Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 460. Trùng Ma

Chương 460. Trùng Ma


Người dịch: Whistle

Mệnh lệnh vừa được ban ra, thế công của Thái Ất tông đột nhiên mạnh lên, ngay cả Mạc Cầu cũng đã liên tiếp bổ ra vài kiếm.

Người của Thiên Tà Minh vốn đang ở vào thế hạ phong, lúc này càng lộ ra vẻ hỗn loạn.

"Đi!"

"Mở!"

Xông qua đám người này, mấy người Tạ Lưu Vân nhao nhao tế ra Linh phù, Thần thông trên người, đánh về phía vòng sáng bảo hộ ở trước mặt.

Bọn hắn đều có thủ đoạn cuối cùng, dưới tình huống toàn lực ứng phó, uy lực cũng không yếu hơn Kim Đan là mấy.

Một đám người cuồng oanh loạn tạc, cho dù là Tông sư Kim Đan đang chủ trì Trận pháp thì cũng lộ ra vẻ không cầm cự nổi.

"Răng rắc. . ."

Chỉ mới qua mấy hơi thở, vòng bảo hộ ở phía trước đã xuất hiện những vết rách, nhưng cuối cùng vẫn còn cầm cự được.

Mà cơn chấn động trên mặt đất cũng ngày càng mạnh hơn.

Trong trận pháp.

Có mấy người đang ngồi xếp bằng, một người trong đó khép hờ hai tay, lòng bàn tay phát lực, định rút lên một đóa tiểu kỳ hoa to bằng chậu rửa mặt.

Đóa hoa có chín cánh, bên trên cánh hoa có Linh quang mờ mịt, bên dưới là một cái đầm nước, rễ cây đang cắm vào trong đầm nước.

Rễ cây của kỳ hoa đang nhanh chóng co vào theo pháp lực của người này, cũng làm cho địa mạch ở xung quanh bị chấn động mạnh.

Xem tình huống thì dường như chỉ sau một khắc nữa là sẽ rút ra khỏi mặt nước.

Đúng lúc này.

"Haizz!"

Một tiếng than nhẹ vang lên, một đạo lôi đình mà mắt thường khó phân biệt được xuất hiện trong hư không, Lôi đình đột nhiên xông phá vòng bảo hộ, di chuyển đến trước mặt đối phương giống như thuấn di vậy.

Sau đó duỗi bàn tay ra chộp tới kỳ hoa.

Trương Bá Dương!

Cũng không biết lão ta đã thi triển bí pháp gì, lại có thể bỏ qua trận pháp, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt mấy người này.

Còn có lôi đình kinh khủng đang bao phủ tứ phương.

Thấy vậy.

Sắc mặt của đám người Tạ Lưu Vân khẽ buông lỏng.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"Bạch!"

Linh dược vốn đã sắp vào tay lại bỗng nhiên nở rộ, hóa thành chín cây gai nhọn vô hình đột nhiên xuyên qua người của Trương Bá Dương.

Biến cố, phát sinh.

"Phốc xích!"

Linh quang hộ thể của Tông sư Kim Đan, Thuần Dương Đạo Thể, trở nên giống như không có gì ở trước mặt của chín cây gai nhọn bỗng nhiên toát ra này.

Bị xuyên qua một cách rất đơn giản.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

"XÌ... Lạp. . ."

Tiếng nứt vang lên, pháp thân, Đạo thể không thể phá vỡ đã bị xé nát một cách đơn giản.

Một vật giống như đầu rắn đột nhiên toát ra.

Tìm tòi trước mặt một hồi liền nuốt một viên Kim Đan tròn vo óng ánh trên toái thi vào trong bụng.

"Răng rắc. . ."

"Lộc cộc!"

Âm thanh như đang nhấm nuốt đường đậu, viên Kim Đan ẩn chứa hết thảy Tinh nguyên của một vị Tông sư cứ như vậy vỡ nát.

Trong tràng yên tĩnh.

Bao gồm cả người của Thiên Tà Minh, phản ứng đầu tiên của đám người không phải là chấn kinh.

Mà là nghi hoặc không hiểu.

Nghi hoặc là kẻ nào to gan lớn mật như vậy, lại dám ra tay với một vị Tông sư Kim Đan Thái Ất tông.

Hơn nữa còn diệt nhục thân, nuốt Kim Đan!

Diệt sát Kim Đan, đương nhiên là Thiên Tà Minh cũng có thể làm được, nhưng trăm ngàn năm qua lại chưa bao giờ từng làm.

Bởi vì, nếu như làm vậy thì cái giá phải trả sẽ quá lớn!

Chuyện này cũng làm cho Thái Ất tông tức giận.

Đến lúc đó, sợ là Nhạn Đãng sơn mạch sẽ phải tái diễn cảnh tượng của ba ngàn năm trước, đại kiếp sắp nổi lên rồi!

Tại sao người này dám làm vậy?

Tại sao người này có thể làm vậy?

Nhìn ra được, ngay cả người của Thiên Tà Minh cũng đều mơ mơ màng màng.

Tất cả mọi người đều không ngờ là nơi này sẽ còn có một cái bẫy mai phục Kim Đan của Thái Ất tông.

Người của Thái Ất tông thì càng mờ mịt hơn.

Lễ tế tuần sơn chỉ dùng để thể hiện uy lực của tông môn, uy hiếp một phương, trong vòng ba ngàn năm nay, chưa bao giờ có ai dám can đảm khiêu khích.

Trên đường đi, tuy có tu sĩ Đạo cơ gặp nạn, nhưng lại chưa bao giờ có Kim Đan gặp nạn.

Cho nên cũng có không người nghĩ rằng chỗ này là một cái bẫy.

Mà nay. . .

"Không được!"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trong lòng cuồng loạn.

Nếu như là đã ra tay Tông sư Kim Đan, nói cách khác, Thiên Tà Minh muốn phản công.

Nếu vậy thì há lại sẽ bỏ qua cho những người ở đây?

Trương Bá Dương không chỉ là Tông sư Kim Đan, mà còn là nhân vật có hi vọng thành tựu Nguyên Anh Chân Nhân của Thuần Dương cung.

Ngay cả người như vậy cũng đều có thể giết, huống chi là những người?

Trốn!

Ý niệm vừa mới nhen nhóm, Mạc Cầu đã hóa thành một đạo hư ảnh, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.

Cùng lúc đó.

"Ngươi dám!"

Tiếng hét của Đào Miện vang vọng giữa không trung, Vô Lượng Kiếm Khí bôn dũng mà ra, lao thẳng xuống bên dưới.

Mà bản thân Đào Miện thì lại lập tức phi độn về phía không trung.

"Muốn chạy trốn?"

Giọng nói khàn khàn không lưu loát vang lên, hư không lắc lư, một con quái ảnh ngàn chân đột nhiên xuất hiện.

Quái ảnh vung vẩy ngàn chân, đột nhiên xoắn một phát liền lật tức xoắn nát Đào Miện đang bị kiếm khí bao phủ.

Quái ảnh ngàn chân xoay tròn giữa không trung rồi hóa thành một vị nam tử trung niên mặc hắc bào, ông ta lặng lẽ liếc nhìn toàn trường, trong miệng quát khẽ:

"Giết!"

"Một tên cũng không để lại!"

"Ầm ầm. . ."

Hư không đột nhiên chấn động.

Có hai luồng khí tức không thua gì Đào Miện xuất hiện, bao phủ xuống tứ phương xuống, chân trời giống như bị lật úp lại vậy.

Kim Đan!

"Đi!"

Sắc mặt Tạ Lưu Vân tái nhợt, trong miệng quát to một tiếng, thân hóa kim quang độn về phía sau.

Ba vị Kim Đan!

Trong đó còn có một vị Kim Đan hậu kỳ tiếng tăm lừng lẫy, Trùng Ma Độc Cô Vô Minh.

Đừng nói là Trương Bá Dương và Đào Miện đã bị giết, cho dù bọn hắn còn sống thì phe mình cũng chẳng có chút phần thắng nào!

Nghĩ nghĩ, Tạ Lưu Vân không chút do dự kích phát bảo mệnh Linh phù trên người mình, chớp mắt đã điện thiểm ra ngoài hơn mười dặm.

Giả Đan trên người đang điên cuồng vận chuyển, dùng phương pháp tiêu hao tiềm năng để thôi động độn pháp.

Tốc độ cực nhanh, rõ ràng là Mạc Cầu còn chạy sớm hơn y, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị vượt qua.

Phản ứng của những người khác cũng không chậm.

Hà Linh, Bạch Tiểu Nhu đều có hộ thân chi bảo, thân hình thoắt một cái, phát sau mà đến trước, vượt qua những người khác.

Trong đó tốc độ của Vương Thiền là nhanh nhất.

Thân hình nàng lắc một cái đã kéo ra một đạo lưu quang thật dài giữa không trung, từ trong đòn công kích của một vị Tông sư Kim Đan chạy thoát.

Chẳng qua Vương Thiền cũng không chạy trốn ngay lập tức mà dùng vẻ mặt lo lắng liếc nhìn toàn trường.

"Mặc kệ ta!"

Vương Hổ ở phía xa rống to:

"Muội mau trốn đi!"

Nói xong Vương Hổ liền bóp nát vật trong tay, thân hình đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Dịch chuyển tức thời trong hư không!

Sắc mặt Vương Thiền khẽ buông lỏng, lập tức không quan tâm gì nữa, thân thể cuộn tròn độn thẳng về nơi xa.

Cùng một thời gian.

Rất nhiều tu sĩ trong Thái Ất tông liên tục bộc phát ra những luồng lưu quang, chạy trốn với tốc độ kinh người.

Thái Ất Kim Quang Phù!

Vô Hình Độn!

Thiên Ẩn Độn!

Thái Ất tông gia đại nghiệp đại, trên thân của không ít tu sĩ Đạo cơ đều có thủ đoạn bảo mệnh áp đáy hòm.

Loại thủ đoạn này đều do Tông sư Kim Đan chế tạo, cho nên đương nhiên là cao minh.

Đám người Thái Ất tông vốn lao tới với khí thế hung hăng, nhưng chỉ trong giây lát đã bỏ chạy tứ tán, tự lo chạy mệnh.

Ngược lại thì những người của Thiên Tà Minh vốn tới đây để chém giết thì lại tỏ vẻ mờ mịt, vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Nhưng mà. . .

Tuy rằng thủ đoạn của bọn hắn rất tốt, nhưng khi đối mặt với Tông sư Kim Đan chân chính thì lại không được tính là gì.

"Rầm rầm. . ."

Sóng biển hư ảo cuồn cuộn, một dòng nước hội tụ thành một bàn tay to lớn xuất hiện, chụp tới trước.

Vài luồng kim quang, kiếm ảnh có độn tốc kinh người bị bàn tay nước này dễ dàng bóp chặt.

Đại thủ phát lực nắm chặt.

"Bành!"

Linh quang băng tán, mấy cỗ khí cơ cường hãn bên trong lậpt ức biến mất không thấy gì nữa.

Một phương khác.

Một đám mây đen từ trên trời hạ xuống, hóa thành một đạo hắc tuyến ám trầm, kéo dài hơn mười dặm.

Hắc tuyến ngoặt lại phía sau giống như đang thu lưới đánh cá lại, bóng người bên trong đều bị nó kéo về.

Sau đó có một cái hồ lô màu đen xuất hiện, miệng hồ lô úp ngược, một lực hút liền bay ra níu chặt đám người.

"Bạch!"

Bóng người bị hút vào hồ lô.

Kinh khủng hơn là ở một bên khác.

Một con quái ảnh đầu rắn thân ngô công xuất hiện ở trong không trung, nó duỗi thân thể một cái liền cắn trúng một người.

Há miệng rồi nuốt vào trong bụng.

Bất luận là tu sĩ sơ nhập Đạo cơ hay là Đạo cơ hậu kỳ, mặc kệ là trên người có hay không có hộ thân chi bảo.

Ở trước mặt của con quái vật này này đều khó thoát khỏi cái chết.

Trùng Ma, Độc Cô Vô Minh!

"Tê tê. . ."

Trùng Ma phun ra nuốt vào lưỡi rắn, chuyên chọn những người trốn nhanh nhất để xuất thủ, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Mạc Cầu ẩn vào hư không, sắc mặt lãnh túc.

Hắn phản ứng khá nhanh, nhưng bởi vì thủ đoạn không mạnh nên không phải thuộc trong nhóm trốn nhanh nhất.

Không ngờ lại vì chuyện này mà miễn được tai kiếp.

Mấy tên Kim Đan của Thiên Tà Minh toàn chọn những người trốn nhanh nhất để hạ thủ, ngoài đám người Tạ Lưu Vân ra, số người lại không có người nào thoát được.

Nhưng.

Tình cảnh hiện giờ của hắn cũng rất không ổn.

Sau khi nhóm người chạy nhanh nhất bị diệt sạch thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị mấy tên Kim Đan này để mắt tới.

Trên người Mạc Cầu mang theo rất nhiều pháp môn, nhưng lại không có loại có thể giấu được cảm giác của Tông sư Kim Đan.

"Bạch!"

"Răng rắc. . ."

Cách đó không xa, một người còn chưa kịp kêu thảm liền bị một cái miệng lớn nuốt mất.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, trên người đột hiển ánh sáng.

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp!

Sau cùng, là Lục Đinh Lục Giáp Thần Phù!

Thần phù hộ thể, làm cho trên người hắn bị phủ một lớp kim quang, thậm chí ngay cả Pháp lực trong cơ thể cũng trở nên sinh động hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận