Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 75. Chiến Luyện Tạng

Chương 75. Chiến Luyện Tạng


Người Dịch: Whistle

"Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng!"

"Chung Sơn!"

Trong màn đêm, gió lạnh rít gào, ánh sáng ngọn đèn chập chờn.

Trụ sở hạch tâm Hắc Hổ đường, hai bóng người hùng tráng đang đứng từ xa đối mặt, trong mắt đều lộ ra sát cơ.

Đại thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ Lôi Vọng, Đường chủ của Hắc Hổ đường Chung Sơn.

Hai người là bạn tri kỷ đã lâu, nhưng lần trước gặp mặt đã là chuyện của mười mấy năm về trước, khi đó hai người chẳng qua chỉ bộc lộ tài năng.

Hôm nay tái kiến, đã không giống nhau.

Lôi Vọng cầm cây thương dài gần một trượng trong tay, mặt lộ cười lạnh, trường thương chỉ lắc một cái liền chấn vỡ vách tường ở một bên.

Uy thế cực thịnh, cũng làm cho những người ở quanh không dám lại gần.

"Quả nhiên." Lôi Vọng nhìn Chung Sơn rồi lạnh giọng nói:

"Ngươi từng bước vào Hậu Thiên cảnh, chỉ tiếc thời vận không đủ, bị Sử Tiêu phá đan điền khí hải."

"Khó trách có thể tiếp được ta một thương!"

"Chỉ tiếc. . ."

"Luyện Tạng chung quy là Luyện Tạng, dù cho đã từng bước vào Tiên Thiên, nhưng bây giờ vẫn chỉ là một kẻ Luyện Thể!"

"Thì tính sao? Cuối cùng thì gã họ Sử vẫn là chết trong tay Hắc Hổ đường ta đấy thôi." Chung Sơn người khoác trọng giáp, mười ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác:

"Ngược lại là các hạ, liên tục hai lần ban đêm xông vào thành trì, họa loạn một phương bách tính, thật coi uy vọng của triều đình như trò đùa sao!"

Không cần hỏi nhiều, Lôi Vọng đã hiện thân ở nơi này thì đã nói rõ trận ước chiến ở Minh Phong sơn hôm nay chỉ là một cái bẫy, tuy rằng trong lòng Chung Sơn kinh ngạc nhưng lại không loạn.

"A. . ." Lôi Vọng a nhẹ, mặt không đổi sắc:

"Lần trước vào thành là do Chung huynh mở cửa thành cho. Lần này, Chung huynh cho rằng là ai ra tay đây?"

Hai mắt Chung Sơn co rụt lại, trong lòng lập tức phát lạnh.

"Xem ra, Chung huynh đoán được." Lôi Vọng cười nhạt:

"Tuy rằng Lôi mỗ ở ngoài thành có tiếng xấu, nhưng sẽ không đắc tội với các vị lão gia nha môn ở nội thành, ngược lại là Chung huynh. . ."

"Ở trong mắt của một số người, huynh rất chướng mắt nha!"

Sở dĩ chuyến này Lôi Vọng có thể thuận lợi như vậy, thực lực bản thân chỉ là một mặt, một nguyên nhân khác là trong nha môn có người ám thông xã giao.

Thậm chí.

Lôi Vọng hoài nghi, hai vị lão gia ở trong nha môn kia cũng không phải là không có ý thuận nước đẩy thuyền.

"Hừ!" Ánh mắt Chung Sơn thiểm động, lạnh lùng hừ một tiếng:

"Tá ma giết lừa vốn là bình thường, bất quá Lôi huynh cho rằng nếu như không còn Chung mỗ thì ngươi sẽ có thể kiên trì được bao lâu đây?"

"Huống hồ, chỉ cần Kỳ Lân Chung gia ta còn tại, Hắc Hổ đường sẽ mãi mãi không thể đổ!"

"Thật sao?" Lôi Vọng chấn động trường thương:

"Xem ra, bây giờ ngươi cũng chỉ biết qua loa vài câu, con mãnh hổ năm đó đã sớm không tồn tại rồi."

"Thật là khiến người ta thất vọng nha!"

Thời gian nói mấy câu này, Lôi Vọng liền thở ra hơi sau khi điên cuồng đột tiến rã rời, hắn đạp chân xuống, lao tới gần Chung Sơn.

"Vậy để ta xem thử, con mãnh hổ năm đó đã chiếm cứ một phương hiện giờ còn thừa lại mấy phần chất lượng!"

Âm chưa lạc, trường thương đã phá vỡ hắc ám, mũi thương sắc bén nhảy nhót ép thẳng vào mặt đối thủ.

Trường thương trong tay Lôi Vọng rất cầu kỳ, cán thương là do cực phẩm hoa lê mộc trải qua các loại pháp môn nhào nặn phức tạp luyện chế thành, mũi thương là do hàn thiết đúc thành, bên trên có thắt một chùm tua đỏ, mũi thương run lên, chùm tua đỏ cũng lập tức nở rộ như một đóa hoa hồng, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Tiếng xé gió 'Tê tê' càng thể hiện ra sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng tốc độ.

Thương xuất, kình phong gào thét.

"Đến hay lắm!"

Chung Sơn nộ trừng hai mắt, lớn tiếng quát, thân thể giống như mãnh hổ hạ sơn nghịch thế đập ra nghênh đón trường thương.

Hắc hổ đào tâm!

Chung Sơn bất thiện đao pháp, nhưng lại tinh thông trảo công, Ngũ Hổ trảo gia truyền đã nhập hóa cảnh.

Lúc này thân thể Chung Sơn khẽ động, thiết trảo mạn thiên, chỉ trong phút chốc liền đã va chạm với mũi thương đột kích thân hơn mười lần.

"Đương . . Đương. . ."

Tia lửa tung tóe, hai người giao chiến giữa không trung.

Thương ảnh như rồng bao bọc tứ phương, vô số hư ảnh bao phủ hơn một trượng, rút, đâm, vung, từng chiêu đều nội uẩn cự lực vô song.

Bất luận là giả sơn đá vụn hay là vách tường gạch ngói, đụng tới một cái đều sẽ vỡ nát tan tành, đều không có ngoại lệ.

Trên mặt Chung Sơn hiện lên vẻ ửng hồng quỷ dị, hai mắt dữ tợn tràn đầy tơ máu, nhất cử nhất động mang theo tiếng hổ khiếu, toàn lực thi triển Ngũ Hổ trảo.

Ông ta lấy thực lực Luyện Tạng mà lại có chống đỡ được thế công của đối phương.

Nhưng xem tình hình, chắc là đã kích phát một loại bí kỹ nào đó kích thích tiềm năng của nhục thân, từ đó bộc phát ra cự lực.

"Không sai." Chẳng qua so với Chung Sơn toàn lực ứng phó thì từ đầu đến cuối biểu lộ của Lôi Vọng đều rất lạnh nhạt:

"Có thể tiếp được bốn mươi hai thức Đại Hoa thương của ta mà không bại, Chung gia Ngũ Hổ trảo cũng không phải chỉ có hư danh."

"Chỉ tiếc. . ."

"Phá cho ta!"

Quát khẽ một tiếng, thương ảnh đầy trời ở giữa sân đột nhiên co rụt lại, thương thức một phân thành hai, mãnh liệt đâm vào trảo ảnh.

Dã Mã Phân Tông!

Kình phong gào thét, tiếng nổ ầm vang, thương ảnh sắc bén giống như xé rách màn đêm, nặng nề lao thẳng về phía trước.

"Đương . ."

Tiếng kim thiết chạm nhau chói tai vang lên, hoả tinh bắn tung tóe, thân thể Chung Sơn cũng bị đánh bay ra ngoài.

May mà trên người ông ta có mặc trọng giáp, bộ giáp trước ngực đều bị lõm vào, khóe miệng chảy máu, nhưng lại chưa bỏ mình tại chỗ.

Khóe miệng Lôi Vọng nhếch lên, trường thương lắc một cái rồi thừa cơ vọt tới trước, muốn một lần kết thúc luôn tính mệnh đối thủ.

"Răng rắc răng rắc. . ."

Những âm thanh máy móc chuyển động lọt vào tai, cũng làm cho thân thể của hắn cứng đờ, lập tức vung vẩy trường thương bao bọc lại bản thân.

"Coong!"

Trong bóng tối, rất nhiều nơi lộ ra những cái lỗ đen như mực, những mũi kình nỏ từ đó bắn ra.

Trong chớp mắt liền đan xen trong viện tạo thành một mặt quang ảnh tử vong.

Trên mũi tên có hiện màu xanh thẳm, nhìn một cái liền biết là trên đó đã bị bôi lên kịch độc.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Những tiếng va chạm dồn dập vang lên giữa không trung, giữa sân trường thương bay múa như vòng, tích thủy không lọt, Hơn nữa còn đang điên cuồng vọt tới trước.

"Chết!"

Kém chút trúng chiêu khiến cho mặt Lôi Vọng hiện lên vẻ phẫn nộ, gã cắn răng gầm nhẹ, trường thương phá vỡ tên nỏ đâm thẳng Chung Sơn.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong tay Chung Sơn đã có thêm một tấm lệnh bài đen như mực, ông ta nhìn Lôi Vọng rồi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lay động.

"Oanh!"

Đại địa nứt ra, một cái bóng đen từ dưới lòng đất nhảy lên, lao thẳng rồi va chạm với Lôi Vọng đang ở giữa không trung.

"Bành!"

Hai bóng đen vừa chạm vào nhau liền tách ra, một cái bóng đen ngã bay ra ngoài, đó là thủ lĩnh Bạch Mã phỉ danh chấn một phương, cao thủ Hậu Thiên Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng!

. . .

Cả người Thôi Xuyên Bách đang ở giữa không trung, trong lòng thì đang cuồng loạn.

Thôi Bách Xuyên vốn định mượn Mạc Cầu để thoát khỏi Độc Nhãn Bưu, lại không nghĩ rằng, ăn trộm gà bất thành còn mất luôn nắm gạo, bị Trần Mộc quăng tới chỗ Độc Nhãn Bưu.

Trong lòng y đang kinh hãi, nhưng lúc này cũng đã không lo nghĩ được nhiều như vậy.

Độc Nhãn Bưu ở sau lưng đang lộ ra nụ cười lạnh, răng cưa trường đao run lên rồi nhanh chóng chém tới.

Tốc độ mau lẹ, khí thế lăng lệ, khiến cho Thôi Xuyên Bách tê cả.da đầu

Không thể đón!

Nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ!

"Uống!"

Thân ở giữa không trung, đột nhiên y bật hơi phát ra một tiếng, trường tiên lượn vòng, giống như vật sống quấn về phía thanh trường đao ở sau lưng.

Thân thể thì mượn lực na di.

Còn về phần Mạc Cầu, hắn đang híp mắt nhìn xem hai người, thân thể nhoáng lên một cái, lập tức bỏ chạy về nơi xa.

Nếu như Thôi Xuyên Bách vô tâm hại hắn, có lẽ hắn sẽ nguyện ý làm viện thủ, hiện giờ thì hắn chỉ muốn né xa ra.

Chỉ tiếc. . .

Hắn muốn đi, nhưng lại có người không nguyện!

Vừa mới vọt tới đầu ngõ, lại chạy thẳng tới phía trước liền sẽ đến một địa phương vắng vẻ thưa thớt người qua lại, âm thanh giao chiến vẫn đang vang vọng phía sau.

"Oanh. . ."

Vách tường vỡ ra, hai bóng người dính chung một chỗ đột nhiên xông ra.

Mạc Cầu dừng bước, hình ảnh nhìn thấy trước mắt làm cho hắn hô hấp trì trệ, hai mắt co vào.

Chỉ thấy Thôi Xuyên Bách đang bị Độc Nhãn Bưu dùng tay bóp chặt cổ họng, nhấc theo thân thể của y mạnh mẽ đâm tới.

Sở dĩ Độc Nhãn Bưu nhấc lấy Thôi Bách Xuyên là vì cơ thể của gã đã bị một cây trường tiên đầy gai trói chặt lại, chỉ có một cánh tay có thể sử dụng được.

Mà lúc này Thôi Xuyên Bách sớm đã bị cự lực va chạm làm cho cơ thể hoàn toàn thay đổi, vặn vẹo biến hình.

"Hắc hắc. . ."

Độc Nhãn Bưu lấy tay bóp chặt một người, dùng độc nhãn nhìn chằm chằm Mạc Cầu, nghiêng đầu lộ ra một nụ cười lạnh âm trầm:

"Ngươi muốn chạy đi đâu?"

". . ." Mạc Cầu kéo căng khuôn mặt, đột nhiên triệt thoái về phía sau, loan cung cài tên.

"Bạch!"

Liên Châu Tiễn!

Độc Nhãn Bưu tâm tính tàn nhẫn, khát máu hiếu sát, thích nhất là trảm thảo trừ căn, gã ta từng dẫn người giết sạch cả một ngôi làng, ngay cả một đứa con nít chưa tròn 1 tuổi cũng không buông tha.

Lần này mình bị gã ta khóa chặt, sợ là gã sẽ không từ bỏ ý đồ.

Mà trong danh hiệu của gã có mang theo chữ Bưu, thường mang ý nghĩa là tốc độ kinh người, muốn chạy trốn cũng cực kỳ không dễ dàng.

Đã như vậy. . .

Chỉ đành liều mạng!

Mạc Cầu đã làm ra quyết định, sẽ không lưu thủ nữa, sau khi bắn ra một mũi tên, một thanh ám kiếm lặng yên không một tiếng động từ dưới chân bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận