năm gần đây.

Đa số tu sĩ đều không cảm nhận dị thường gì, chỉ có một ít Kim Đan có thể cảm ứng được, thỉnh thoảng có độn quang bay lên hạ xuống, tìm kiếm đạo hữu để hỏi thăm tin tức.

Bất quá đại khái là không có tác dụng gì.

"Đạo hữu?"

Thấy Mạc Cầu đứng yên ở trước gian hàng của mình không nhúc nhích, chủ quán liền không nhịn được mở miệng hỏi:

"Đạo hữu có muốn mua gì không?"

"Sạp hàng của ta có mấy chục loại Linh ngư, các loại san hô, Linh quả, có thể giúp ích cho việc tu hành, phương diện giá tiền thì dễ nói, đạo hữu có muốn xem một chút không?"

Chủ quán là một vị tu sĩ Đạo cơ, ông ta không nhìn ra tu vi Mạc Cầu, lúc này chủ động mời chào sinh ý, đổi lại chỉ là mấy cái lắc đầu.

Mạc Cầu thu liễm tâm tư, cất bước tiếp tục tiến lên.

Mặc kệ phát sinh cái gì, bên trên còn có người cao gánh chịu, tạm thời không tới phiên mình quan tâm, làm cách nào để tăng thêm tu vi mới là chính sự.

Một đường đi tới, đồ tốt cũng có không ít.

Giá tiền, lại không quý.

"Vân Mộng Thủy giới có không ít Linh dược, nếu mà ở ngoại giới thì tất nhiên sẽ có giá trị không nhỏ, nhưng một khi ra ngoài, dược hiệu liền sẽ nhanh chóng bốc hơi." Một người ngồi xổm ở trước gian hàng mở miệng:

"Cho nên, Linh dược ở nơi này đều có thời hạn sử dụng, đạo hữu bán mắc như vậy, sợ là không có sinh ý."

"Không thể nói như vậy." Chủ quán lắc đầu:

"Chỉ còn mấy ngày nữa là đến lúc ẩn địa mở ra, Linh dược mua một cây liền thiếu một cây, thời điểm then chốt có thể bảo mệnh."

"Nếu như các hạ không mua nổi thì có thể rời đi, đừng cản trở việc làm ăn của ta."

"Ngươi. . ."

Hai người trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.

Mạc Cầu chắp tay bước qua, đồng thời dùng Thần niệm quét qua đồ vật trên người mình.

Thiên Lôi Kiếm đã được chữa trị, phối hợp với Thái Ất Tru Ma Kiếm Quyết cũng xem như có được một đại thủ đoạn để đối địch, cũng đủ ứng đối với đa số tình huống.

Phá Không Trùy cũng đã được luyện hóa sơ bộ, uy năng của bảo vật này rất mạnh, lại thiên về tập kích, cho dù là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, chỉ cần hơi không cẩn thận thì cũng sẽ bị trúng chiêu.

Bên trong Lôi Vân Kính có ẩn chứa một vùng không gian, có thể kích phát lực lượng lôi điện, với bảo vật này thì Mạc Cầu không luyện hóa quá nhiều, nhưng có đặt ba viên Kim Đan ở bên trong.

Nếu như gặp phải nguy hiểm liền có thể ném bảo vật này ra, kích phát Kim Đan trong đó. . .

Cũng đã đủ để xem như át chủ bài.

Hắn vẫn còn có rất nhiều Linh vật khác, giá trị đều không nhỏ.

"Đát. . ."

Mạc Cầu dừng lại trước một gian hàng.

Chủ quán là một vị nữ tu có tướng mạo bình thường đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá tròn, trước người có trải một tấm vải rách, trên tấm vải có mấy món đồ.

Đồ vật không nhiều, nhưng lại cực kỳ đáng chú ý.

Hai món pháp bảo, một món. . .

Quỷ khí!

Nữ tu chưa từng che giấu thực lực của mình, Kim Đan sơ kỳ, khí tức Hỗn Nguyên thuần túy, thời khắc đều tương hợp thiên địa, Công pháp chắc chắn là bất phàm.

Mặc dù ở trong phường thị dòng người đông đúc, nhưng lại có rất ít Tông sư Kim Đan bày quầy bán hàng.

Cho dù là có thì cũng không bán ra đồ tốt giống như những thứ này!

Mạc Cầu ngồi xổm người xuống, tầm mắt nhìn vào miếng vải rách đầu tiên.

Vải rách không lớn, nhưng bên trong lại cất chứa một phương thế giới, chỉ là phấp phới đơn giản cũng đã tạo ra cho hắn một loại cảm giác khó mà đụng vào vật phẩm trên đó.

Đồ tốt!

Hai món pháp bảo gồm một thanh phi đao và một viên bảo châu.

Phi đao giống như băng tinh thấu triệt, ẩn hiện hàn mang, làm cho người nhìn sinh ra ý sợ hãi, bảo châu có màu sắc hỗn hoàng, tạo ra một cảm giác trĩu nặng như sơn nhạc.

Về phần quỷ khí.

Là một bộ khôi giáp lớn chừng bàn tay.

Khôi giáp có màu ám trầm, có mũ giáp, miếng lót vai, giáp thân, bao đầu gối, giáp giày. . . , một bộ khôi giáp đầy đủ được xếp thành hình người.

Mạc Cầu nhìn chằm chằm bộ giáp này một hồi.

Tạo hình của bộ giáp này khá cổ xưa, khí tức hung lệ, cho dù là chỉ nhìn vào cũng đã làm cho người nhìn cảm thấy thần hồn câu chiến, gân cốt như nhũn ra.

Đối với Mạc Cầu thì đây là lần đầu tiên mà hắn cảm nhận được cảm giác này.

"Đạo hữu."

Nữ tu mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao trời, lạnh nhạt mở miệng:

"Thích món nào?"

Mạc Cầu thu liễm ánh mắt, tầm mắt nhìn vào thanh phi đao:

"Bảo vật này tên gì?"

"Đạo hữu hảo nhãn lực!" Nữ tu nhếch miệng cười:

"Đao này tên là Vô Ảnh Đao, đao xuất im ắng vô ảnh, dùng Ngũ Kim chi tinh thu hơn ba ngàn sáu trăm loại linh dược luyện chế mà thành."

"Nếu như có pháp môn phù hợp, đao này có thể độc bộ càn khôn, thần diệu vô biên, khi đấu pháp với người khác thì càng có thể chiếm hết tiện nghi."

Nói xong lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Nếu như không phải vì món bảo vật này không hợp với pháp môn mà ta tu luyện thì ta cũng sẽ không bán, dù sao, ta cũng không muốn có người dùng nó để đối phó ta."

Mạc Cầu híp mắt.

Không cần cầm mà hắn đã có thể cảm nhận được phẩm giai của thanh đao này vượt qua cả Thiên Lôi Kiếm.

Nếu như hắn có thể lấy được đao này, sau khi luyện hóa, trong vòng mười dặm, sợ là hiếm có người có thể tránh được cuộc tập kích của hắn.

Nữ tu tiếp tục mở miệng: "Ta cần đại lượng Linh đan, Linh dược, đương nhiên, nếu như có Pháp bảo thích hợp thì cũng có thể."

Mạc Cầu im lặng, dừng một chút, chỉ một ngón tay lên tấm vải rách hỏi:

"Vật này bán thế nào?"

Nữ tử chau mày lên, giống như cười mà không phải cười nhìn Mạc Cầu rồi nói:

"Nó không bán!"

Mạc Cầu lắc đầu, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tuy nhìn tấm vải rách này không nổi bật chút nào, nhưng bên trong lại ẩn tàng một tòa đại trận cực kỳ cao minh, cơ hồ không thua gì Trận pháp thủ sơn của tông môn.

Đồ vật đặt ở trên này giống như cách vạn trọng sơn.

Tấm vải này chính là thứ trân quý nhất trong này!

Khoác nó lên người để phòng ngự thì cơ hồ có thể bỏ qua tuyệt đại bộ phận tập kích hoặc thậm chí là vây giết của Tông sư Kim Đan.

"Nguyên Thần Thổ Nguyên Châu." Nữ tu cầm lấy viên bảo châu ở bên cạnh Vô Ảnh Đao lên rồi giới thiệu:

"Bảo vật này có thể phát Nguyên Thần Linh quang, có thể trảm diệt thọ nguyên của vạn vật sinh linh, còn có thể dẫn động Địa khí, khiến cho trăm dặm trời long đất lở. . ."

"Một khi bị nó bao phủ, cho dù là Tông sư Kim Đan, trong lúc nhất thời nửa khắc cũng đừng hòng đào tẩu."

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.

Vật này tương tự như Ngũ Hành hoàn mà hắn lấy được từ trong tay Nguyên Thiên Y, đều là Pháp bảo có thể công có thể thủ.

Sau đó Mạc Cầu liền nhìn về phía bộ khôi giáp cuối cùng:

"Vật này là gì?"

"Đây là một món quỷ khí." Nữ tử nhíu mày, đặt bảo châu xuống:

"Nếu như đạo hữu muốn thì ta có thể bán rẻ cho."

"Quỷ khí?" Mạc Cầu nhíu mày, giống như không hiểu:

"Đây là vật gì?"

"Quỷ khí à. . ." Nữ tử tay nâng cái cằm, nghĩ nghĩ, nói:

"Đạo hữu có thể hiểu thành vật ở Âm gian, lực phòng ngự của bảo vật này rất mạnh, chỉ là rất khó luyện hóa nó, vả lại còn nặng như núi."

"Cho dù là đối với ngươi và ta thì vật này cũng là một gánh vác không nhỏ."

Chủ quán là người rất thành thật, cũng không hề giấu diếm tin tức.

Mạc Cầu trầm ngâm một lát, vung tay lên, một tầng u quang lập tức bao phủ phạm vi mấy trượng xung quanh hai người, tự thành một kết giới ngăn cách nội ngoại.

Đôi mắt của nữ tử hơi sáng lên, tinh thần cũng chấn động theo.

Có cửa!

Nàng đã tới đây cũng lâu rồi, bày quầy bán hàng ở chỗ này cũng đã lâu, người đến hỏi thăm thì cũng có, nhưng lại không có người nào mua.

"Có thể dùng Pháp bảo để trao đổi hay không?" Mạc Cầu lấy Phá Không Trùy ra, nói:

"Bảo vật này lại thêm một chút Linh vật, đổi Vô Ảnh đao."

"Nha!" Hai mắt nữ tử lấp lóe Linh quang, nhìn Phá Không Trùy thật kỹ, một lát sau liền bất đắc dĩ lắc đầu:

"Bảo vật này cũng không tệ, tiếc là vô dụng với ta, vả lại luận về uy năng và phẩm giai thì đều kém hơn Vô Ảnh đao của ta nhiều."

"Nếu như muốn đổi, trừ phi đạo hữu có thể lấy ra càng nhiều Linh vật."

Mạc Cầu nhíu mày.

Nghĩ nghĩ, hắn lại từ trên thân lấy ra mấy viên Mộng Nguyên Linh thạch, Thiên Thủy tinh. . .

Hô hấp của nữ tử cũng trở nên gấp rút, sau đó lại lắc đầu:

"Chưa đủ!"

Mỗi một món pháp bảo đều cực kỳ khó được, luôn là có tiền mà không mua được, nữ tử có thể lấy ra bán cũng đã làm cho người ta rất kinh ngạc rồi.

Sau khi lại lấy ra mấy món đồ, Mạc Cầu như có điều suy nghĩ hỏi:

"Đạo hữu đang cần những vật bồi bổ Tinh nguyên đúng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận