Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 697. Cố Hương

Chương 697. Cố Hương


Người dịch: Whistle

Tiếng nói không nhanh không chậm, nhưng lại có một ý chí ổn trọng, cho dù là đối mặt với con trai của Hầu gia thì hắn vẫn giữ thần sắc tự nhiên như bình thường.

Ánh mắt Lộc Trường Sinh khẽ nhúc nhích, trên mặt có chút hồ nghi.

Như thế nào?

Người này thật sự có thể giúp được mình hay sao?

"XÌ.... . ."

Lộc Thiển ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt khinh thường:

"Người này thật là không biết nặng nhẹ, ngươi là khách nhân ở nơi này thì hẳn là đã biết thân phận của Ngũ ca, cho dù Ngũ ca có phiền phức thì ngươi lại có thể giúp được cái gì?"

Giọng nói mang theo vẻ khích tướng, nhưng cũng có ý thăm dò Mạc Cầu.

"Vậy thì phải xem Lộc công tử muốn cái gì." Mạc Cầu cười nhạt:

"Mạc mỗ tự hỏi, vẫn còn có chút bản sự."

"Nói khoác mà không biết ngượng." Lộc Thiển bĩu môi:

"Ngũ ca muốn làm Định Quân hầu, ngươi có thể làm được sao?"

"Ừm. . ." Mạc Cầu híp mắt:

"Cũng không phải là không được."

"Hả?"

"Nha!"

Sắc mặt của mấy người đều đồng thời thay đổi.

Lộc Thiển sững sờ, lại lập tức tỏ vẻ khinh thường, lần này không phải là ngụy trang, nói:

"Nói mạnh miệng, không sợ khóe miệng bị hở à!"

Định Quân Hầu dễ làm như vậy sao?

Đây là chức vị cần có tu vi Luyện khí hậu kỳ, lại thông thạo Đạo binh, chiến trận, đại quân công kích có thể địch lại tu sĩ Đạo cơ.

Trước không nói Mạc Cầu có thể làm được hay không, Lộc Trường Sinh có thiên phú tu hành hay không còn chưa biết!

"Lộc công tử."

Trên mặt Mạc Cầu lại không có gì biến hóa, chỉ nhìn về phía Lộc Trường Sinh:

"Thứ mà công tử mong muốn chính là cái này?"

"Cái này. . ." Lộc Trường Sinh lộ vẻ kinh ngạc, thấy Mạc Cầu nghiêm mặt y liền có ý tin tưởng, lại bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói:

"Đây chẳng qua chỉ là lời nói đùa của Thiển muội, Mạc tiên sinh không cần để ý."

"Vả lại. . ."

Y thở dài, nói:

"Ta không thích tục sự, ngay cả người một nhà đều không quản lý tốt, há có thể quản được một cái Hầu phủ, một đội quân, đây chỉ là một trò đùa mà thôi."

"Thứ mà Lục mỗ mong muốn chính là một người chi đạo, nhiều nhất là chăm sóc được cho người bên cạnh, cũng đã đủ hài lòng."

Đây là lời nói thật lòng của y, cũng không biết là bị cái gì xúc động mà y đã nói thẳng ra, khi nói xong thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Tích tụ trong lòng cũng đã đả thông.

"Không sai!"

Trong mắt Mạc Cầu mang theo ý tán thưởng:

"Lộc công tử đúng là rất có hướng đạo chi tâm, mặc dù thiên phú không tốt, nhưng lại như có thể giữ vững tâm này, ngày khác chưa hẳn không thể có được thành tựu."

"Vừa vặn, ta có một viên kiếm chủng, tặng lại cho công tử, xem như tạ ơn công tử chiếu cố những ngày này."

Nói xong liền bấm tay điểm ra, một luồng lưu quang chui vào trong thức hải của Lộc Trường Sinh.

Lộc Trường Sinh không có tu hành thiên phú, nhưng đã từng tập võ, cũng coi như là có một chút căn cơ Kiếm pháp.

Mạc Cầu tiện tay bóp ra một viên Kiếm chủng, dùng Nguyên Thận Quyết huyễn hóa mà thành, giống như thực mà không phải thực, như ảo mà không phải hư, ẩn chứa một môn Kiếm quyết.

Kiếm quyết đại xảo nhược chuyết, có thể thông Đạo cơ.

Nếu như Lộc Trường Sinh có tâm thì có thể cảm ngộ Kiếm quyết, tu thành Chân pháp.

Đương nhiên.

Kiếm chủng chỉ là ngoại vật, tương đương với một môn truyền thừa, cuối cùng có thể có được thành tựu gì thì phải xem sự cố gắng sau này của Lộc Trường Sinh.

Thời gian cũng là số mệnh!

Có lúc may mắn ập đến thật sự rất bất ngờ.

Lộc Trường Sinh thiện niệm nhất thời, Mạc Cầu tiện tay truyền thụ, đều có thể thay đổi được rất nhiều thứ.

. . .

Nho sinh đang bước đi trên đường, một con chó già đang lẽo đẽo bên cạnh.

Trên quan đạo.

Một người một chó nhìn như cực kỳ nghèo khổ và chán nản đang không nhanh không chậm tiến lên, thỉnh thoảng có người đi đường còn nhìn sang với một ánh mắt tò mò.

"Trịnh quốc!"

Một quốc gia xa lạ, nhưng lại là nơi quen thuộc.

Tổ miếu bí địa hư không hỗn loạn đã đem Mạc Cầu tống ra khỏi Vân Mộng Xuyên, vượt qua không biết bao xa, về tới chốn cũ.

Ở đây có Chân Tiên đạo, có Thái Ất tông.

Còn có. . .

Giác Tinh Thành!

Sau khi tỉnh lại, biết được vị trí mà mình đang ở, Mạc Cầu cũng không vội vàng quay về Thái Ất tông, mà là chuẩn bị tới Giác Tinh thành nhìn xem.

Có câu thơ là càng tới gần quê lòng càng kinh hãi.

Cho dù là hắn thì cũng không thể ngoại lệ.

"Con xem người kia đi, một thân văn nhân chi khí, nhưng lại đồi phế như vậy, nếu như không phải gia đạo sa sút thì chính là người chỉ hiểu thi thư không thông tục vật."

Trong một cái đình nghỉ mát ở cách đó không xa, một vị phú thương bụng phệ nhìn về phía Mạc Cầu rồi thuận tiện dạy dỗ con mình:

"Cho nên sau này con nhất định không thể chỉ biết đọc sách, mà phải hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, hiểu được thương mậu vãng lai, thì mới không cần phải rơi xuống hạ tràng này."

"Con không muốn!"

Thiếu niên chí không ở chỗ này, ngẩng đầu khinh thường nói:

"Con muốn học võ nghệ, tu tiên pháp, đến lúc đó sẽ trảm yêu trừ ma, đuổi hết những gã yêu nhân kia ra khỏi Trịnh quốc."

"Hư. . ."

Phú thương nghe vậy thì sắc mặt đại biến, ngay cả hộ viện và quản sự ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt lo sợ, vô thức nhìn xung quanh.

Dường như đang sợ quấy nhiễu đến cái gì đó.

"Tiểu tổ tông của ta, có mấy lời ngàn vạn không thể nói ra." Phú thương toát đầy mồ hôi, thấp giọng nói:

"Chúng ta tuyệt đối đừng nên gây chuyện với mấy người cao cao tại thượng giống như thần tiên kia, chỉ cần thành thành thật thật làm ăn là được."

"Đúng vậy đó." Quản sự cũng nói:

"Khoảng thời gian trước, cũng bởi vì Lý gia tiểu thư oán trách một câu mà toàn bộ Lý gia mấy chục nhân khẩu đều bị người nuốt sạch huyết nhục."

"Bạch cốt chất thành đống, đến bây giờ vẫn còn không có người dọn dẹp."

"Đó là bởi vì tiên sư của Vô Lượng cung không ở đây." Thiếu niên vẫn rất quật cường, bất quá cuối cùng vẫn thành thật không ít, thấp giọng nói:

"Nếu như tiên sư ở đây, bọn hắn còn dám to gan như vậy sao."

"Tiểu tổ tông nha. . ." Phú thương vỗ chân một cái:

"Mặc kệ là Vô Lượng cung hay là những người kia, chúng ta cũng đều không chọc nổi, cũng không với cao nổi, thành thành thật thật làm người là được."

"Hừ!"

Thiếu niên hừ nhẹ:

"Đây chẳng phải là thịt cá trên thớt, mặc người chém giết sao?"

"Vốn là như vậy." Phú thương thở dài:

"Không phải có người đã từng nói sao, cái gì bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, những phàm nhân như chúng ta vốn là súc vật được những người kia nuôi nhốt."

"Cha." Thiếu niên nhíu mày:

"Lời này không phải có ý này."

"Giống nhau, giống nhau." Phú thương khoát tay:

"Dù sao cũng đều là thân bất do kỷ, con yên tâm, cha nhất định sẽ cho ngươi đo căn cốt cho con, cho dù không có thiên phú tu hành thì cũng còn có thể luyện võ."

"Cha sẽ làm thỏa mãn tâm ý của con."

"Vậy là tốt rồi." Thiếu niên hài lòng gật đầu:

"Thần tiên cũng là do người mà thành, bọn họ làm được, Ngô mỗ ta tại sao lại không làm được?"

"Hì hì. . ."

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận vui cười.

Chính là hai vị nữ tử đầu đội sa mỏng đang nghỉ ngơi dưới bóng cây, hình như hai người đã nghe được đoạn đối thoại của phú thương, một nữ nhân trong đó liền cười.

"Thiếu niên này đúng là rất có tâm chí , đáng tiếc. . ."

"Không có thiên phú, chung quy là không được."

Giọng nói thanh thúy, yếu đuối ngọt ngào, làm cho trong lòng thiếu niên nóng lên, vô thức muốn đứng lên, đi qua bắt chuyện với đối phương một phen.

Nào ngờ.

Sắc mặt phú thương lại lập tức đại biến, vội vã giữ chặt thiếu niên, khom người thi lễ với nữ tử kia:

"Tiểu thư nói đúng, đứa con trai này của ta chính là thích vọng tưởng vô vị, chúng tôi không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, cáo từ."

Nói xong liền nháy mắt với đám hạ nhân ở trong đình nghỉ mát một cái, rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, kéo theo vật sống rời xa.

Thiếu niên hình như có không vui, nhưng cũng không dám nhiều lời.

"Thú vị."

Hai nữ nhìn thương đội rời xa, một người trong đó như có điều suy nghĩ nói:

"Sư tỷ, ngươi nói có phải bọn họ đã phát hiện ra cái gì rồi không?"

Hai người một người áo đỏ, một người áo trắng, nữ tử áo trắng nghe vậy lắc đầu, nói:

"Muội đã nói rõ ràng như vậy, ai mà không đoán ra được chứ?"

"Vả lại những tên thương nhân này luôn rất cảnh giác, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay liền sẽ tránh đi thật xa, đương nhiên là không dính líu quan hệ gì với muội."

"Đáng tiếc!" Nữ tử áo đỏ than nhẹ:

"Muội còn định chơi đùa với người tuổi trẻ kia một hồi, Nguyên dương của y chưa mất, trạng yếu đuối chút một chút, nhưng cũng có thể chèo chống được tầm năm ba ngày."

Trong giọng nói mang theo vẻ tiếc nuối.

"Trong thành cũng có đàn ông, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này." Nữ tử áo trắng đạm mạc nói:

"Tinh nguyên của võ giả càng có lợi hơn cho việc tu hành, bất quá nhớ là đừng có tát ao bắt cá, vả lại dù sao nơi này cũng không phải là địa bàn của chúng ta."

"Cho dù là người của Huyết Sát tông không nói gì, nhưng nếu như gặp được người của Vô Lượng cung thì không chừng sẽ muốn thay trời hành đạo trảm yêu trừ ma."

"Hừ!"

Trong tiếng hừ mang theo vẻ khinh thường.

"Sư tỷ, muội cũng không chỉ muốn tới đây chơi." Nữ tử áo đỏ dùng hai tay chống cằm, nói:

"Muội còn trẻ, ngoài dục niệm ra còn muốn nếm thử nhi nữ chi tình, cảm giác tê tâm liệt phế kia thật là làm cho người ta khó bỏ khó phân."

"Muội không muốn thử loại cảm giác này với những gã cao lớn thô kệch kia."

"Sư muội, nếu như muội có ý tưởng này thì tốt nhất là nên cẩn thận một chút." Nữ tử áo trắng nghiêm giọng nói:

"Tình là chữ đả thương người nhất, Hợp Hoan tông của chúng ta nhập tình xuất thế mà siêu thoát, kiêng kỵ nhất chính là trầm mê trong đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận