Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 649. Chạm Mặt

Chương 649. Chạm Mặt


Người dịch: Whistle

Mặc dù không biết tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm bất tường.

"Các hạ có việc gì sao?"

"Cũng không có đại sự gì." Phùng Cô Nhạn vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc trên trán, cái cổ thon dài được phản chiếu trong dòng nước đang lấp lóe ánh sáng:

"Chỉ là gần đây gia chủ nhà ta đã xuất quan, ngài nghe nói Kiều Tịch muội muội đã chứng được Kim Đan nên cảm thấy rất vui sướng, bây giờ đang đi tìm nàng ấy."

"Nghĩ rằng. . ."

"Qua không được bao lâu nữa thì ta sẽ thực sự có thêm một vị muội muội."

Khi nói đến hai chữ muội muội thì ngữ khí của ả ta có chút nặng hơn.

Xem ra ả ta cũng không phải thực sự muốn mình có thêm một vị 'Muội muội' .

Pháp môn của phái Tán Hoa làm cho ả ta luôn luôn trung trinh với Tán Hoa lão tổ, nhưng tình yêu là tự tư, không phải người phụ nữ nào cũng đều nguyện ý chia sẻ với người khác.

Mạc Cầu híp mắt, không lên tiếng.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì." Phùng Cô Nhạn cười khẽ:

"Thiên Nhai đạo trường Trúc lão đã đi Vân Mộng Thuỷ Giới rồi, Cao đạo hữu cũng có việc ra ngoài, không ở trong đạo trường, cho nên ước định lúc trước sợ là. . ."

Ả còn chưa dứt lời, thân hình đột nhiên cứng đờ, một bàn tay to lớn đột ngột xuất hiện rồi xuyên thủng bộ ngực của ả.

"A. . ."

Phùng Cô Nhạn mặt không đổi sắc, thân hình bị liệt diễm đốt cháy dần hóa thành tro tàn, chỉ là trong mắt ả ta còn đang mang theo sự khinh miệt nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Việc đã đến nước này rồi, ngươi còn có thể làm được gì nữa đây?"

Mạc Cầu cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng.

Tán Hoa lão tổ hoàn toàn khác biệt với Nguyên Thiên Y và Chu Vân Nghê, lão ta là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, phóng nhãn khắp toàn bộ Vân Mộng Xuyên cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh.

Mặc dù Mạc Cầu rất tự tin, nhưng hắn lại biết rất rõ bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của lão ta.

Nghĩ nghĩ, mạch máu trong người hắn đột nhiên vừa chạy nhanh hơn.

"Hoa. . ."

Liệt diễm nồng đậm từ trong cơ thể hiện lên, nháy mắt đã bao phủ toàn thân, một viên Kim Đan tròn vo, vàng óng ánh đang nhanh chóng xoay tròn.

"Bạch!"

Một dải hỏa diễm hư ảo vượt ngang qua hư không, nhiếp theo con thuyền, bay thẳng khi tới một hướng.

U Minh Hỏa Thần thân!

Môn pháp thân do Tất Phương chân ý diễn biến mà thành này không chỉ làm cho thuật khống hỏa của Mạc Cầu tăng lên nhiều, cũng làm cho độn tốc của hắn tăng lên gấp bội.

Độn quang lóe lên một cái rồi biến mất, dần dần hóa thành vô ảnh vô hình, không bao lâu đã trốn xa trăm dặm.

Trên hòn đảo.

Vương Kiều Tịch chưa hề rời đi, nàng mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, đang chắp hai tay sau lưng, đứng trong một tòa thạch đình, ngóng nhìn phương xa, cơ thể giống như là một pho tượng.

Thật lâu sau.

Cơn chấn động bên hông mới làm cho nàng hoàn hồn.

Vương Kiều Tịch cũng không nhìn xem tin tức truyền tới, mà lại tiếp tục nhìn mặt nước không có vật gì trước mắt rồi than nhẹ một tiếng, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng vận chuyển tâm pháp, tạp niệm chập trùng trong thức hải liền bị kiếm nén.

Không biết đã qua bao lâu, đợi khi nàng lại mở mắt ra thì trong con ngươi đã thông thấu.

Vương Kiều Tịch lấy ngọc giản ra, tin tức bên trong làm nàng nhướng mày, nàng quay đầu nhìn về phía đạo trường, ý niệm chuyển động, đang muốn đằng không bay lên.

Sau một khắc.

Trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ vui mừng.

"Bạch!"

Ở chân trời phía xa có một cơn chấn động vô hình đang nhanh chóng lao đến, khí tức quen thuộc này làm cho cơ thể nàng khẽ buông lỏng, trong lòng cũng không còn sợ hãi.

"Ngươi đến rồi?"

Vương Kiều Tịch cười nhạt mở miệng:

"Xem ra ngươi cũng đã nhận được tin tức."

"Ừm." Mạc Cầu hiện thân, lạnh nhạt gật đầu:

"Xem tới ta tới còn chưa muộn."

"Thật ra. . ." Vương Kiều Tịch chần chờ một chút:

"Ngươi không cần trở về."

"Sợ là tình huống trong đạo trường đã không ổn rồi." Mạc Cầu lắc đầu, há miệng muốn nói, thần sắc đột nhiên ngưng tụ:

"Gã đến rồi!"

Thất thải hào quang ở phía xa đang vượt ngang qua chân trời, nó đang lao tới đây với tốc độ làm cho hai người phải giật mình, toàn bộ cơ thể lập tức căng thẳng.

Mạc Cầu lấy ra một viên đan dược, trong mắt xuất hiện một vệt không bỏ.

Nhưng hắn chỉ đành than nhẹ một tiếng rồi há miệng nuốt vào.

Viên đan dược này dùng tinh huyết của Kim Ngân Linh Vĩ luyện chế mà thành, dung hợp mấy chục loại Linh dược hiếm thấy, có thể làm cho Tông sư Kim Đan duyên thọ trăm năm.

Mạc Cầu cũng chỉ có một viên này thôi.

Khi phục dụng viên đan dược thì cần phải tĩnh tâm ngưng thần, chậm rãi thu nạp dược lực mới có thể phát huy được hiệu dụng, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể dùng để ổn định vết thương còn chưa khôi phục trên cơ thể.

Duyên thọ thì càng không cần phải nghĩ.

Có thể nói là phung phí của trời!

"Không ngờ là hai người các ngươi còn chưa tách ra?" Ở chân trời phía xa truyền đến một tiếng than thở, còn mang theo một vẻ tức giận mơ hồ:

"Xem ra hai vị thật sự là lang có tình, thiếp hữu ý, chỉ tiếc là lão tổ ta không thích thấy cảnh này, nếu đã không tách ra thì cùng nhau ở lại đây đi!"

Dứt lời, một mảnh tử vân khuếch trương giữa không trung, đón đầu đánh tới.

Pháp bảo Tử Vân Đâu*! (Đâu = Cái túi)

Đây cũng là một món Pháp bảo tiếng tăm lừng lẫy ở Vân Mộng Xuyên, nội uẩn Tiên Thiên ngũ khí, xuất từ Nguyên Anh chi thủ, có thể luyện hóa thiên địa vạn vật, Kim Đan bị bắt vào trong cũng sẽ hóa thành một bãi nước đặc.

Đối phương vừa ra tay thì Vương Kiều Tịch liền không nhịn được kêu đau một tiếng, hai thanh song kiếm đen trắng ở bên cạnh người tranh nhiên vang lên, rồi lại bất lực rớt xuống dưới.

"Đi!"

Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, nhanh chóng bao lấy Vương Kiều Tịch rồi nhanh chóng lùi lại.

Kim Đan hậu kỳ!

Hai người không thể nào là đối thủ của nhân vật như vậy, chỉ có thể lựa chọn đào mệnh, may mà này cách Thiên Nhai đạo trường không xa, vẫn còn có cơ hội.

"Trốn?"

Ở bên trong hào quang, con ngươi của Tán Hoa lão tổ co vào:

"Trốn được sao?"

Dứt lời, thất thải hào quang vượt ngang qua chân trời, nhanh chóng lướt đến.

Mạc Cầu không cần quay đầu cũng có thể phát hiện được luồng sát cơ ở sau lưng đang nhanh chóng tới gần, thiên địa nguyên khí ở xung quanh còn tùy theo ý niệm của đối phương mà xao động.

Hắn khẽ thi triển pháp quyết, trong thức hải lặng lẽ xuất hiện hư ảnh của một con Tất Phương, liệt diễm ở sau lưng nó đột nhiên tràn ra hai bên, giống như một đôi cánh vậy, chỉ cần nhẹ nhàng vung vẩy thì tốc độ độn quang đã lập tức tăng mạnh.

"Oanh!"

Khí lãng cuồn cuộn, một độn vài dặm.

Vương Kiều Tịch đang được hắn ôm trong lòng, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, thoáng chốc lại hoàn hồn, đôi mắt đẹp ngưng tụ, hai thanh Phi kiếm giao nhau xoay tròn giữa không trung.

"Tranh. . ."

Tiếng kiếm ngâm khẽ vang lên.

Tiếng động không lớn, nhưng lại ảnh hưởng đến lực lượng nguyên từ trong thiên địa.

Mặc dù tốc độ phi độn của Mạc Cầu cũng nhanh, nhưng khi đạt tới trình độ này thì hắn đã bỏ qua sự linh động, khó có thể thống ngự nguyên khí biến hóa ở chung quanh.

Âm thanh khí bạo giống như đánh vỡ hư không liên tục vang lên.

Mà kiếm ý của Vương Kiều Tịch lại lặng lẽ tan rã trở ngại phía trước, phá vỡ không khí giam cầm, còn dùng lực lượng nguyên từ để gia tăng độn tốc của Mạc Cầu.

Thủ đoạn này cũng không được tính là phục tạp tinh diệu.

Mạc Cầu dùng thần niệm quét qua liền biết, nhưng hắn lại không thể nào làm được.

Bởi vì pháp môn này căn bản không nằm ở chỗ biến hóa bên ngoài, mà nằm ở pháp môn Âm Dương Nguyên Từ mà Vương Kiều Tịch tu hành, không có căn cơ này thì chắc chắn sẽ không làm được.

Đồng dạng, nếu như người khác tu hành không phải là pháp môn mà Mạc Cầu chuyên môn truyền xuống thì cũng không có khả năng thi triển ra U Minh Vô Ảnh Kiếm Độn, ngay cả uy lực cũng không giống nhau.

Nội khu bất đồng, pháp môn cũng sẽ khác nhau.

Nghĩ vậy, Tán Hoa lão tổ ở sau lưng lại lập tức đánh mặt hắn.

Chỉ thấy khi độn quang của hai người gia trì thì tốc độ đã ngang hàng với truy binh ở sau lưng, nhưng Tán Hoa lão tổ chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhấc tay liền phóng ra ngũ thải kỳ quang.

Trong vầng sáng ẩn chứa ngũ hành, âm dương, biến hóa khó lường.

Bất luận là Hỏa pháp, Kim hành, Thổ công đều được bao dung bên trong, kỳ quang bao phủ xuống, độn quang của hai người giống như bị hãm trong vũng bùn.

'Đây là pháp môn gì? Dường như nó có thể tùy ý biến hóa theo Công pháp căn bản?'

Trong lòng Mạc Cầu không hiểu, chỉ biết đại nạn sắp đến, bèn không chút do dự tế ra Thiên Lôi Kiếm, vung tay áo dài lên, ba mươi sáu vệt kiếm quang hiển hiện sau lưng.

Kiếm quang như tơ, đứng thẳng tắp.

"Coong!"

Ba mươi sáu vệt kiếm quang đan xen giữa không trung, tạo thành một tòa đại trận bao phủ hơn mười dặm, hung hăng lao về phía thế công đột kích ở sau lưng.

Kiếm Quang Phân Hóa, Kiếm Khí Lôi Âm, Luyện Kiếm Thành Ti. . .

Tam đại Kiếm đạo Thần thông đồng thời xuất hiện.

Cùng lúc đó.

Mạc Cầu đột nhiên quay người, trong đôi mắt có lãnh quang lấp lóe, liệt diễm tụ lại quanh người, phun vào bên trong kiếm quang, tiếp tục gia tăng uy năng của Kiếm trận.

"Oanh. . ."

Tiếng vang kinh thiên động địa phát ra.

Thế công đột kích trì trệ, bị kiếm quang bao phủ cuốn ngược về sau.

"Tốt!"

Hai mắt của Tán Hoa lão tổ sáng lên, không nhịn được tán thưởng một tiếng, độn quang dừng lại:

"Chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà lại có thể bộc phát được uy năng như vậy, quả thật là cao minh, là Lão tổ ta đã khinh thường ngươi."

"Bất quá. . ."

"Đã như vậy liền không thể để ngươi sống tiếp nữa!"

Nếu như đã đắc tội với loại người như vậy thì tuyệt đối không thể buông tha.

Nếu không, lấy tính tình có thù tất báo của đối phương, lại còn có tiềm lực như vậy, sợ là bản thân mình cũng khó mà an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận