Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 226. Phi Kiếm

Chương 226. Phi Kiếm


Người dịch: Whistle

"Đi!"

"Nhanh lên!"

"Thành thật một chút!"

Nơi này đã tới gần một trang viên của Lục phủ, sớm đã bị đông đảo binh sĩ bao vây.

Những người mang theo xiềng xích trên tay trên chân đang bị hộ vệ của Lục phủ liên tiếp giải đến, trong đó có không ít khuôn mặt quen thuộc.

"Mạc thần y!"

"Mạc đại phu!"

Trong đám người, có mấy người kinh ngạc mở miệng.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn sang, cũng không tính là quen biết, nhưng cũng từng gặp qua, đều là nguyên đệ tử của phái Linh Tố.

"Công tử." Hứa Việt cũng bị giải tới, tóc tai rối bời, còn có thể nhìn thấy những vết thương ngoài da, ánh mắt lấp lóe ra hiệu sang một bên:

"Ngài nhìn sang bên kia!"

Mạc Cầu nghiêng đầu, ánh mắt lập tức co rụt lại.

Trong một góc của đình viện có một người đang quỳ ở dưới đất, đầu gục xuống, hoàn toàn không còn khí tức.

Cho dù là chỉ nhìn một bên mặt thì hắn cũng có thể nhận ra thân phận của người này.

Tiên Thiên cao thủ, phó môn chủ của Tử Dương môn - Giản Bá Văn!

Với kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y của Mạc Cầu thì cũng có thể nhìn ra được lão ta chết vì tự sát, dùng chưởng toái sọ, khí tuyệt bỏ mình.

Một vị Tiên Thiên cao thủ lại bị ép đến tự sát!

Lão ta đã làm gì?

"Ô. . ."

Loáng thoáng còn có những tiếng khóc và lời răn dạy từ nơi không xa truyền đến.

Quay đầu nhìn lại, trong những người bị áp giải tới nơi này, ngoại trừ đệ tử của phái Linh Tố ra thì còn có không ít người của Tử Dương môn nữa.

Giản Băng Như, đứa con gái mà Giản Bá Văn sủng ái nhất cũng ở trong này, ả nữ nhân có tính cách mạnh mẽ, đã từng coi trời bằng vung này đã sớm không còn phong thái trước kia.

Mái tóc dài của ra rủ xuống, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt đần độn, bị người kéo đi giống như một con rối vậy.

Cuối cùng thì bị Huyền Giáp hộ vệ ép cho quỳ rạp xuống đất.

Những người đang quỳ cùng một chỗ với ả ta còn có đám người Đổng Tịch Chu, Ngọc Diện Thần Phán Thượng Quan Hưu.

Còn về phần những người như Mạc Cầu, thậm chí ngay cả chỗ để quỳ đều không tư cách, bị người xích lại, đứng ở trong sân, chỉ cần phát ra một chút dị hưởng thì sẽ bị người dùng roi da chào hỏi.

Trừ cái đó ra, ở một vách tường khác còn có một đám người đang quỳ thành một hàng, bọn hắn đều bị mang lên xiềng xích, cúi đầu im lặng không nói.

Trong đó có cả Trương trưởng lão của Dược cốc, lão tẩu bên người Tôn Tuyệt Tâm, và một đám người có cách ăn mặc giống như là quản sự trong Lục phủ.

Lúc này, một tiếng gầm thét của nữ tử từ trong phòng phía trước vang lên:

"Thật sự là ăn gan hùng tim báo, lại dám làm tay chân trong Lục phủ, ngươi nói là không có quan hệ gì với các ngươi sao?"

"Oanh!"

Mặt đất chấn động, vách tường vỡ nát, có hai bóng người từ cuối hàng bay ra, nặng nề ngã xuống đất.

Hai người dính đầy bụi đất, khóe miệng không ngừng chảy máu, lại không thèm quan tâm, từ trong đống lộn xộn bò dậy, vội vàng quỳ rạp xuống đất:

"Nhị tiểu thư tha mạng, Nhị tiểu thư tha mạng!"

Đợi khi thấy rõ tướng mạo của hai người này, sắc mặt Mạc Cầu sắc liền thay đổi.

Môn chủ đương nhiệm của Tử Dương môn - Trang Dịch, Thái Thượng trưởng lão - Tử Hà đạo cô, lại là hai vị cao thủ Tiên Thiên đại danh đỉnh đỉnh.

Mà lúc này, hai người thì lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, quỳ xuống đất liên tục dập đầu, không ngừng cầu xin tha thứ.

Trong bụi mù, hai vị nữ tử bước ra, một người sắc mặt xanh xám, mắt phượng tràn ngập lửa giận, chính là Nhị tiểu thư của Lục phủ - Lục Dung.

Một người khác thì là Đổng Tiểu Uyển.

Đổng Tiểu Uyển đi theo sau lưng Nhị tiểu thư, mày cụp xuống, không rên một tiếng, giống như một vị thiếp thân thị nữ.

"Toàn bộ Đông An phủ này đều là của Lục gia ta." Lục Dung liếc nhìn toàn trường, cả giận quát mắng:

"Lục gia cho các ngươi ăn, cho các ngươi uống, hộ các ngươi miễn tao chiến loạn, các ngươi không làm việc cho tốt thì cũng thôi đi, vậy mà lại không biết tốt xấu, dám phạm thượng!"

"Không dám, chúng tiểu nhân không dám!" Đám người Trang Dịch nghe vậy liền run cầm cập, vội vàng dập đầu, lớn tiếng nói.

"Không dám?" Trong mắt phượng của Lục Dung tràn đầy sát ý, đột nhiên ả vung ống tay áo lên, một cơn kình phong đột nhiên quét tới:

"Ta thì thấy các ngươi cực kỳ to gan!"

"Lốp bốp. . ."

"Bành!"

Gió táp chỗ qua, trúc mộc ở trong đình viện đứt gãy, gạch ngói vỡ vụn, hai vị Tiên Thiên cũng bị quét bay ra ngoài.

Cách xa hơn mười trượng, nhưng đám người Mạc Cầu cũng cảm thấy hô hấp trì trệ, trong lúc nhất thời không thở nổi.

Mà ở trong vòng mười thước kia đã biến thành một mảnh hỗn độn.

"Nhất là các ngưoi!" Lục Dung nghiêng đầu, nhìn về những người bị trói ở bên tường, trong mắt hiện lên hận ý nồng đậm:

"Những kẻ lang tâm cẩu phế như các ngươi, chết không hết tội!"

Chưa kịp nói xong thì có một vầng sáng tối tăm từ trong tay áo của ả bay ra nhanh như điện thiểm.

Vầng sáng này có tốc độ cực nhanh, dù cho là với nhãn lực của Mạc Cầu thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một cái bóng mờ đang lao đi.

E là những người có thực lực không bằng hắn thì sẽ không phát hiện!

Vầng sáng có tốc độ cực nhanh nhưng lại rất linh động, nhanh chóng lướt qua mấy người, nhẹ nhàng quấn một cái, đầu liền bị cắt xuống, sau đó lại bay về trong tay áo của Lục Dung.

"Phù phù!"

Đầu và thân của những người đang quỳ ở bên tường vừa bị phi kiếm lướt qua đã đồng thời rơi xuống đất, tiên huyết chảy xuôi.

Trong sân yên tĩnh.

Hoảng sợ, bối rối, thân thể của mọi người cũng trở nên cứng ngắc.

Tuyệt đại đa số người vốn không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Nhị tiểu thư chỉ ra một ngón tay, mấy người bên kia liền không còn đầu nữa, giống như là pháp thuật vậy.

Những người nhìn thấy thì cảm thấy kinh khủng.

Phi kiếm!

Là phi kiếm trong truyền thuyết!

Tốc độ này, độ bén này, liền xem như là cao thủ Tiên Thiên, ở trong vòng mấy trượng, sợ rằng cũng ít có nhân có thể né được.

Nếu mà so sánh thì chiêu Thập Bộ Nhất Sát của Mạc Cầu chậm như ốc sên.

Trương trưởng lão. . .

Nhìn xuống dưới đất, đầu lâu của Trương trưởng lão đúng lúc nhìn về phía đám người, nhìn về phía Mạc Cầu, ánh mắt đần độn, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Hai người tương giao mấy năm, quan hệ có thể nói vừa là thầy vừa là bạn.

Toàn bộ phái Linh Tố phái, ngoại trừ Đổng Tiểu Uyển ra thì chỉ có Trương trưởng lão xem hắn như tri giao hảo hữu.

Bây giờ, lại bỏ mình tại chỗ như vậy!

Phẫn nộ, sát cơ, không cam lòng. . . , những loại cảm xúc khuấy động trong lòng Mạc Cầu, khiến cho cơ thể hắn nóng lên, run rẩy không khống chế được.

Trong đôi mắt thì toàn là vẻ tĩnh mịch, giống như vực sâu không thấy đáy, đè nén hết thảy cảm xúc.

Mạc Cầu rất rõ ràng, nếu như bây giờ hắn dám nói thêm một câu thì cũng chỉ có thể theo gót Trương trưởng lão.

"Một đám phế vật!"

"Một đám hỗn trướng!"

"Tất cả các ngươi đều đáng chết!"

Lục Dung vẫn còn đang tức giận gào thét, tố thủ nhấn xuống một cái, khí cơ quấn quanh, đột nhiên có một bàn tay to xuất hiện.

"Oanh!"

Cự thủ rơi xuống đất, mặt đất ở chỗ hai vị Tiên Thiên lập tức lõm xuống, hai người cũng bị ép đến miệng phun tiên huyết.

Đại thủ quét ngang, không biết bao nhiêu người bị ngã bay ra ngoài.

Lục Dung nhìn như yếu đuối, không ngờ khi phát uy lại kinh khủng như vậy, có thể so với một con hung thú hình người, ở trước mặt nàng, những người ở trong đình viện to lớn chỉ giống như những con rối gối có thể tùy ý đùa bỡn.

Dù là Tiên Thiên cũng không chịu nổi một kích!

"Dung. . . Dung Dung."

Ở sau lưng nàng, Đổng Tiểu Uyển nhìn thấy phụ thân bị quét bay ra ngoài thì cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng mở miệng:

"Đừng."

"Hô!"

Kình phong trong sân đột nhiên trì trệ, Lục Dung quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Đổng Tiểu Uyển.

"Hừ!"

Ả hừ nhẹ một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía đám người ở giữa sân:

"Nể mặt của Tiểu Uyển, hôm nay ta không muốn đại khai sát giới, bút trướng này tạm thời ghi lại."

"Các ngươi. . ."

Ả chỉ một ngón tay, nói:

"Mau đi giết sạch những kẻ đào tẩu đó cho ta, nếu như để cho một người chạy thoát thì ta sẽ để các ngưoi tới đền mạng!"

"Rõ!"

"Rõ!"

. . .

Thân thể Mạc Cầu cứng ngắc, đi theo dòng người ra khỏi đình viện, bị Hứa Việt mang tới dưới một bóng cây.

Chẳng biết từ lúc nào mà Phù Ngao biết được tin tức nên đã chạy tới chờ đợi ở đây.

"Ta đã tìm người nghe ngóng, vài ngày trước đó, lão thái gia Lục phủ chẳng biết tại sao thân thể đột nhiên khó chịu." Y dẫn hai người Mạc Cầu đi được vài bước liền hạ giọng mở miệng:

"Nên bèn tìm người nhập phủ trị liệu, lại bởi vì Tôn Vô Bệnh dẫn người đoạt chức chưởng môn của phái Linh Tố, thanh danh đại chấn, cho nên liền đáp ứng lời mời nhập phủ."

"Sau đó, họ Tôn giở trò gì đó trong thuốc. . ."

Y ngừng lại, quay đầu nhìn về phía viện lạc, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tin tức trước mắt của ta còn không biết được tình huống cụ thể của lão thái gia, nhưng mà hiển nhiên là chuyện này đã chọc giận Lục phủ."

"Phủ chủ đã hạ lệnh xử trảm phó thống lĩnh Huyền Giáp hộ vệ và vài vị nội viện quản sự với lý do là không hoàn thành nhiệm vụ, lúc sáng sớm thì Đại Kích võ sĩ đã quét ngang Dược cốc, đến giờ ngọn lửa đó vẫn còn chưa diệt, phó môn chủ của Tử Dương môn còn tự sát tạ tội."

"Toàn bộ Đông An phủ đều lòng người bàng hoàng."

Sắc mặt Hứa Việt trắng bệch, chắp tay trước ngực liên tục mở miệng:

"Hi vọng Lục lão thái gia không có việc gì, nếu không, sợ rằng Lục phủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Hiện giờ cũng chẳng tốt được đến đâu." Mạc Cầu lạnh lẽo nói:

"Phù huynh, Lục phủ yêu cầu chúng ta giết hết những người từ Dược cốc đào tẩu, huynh có thể tìm được tung tích của bọn hắn không."

"Chuyện này không có vấn đề." Phù Ngao gật đầu:

"Vừa xảy ra chuyện này thì có không bao nhiêu người của Tử Dương môn đang tìm tung tích của Tôn Vô Bệnh giống như người điên vậy."

"Phù gia chúng ta cũng đi tìm, còn tìm được một số người, cho dù không giết được Tôn Vô Bệnh, nhưng cầm mấy cái đầu người trở về để Mạc huynh lấy công chuộc tội vẫn là không có vấn đề."

"Làm phiền." Mạc Cầu ôm quyền chắp tay:

"Ta cần đi Anh Tiền nhai một chuyến trước."

Âm chưa lạc, một cỗ sát ý bị kiềm nén rất lâu lập tức xuất hiện, khiến cho Phù Ngao cũng sững sờ, tựa như lần đầu quen biết Mạc Cầu vậy.

Anh Tiền nhai.

Một cửa hàng y phục vô danh.

Mạc Cầu bước vào cửa hàng, mặt không thay đổi hỏi: "Chủ quán, đồ vật của ta đã sửa xong chưa?"

"Mạc đại phu!" Chủ quán nhìn thấy Mạc Cầu thì trên mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi phát giác được bầu không khí không đúng, sắc mặt ông ta có vẻ hơi cứng ngắc:

"Còn thiếu một chút nữa là xong, không có ảnh hưởng gì đến tác dụng, chẳng qua là khi nhìn vào không được đẹp lắm."

"Không sao." Mạc Cầu mở miệng:

"Lấy ra đi!"

"Vâng."

Một lát sau, một chiếc trường bào được nạm vàng tia ở mặt trong được lấy ra ngoài, Mạc Cầu tiện tay khoác lên người.

Chiếc hắc bào mà hắn lấy được từ Ngự Thú Tán Nhân đã bị tổn hại nhiều lần, sớm đã không thể phục hồi như cũ được nữa, hiện giờ thì đã được làm lại.

Bên trong trộn lẫn Kim Tuyến ti, do một loại kỳ nhện nhả ra, rất nhẹ nhàng và linh hoạt, lại còn vô cùng cứng cỏi.

Bây giờ trường bào đã được làm lại, lực phòng ngự cũng tăng nhiều, càng có thêm một chút tác dụng khinh thân và che đậy khí tức, cũng được xem là một kiện kỳ vật.

Mạc Cầu bước ra cửa hàng, Phù Ngao, Hứa Việt hai người lập tức sững sờ.

"Đi!"

Mạc Cầu sờ lên chuôi kiếm ở bên hông, lạnh lẽo nói:

"Đi giết người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận