Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 222. Hắc Y

Chương 222. Hắc Y


Người dịch: Whistle

"Hảo công phu!"

Người ở phía đối diện mặc y phục dạ hành, dùng khăn đen che mặt, cố gắng đè thấp giọng nói, làm cho người ta khó phân biệt được thân phận.

Chỉ có thể nhìn ra đối phương là vị nam tử thân cao bảy thước, thân hình tráng kiện.

Nhưng mà một người như vậy vừa mới ẩn thân trong bóng tối nơi góc phòng lại thật sự giống như tàng hình vậy.

Nếu không phải khi Sử Diêm động thủ, khí tức của đối phương chấn động quá lớn, ngay cả Mạc Cầu cũng không thể phát giác.

Lúc này một tay của đối phương giống như móc câu, một tay ôm nghiêng, tương tự như Vân Thủ của Đạo gia, chân đạp Tâm Ấn Thung.

Chỉ đứng ở nơi đó đã tạo cho người ta một cảm giác không có kẽ hở.

Nhất là trong lúc nói chuyện, lồng ngực chập trùng, xương sống lưng như rồng du tẩu, lực lượng kinh khủng rục rà rục rịch.

"Thật sự không ngờ rằng đại danh đỉnh đỉnh Mạc thần y không chỉ y thuật cao minh, mà còn có được tạo nghệ võ học cao thâm như vậy."

"Bội phục, bội phục!"

Ánh mắt của người áo đen âm trầm, ngữ khí ngưng trọng.

Dù cho người này có nghĩ thế nào thì cũng chưa từng nghĩ rằng biến cố lớn nhất của chuyện này lại là một vị đại phu 'Võ nghệ lơ lỏng'.

"Quá khen." Mạc Cầu đứng dậy, ôm quyền chắp tay:

"Các hạ lại là vị nào của Lục phủ? Mạc mỗ đã từng đi qua Lục phủ vài lần, có lẽ chúng ta cũng đã gặp qua."

"Xác thực gặp qua, đáng tiếc không quen." Người áo đen nhìn thi thể trên đất, buồn bực nói:

"Nhưng mà chuyện đã tới nước này rồi, nhắc lại giao tình trước đây thì có lợi ích gì, một khi chuyện mà Sử Diêm làm bị bại lộ, bọn ta hẳn phải chết không nghi ngờ!"

"Bọn ta?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Xem ra chuyện này không chỉ có hai người các ngươi."

"Đương nhiên." Người áo đen cười lạnh:

"Cho nên, đắc tội rồi!"

Dù rằng đối thủ thực lực bất phàm, nhưng mà y lại không thể không động thủ, hơn nữa còn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tránh làm cho những người khác chú ý.

Cũng may, từ chiêu giao thủ vừa nãy đến xem, tuy rằng thực lực của Mạc Cầu không yếu, nhưng tu vi chỉ là Nhị lưu.

Hơn nữa. . .

Vẫn còn có phần thắng khá lớn!

"Cộc!"

Dưới chân đạp khinh, mặt đất xuất hiện một cái hố, người áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mạc Cầu giống như là thuấn di vậy.

Đánh ra một quyền.

Nhanh!

Nhanh đến cực hạn!

Một vị Nhất lưu cao thủ toàn lực bộc phát tốc độ làm cho Mạc Cầu rất kinh ngạc, trong lòng cuồng loạn.

Quyền phong còn chưa tới gần đã khiến cho Hắc Sát chân thân tự phát, bắt đầu toàn lực vận chuyển.

Võ đạo một đường, từng bước long đong, một đường bụi gai, những người có thể có được thành tựu đều không phải là kẻ vớ vẩn.

Mạc Cầu cũng biết môn quyền pháp này.

Mai Hoa quyền!

Một cái tên bình thường không có gì lạ, nhưng lại là một môn quyền pháp được xếp hạng trước mười ở trong Vân lâu, cho nên là cũng tinh diệu bất phàm.

Quyền xuất, nội uẩn Kình lực băng diệt, có thể toái kim thiết.

"Hô. . ."

Mạc Cầu nhẹ nhàng thổ tức, đột nhiên khí huyết trong cơ thể giống như sắp vỡ.

Nghiêng người, xoay người, đạp bước, vung cánh tay, tay như lưỡi dao, chọc lên một đạo đường vòng cung kinh diễm từ đuôi đến đầu.

Tu La đao!

"Ba!"

Một tiếng vang trầm, người áo đen chân đạp Hoa Mai, quyền như điện thiểm, cũng chỉ trong chốc lát liền oanh liên tiếp mười tám kích.

So với đối phương thì Diêm La kiếm của Sử Diêm chỉ giống như một con nít ranh.

Mỗi một quyền đánh ra, quyền phong ở phía trước đều có thể làm cho không khí nổ tung, rèm vải trên giường lập tức trở thành bụi phấn.

Mạc Cầu dùng hai tay làm đao rồi đồng thời thi triển rất nhiều môn đao pháp như Tu La đao, Độc Sát kiếm, Âm Dương Thác Loạn đao.

Các loại chiêu thức tinh diệu, tiện tay vê tới.

Pháp môn biến hóa thì càng bất ngờ hơn, quyền, chưởng, chỉ đều không phải là trường hợp cá biệt, nhưng mỗi lần lại có thể ngăn lại thế công.

Hai người điên cuồng giao thoa va chạm ở trong phạm vi một trượng, quyền kình ngột ngạt, trong lúc nhất thời lại khó phân cao thấp.

Khách quan mà nói, Mạc Cầu tu vi thấp hơn nhưng ngược lại thì ứng đối cũng dễ dàng hơn.

Đại Hải Vô Lượng công có Chân khí mênh mông hùng hậu, tuy là cảnh giới không cao, nhưng lại có thể đỡ được thế công đột kích.

Hắc Sát chân thân càng là bí pháp Luyện thể tốt nhất của Đông An phủ, chỉ dựa vào lực phòng ngự của nhục thân thôi cũng đã rất kinh khủng rồi.

Lại thêm các loại võ học tinh diệu, sớm đã không hề kém cạnh Nhất lưu cao thủ.

Thậm chí nếu như không phải người áo đen có kinh nghiệm giang hồ lão luyện, nhiều lần biến chiêu ngoài ý định thì đã bị hắn cầm xuống rồi.

"Uống!"

Đánh mãi không xong, ngược lại còn liên tiếp gặp nạn, người áo đen trở nên nôn nóng bất an.

Trong miệng kêu khẽ một tiếng, thân pháp lập tức thay đổi, chỉ trong chốc lát liền giống như có mấy đạo tàn ảnh tồn tại trong hư không.

"Hảo thân pháp!"

Mạc Cầu tán thưởng một tiếng, thân hình trì trệ, hai chân như rễ cây đâm xuống mặt đất, dùng tay không đối địch.

Mà ở địa phương mà hắn không thấy được, hai con Hắc ban độc xà uốn lượn lao ra, khẽ nhả lưỡi tới gần.

Khi trườn tới phụ cận, đột nhiên nhị xà bắn ra, giống như kình nỏ kích xạ, bổ nhào về cổ họng và tim của Mạc Cầu.

"Tốt!"

Hai mắt Người áo đen sáng lên, thế công lập tức quýnh lên, cần phải thừa cơ hội tốt này để xử lý đối thủ.

Lại không nghĩ rằng thứ đập vào mi mắt lại là vẻ mỉa mai trong mắt Mạc Cầu.

Làm sao. . .

"Tê tê!"

Đột nhiên, hai con rắn độc giống nghe được tiếng gì đó, thân ở giữa không trung đột nhiên rẻ ngoặt, lại nhào về phía người áo đen.

Miệng rắn mở lớn, độc nha lấp lóe hàn quang.

"Không!"

"Răng rắc!"

Mạc Cầu ngừng tay lại, nhìn thấy thân thể cứng đờ của đối phương đang chậm rãi ngã xuống.

Hai con Hắc ban độc xà thì uốn lượn trườn ra từ dưới thân của người đã từng là chủ nhân.

"Độc như vậy?"

Mạc Cầu tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi kiểm tra thì mới phát hiện.

Độc tố đi theo đường vận chuyển của khí huyết xông thẳng vào tâm mạch, người áo đen vốn là sử dụng khí huyết đối địch, cho nên hiệu quả mới có thể nhanh như vậy.

So sánh ra thì, Bàng phó quản sự vốn đã trọng thương ngã gục, lại bị phong bế khí huyết, cho nên mới có thể sống càng lâu.

Chỉ có thể nói, thủ đoạn mà người áo đen này ẩn tàng quả thật không tệ, nếu như bất ngờ không kịp đề phòng, hiếm có người có thể thoát được.

Đáng tiếc, người này gặp phải Mạc Cầu, một người tinh thông thuật Ngự Thú.

Xốc khăn đen lên, là một vị nam tử có chút quen mắt, hắn đã từng ở trong Lục phủ gặp qua, hình như họ Tề.

Có thể vào được Lục phủ thì tất nhiên là bất phàm.

Hộ vệ thượng đẳng trong Lục phủ dựa vào Chân khí và kinh nghiệm được tích lũy trong nhiều năm qua có thể nghiền ép đại đa số nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng.

Chỉ có mười vị thiên tài đứng đầu mới có thể sánh cùng.

Nếu nói như vậy, hiện nay Mạc Cầu chỉ dựa vào công phu trên tay liền có thể được xếp thứ 10 trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng rồi.

Thậm chí còn có thể vào năm vị trí đầu.

Còn nếu như thi triển kiếm pháp, lấy diệu dụng của Vô Định kiếm, liền xem như cao thủ trước ba, nếu như không có diệu pháp sợ là cũng không phải là địch thủ của hắn.

Cái này, còn bởi vì hắn tiến giai Nhị lưu cảnh giới không lâu, nếu không thì thực lực vẫn còn có thể tiếp tục tăng thêm.

Mạc Cầu lấy lại tinh thần, nhìn thi thể trên đất, trầm ngâm một chút, đột nhiên nắm thi thể của người áo đen lên rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau.

Một tiếng hô to vang lên.

"Bắt thích khách, có người giết Sử đại hiệp rồi!"

. . .

"Cho nên, là Sử Diêm giết chết hai tên hộ vệ, sau đó bản thân gã ta lại bị một người khác giết chết?"

Trong phòng, Phù Tú Ngọc nhướng mày, quan sát thật kỹ hiện trường.

Ở sau lưng nàng sớm đã kín người hết chỗ, không ít người xì xào bàn tán, không biết là đang nói chuyện gì.

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu.

"Thế nhưng mà. . ." Phù Tú Ngọc tỏ vẻ không hiểu:

"Tại sao Sử Diêm lại muốn giết chết hộ vệ?"

Nàng không hề hoài nghi lời nói của Mạc Cầu, dù sao vẫn còn lưu lại vết kiếm của Diêm La kiếm, không giả được.

Người có kinh nghiệm giang hồ chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn ra là ai giết hai tên hộ vệ.

"Khẳng định là bọn họ đã phát hiện ra bí mật của họ Sử." Sau lưng, người tên là Khâu Đường kia vội vàng mở miệng:

"Không phải Mạc đại phu đã nói rồi sao, lúc đó đột nhiên Bàng phó quản sự xảy ra biến cố, nói ra vài câu không rõ ràng liền mất mạng."

"Khẳng định là đang nói những chuyện xấu mà Sử Diêm đã gây ra!"

"Nơi này có phần nói chuyện của ngươi sao?" Phù Tú Ngọc nhíu mày, lặng lẽ liếc nhìn y một cái rồi mới tiếp tục quay sang nhìn Mạc Cầu:

"Ngươi có nhìn thấy người giết chết Sử Diêm có hình dáng ra sao không?"

"Không có." Mạc Cầu lắc đầu:

"Người kia che mặt, lúc đó ta lại vội vàng bỏ chạy, cho nên không biết người đó là ai."

"Hừ!" Phù Tú Ngọc nghe vậy bèn giận dữ, nói:

"Cái gì cũng không biết, muốn ngươi. . ."

Nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Cầu đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên phát lạnh, lời ra đến khóe miệng rốt cuộc không nói được nữa.

"Tiểu thư." Vưu tẩu thì vội vàng kéo gấu áo của nàng, nhỏ giọng mở miệng:

"Mạc đại phu chỉ là một vị thầy thuốc, gặp được chuyện như vậy đã là tai bay vạ gió, há có thể chỉ trích?"

"Hừ!"

Phù Tú Ngọc kêu lên một tiếng, không nhìn Mạc Cầu, mà chỉ nói:

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Theo lão thân thấy thì phải chờ đám người Hải quản sự trở về đã." Vưu tẩu cũng không có chủ ý gì tốt, đành nói:

"Dù sao kinh nghiệm của bọn họ rất phong phú, chắc là có biện pháp điều tra ra nguyên nhân trong đó."

"Không thể!" Khâu Đường vội vàng mở miệng:

"Người áo đen đã giết chết Sử Diêm kia khẳng định là vì giết người diệt khẩu, lúc này hẳn là mau chóng điều tra nơi ở của Sử Diêm mới phải."

"Nếu không, sợ là tất cả những thứ có tác dụng đều sẽ bị người kia lấy đi, lúc đó muốn tìm ra chân tướng cũng khó."

"Thật sao?" Phù Tú Ngọc nghi ngờ hỏi.

Dù sao thì nàng cũng rất ít tự mình quản lý, nên khi gặp được loại tình huống đột phát thì càng không biết nên hạ thủ từ đâu.

"Mạc thần y." Vưu tẩu thì nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ngài thấy thế nào?"

Vị này chính là cô gia tương lai, nàng xin chỉ thị như vậy cũng là đang tán thành địa vị của hắn.

"Ta. . ." Mạc Cầu giương mắt nhìn, hắn cũng không định quan tâm tới chuyện này, nhưng mà lúc này ánh mắt của mọi người đều đang nhìn về phía mình.

Hắn trầm tư một chút rồi nói:

"Người tuổi trẻ ở sau lưng nói không sai, bất luận là điều tra chân tướng hay là cái khác thì đều cần phải tới nơi ở của Sử đại hiệp nhìn xem coi có manh mối nào hay không."

Trên thực tế, người áo đen kia đã bị hắn giết chết, cho dù lúc này không tìm thì cũng chẳng sao cả.

Nhưng khó mà đảm bảo là nơi này không còn đồng bọn của bọn hắn.

"Vậy thì tốt." Phù Tú Ngọc lập tức hạ lệnh:

"Người tới, đi lục soát nơi ở của Sử Diêm rồi tìm ra đầu mối hữu dụng của vụ án này, xem thử rốt cục đã xảy ra chuyện gì."

Trên mặt Khâu Đường hiện vẻ vui mừng.

. . .

Đợi khi đám người Hải quản sự vội vã trở về thì sắc trời đã tối, thấy Phù Tú Ngọc không xảy ra chuyện gì thì bọn hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chờ khi nghe được chuyện đã xảy ra thì sắc mặt lại lập tức biến đổi.

Bọn họ cũng không tìm được bao nhiêu đồ đạc trong nơi ở của Sử Diêm, nhưng lại dường như có ám chỉ gì khác, làm cho lòng người khó có thể bình an.

Dường như. . .

Vụ biển thủ này còn liên lụy đến cả người ở trong Lục phủ, hơn nữa còn không phải một hai người.

Mà là một đội gây án!

Đối với Phù gia mà nói, chuyện này cũng là một rắc rối lớn, Phù Tú Ngọc thì càng mờ mịt về chuyện này.

Đương nhiên.

Những chuyện này đều không liên quan gì đến Mạc Cầu, hắn sớm đã xin lỗi rời đi, quay về phòng nghỉ ngơi.

Đêm khuya.

Yên lặng như tờ.

Đột nhiên có một bóng đen từ trong doanh địa lấp lóe, dễ dàng vượt qua lính gác, lao vào trong rừng rậm ở phía xa.

Không bao lâu sau, lại có mấy bóng người xuất hiện, chào hỏi một tiếng rồi truy tung theo phía sau.

Phù Tú Ngọc cũng ẩn thân trong đó, vẻ mặt kích động:

"Bắt được ngươi rồi thì ta phải nhìn xem là ai mới được?"

"Tiểu thư." Trên mặt Vưu tẩu hiện lên vẻ lo lắng:

"Bất kể là ai, sợ rằng đều không phải là kẻ vớ vẩn, chuyện này cứ giao cho nô ty đi làm là được, ngài không cần phải đặt mình vào nguy hiểm."

"Không được!" Phù Tú Ngọc lắc đầu:

"Ta đang muốn chứng minh cho phụ thân và huynh trưởng thấy rằng, Phù Tú Ngọc ta cũng có thể làm nên chuyện."

"Họ Khâu, gọi lên người của ngươi, nếu như có thể bắt được người kia thì ta sẽ miễn tội chết Khâu Sơn phỉ các ngươi!"

"Là Khâu Sơn trang." Khâu Đường mở miệng.

"Biết rồi, nhanh đưa tin đi."

"Vâng."

Trong phòng.

Mạc Cầu vẫn luôn nhắm mắt tĩnh tu đột nhiên mở mắt ra, trầm ngâm một chút liền lách mình biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận