Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 482. Tin Tức

Chương 482. Tin Tức


Người dịch: Whistle

"Thì ra là vậy." Mạc Cầu gật đầu, hơi hơi hiểu rõ, hỏi:

"Vậy nơi mà chúng ta đang đi là. . ."

"Chính là một phương thiên địa hút được từ Động thiên Thượng Thanh Huyền U!" Tạ Lưu Vân chỉ về phía trước một cái:

"Đến rồi!"

"Lần này ta xem như nhờ phúc của sư đệ, lần trước mặc dù ta cũng có đến đây nhưng cũng không thể tới nữa."

Trong lúc nói chuyện.

Hai người đã bước vào một tòa đại điện, đẩy mở cánh cửa lớn, chỉ thấy ba ông lão có mái tóc trắng bồng bềnh đang ngồi xếp bằng thành hình chữ phẩm(品).

"Tam vị tiền bối." Tạ Lưu Vân nghiêm mặt lấy từ trên người ra một vật đưa ra cho ba người xem:

"Đệ tử phụng mệnh mang Mạc sư đệ đến bí địa xem thử."

"Ngô. . ."

Một người trong đó nhận lấy vật này, dùng thần niệm quét qua, lập tức nhẹ nhàng gật đầu:

"Là Tông Chủ Lệnh Ngự."

"Được!"

Dứt lời, ở chính giữa ba người đột nhiên xuất hiện Linh quang, giống như một mặt nước đang phản chiếu cảnh sắc trên đó.

Mạc Cầu đảo qua ba ông lão này, hắn cảm thấy mình giống như đang đối mặt với ba dãy núi nguy nga thẳng đứng.

Dường như đối phương chỉ cần nhẹ nhàng động đậy một chút đều sẽ làm cho đất rung núi chuyển.

Kim Đan!

Trong tông môn lại còn có ba vị Kim Đan này?

Quả thật không hổ là đại tông tiên môn, nội tình thâm hậu, còn có cả những Tông sư Kim Đan không muốn người biết.

Có lẽ.

Ngay cả Nguyên Anh Chân Nhân cũng không chỉ có mấy vị ở ngoài kia.

"Sư đệ." Tạ Lưu Vân ở bên cạnh ra hiệu:

"Nhanh."

Nói xong liền dẫn đầu đạp vào mặt nước.

Mạc Cầu hoàn hồn, đi theo Tạ Lưu Vân, hắn cúi đầu nhìn xuống, trong mắt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

Trên mặt nước lại không phải là bóng của mặt trên, mà là một ngôi làng nhỏ có khói xanh lượn lờ.

Mặt nước gợn sóng dập dờn.

Sau một khắc.

Mạc Cầu liền cảm thấy hoa mắt, giống như trời đất đảo ngược, mặt đất dưới chân bỗng nhiên hóa thành núi đá cứng rắn.

Lại nhìn xung quanh.

Bỗng dưng hắn phát hiện mình đã bước vào bên trong ngôi làng nhỏ này rồi.

Có một cái giếng cổ đang ở phía sau hai người, còn có nông phu đang múc nước, phụ nhân đang giặt quần áo.

"Thượng tiên!"

"Thượng tiên!"

Nhìn thấy có hai người bỗng nhiên xuất hiện, mấy vị sơn dân này cũng không kinh hoảng, ngược lại còn tỏ ra cuồng hỉ.

Còn vội vàng buông hết những việc đang làm, liên tục dập đầu hô:

"Thượng tiên!"

Còn có hai đứa trẻ đang reo hò chạy về phía đường đi, vẻ mặt hưng phấn đại hống đại khiếu:

"Lại có thượng tiên tới, lại có thượng tiên tới rồi!"

Trên mặt Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền nhìn về phía Tạ Lưu Vân, chỉ thấy trên mặt đối phương cũng lộ ra vẻ hiếu kì.

Hiển nhiên.

Tạ Lưu Vân cũng là lần đầu tới đây giống như hắn.

"Nơi này có phạm vi mười dặm, lại đi ra bên ngoài liền là Trận pháp của tông môn." Tạ Lưu Vân cũng biết không ít tin tức, lúc này bèn thấp giọng mở miệng:

"Trong ngôi làng này đều được giữ lại bộ dáng nguyên bản, khí tức nơi này cũng đã bị phong cấm, cố gắng hết sức đồng bộ với Động thiên thế giới."

Mạc Cầu gật đầu.

Hắn cũng đã phát hiện ra dị thường.

Linh khí nơi này thiếu thốn đến đáng sợ, gần như không có khả năng tu hành.

Cho dù tu hành, sợ rằng Luyện khí viên mãn đã là cực hạn, vả lại nhất định phải tu hành Công pháp thuộc âm.

Âm khí nồng nặc đến mức gần như che khuất cả mặt trời.

Nơi này chính là một bộ phận trong tòa Động thiên kia sao?

Ngôi làng này cũng không lớn, chỉ có mấy chục hộ, chừng hơn trăm người.

Làng này vốn được xây dựa vào núi, nhưng hiện giờ chỉ còn một lại một cái dốc núi, vách núi phương xa đã đứt nửa đoạn.

Bất quá sơn dân lại cảm thấy hài lòng với chuyện này.

"Từ khi thượng tiên thi triển tiên pháp thay thiên hóa địa, bọn tiểu nhân liền không cần bị mãnh thú quấy nhiễu nữa."

"Còn không có nạn đói."

Trên quảng trường trong thôn, một ông lão có râu tóc bạc trắng đang vuốt râu, chậm rãi mở miệng:

"Nếu như có thiên phú thì còn có thể bái nhập Tiên tông, tu tập tiên pháp, đây chính là phúc nguyên đã tích vài đời mới được nha."

Những thôn dân khác cũng nhao nhao gật đầu.

Chỉ có một chút người trẻ tuổi là đang nhếch miệng, dường như đang cảm thấy không hài lòng lắm về tình huống hiện giờ.

"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện." Lão giả lắc đầu, nói:

"Bọn nó không biết năm đó bọn tiểu nhân đã phải sống gian nan đến cỡ nào?"

Nói xong ông lão liền than nhẹ một tiếng.

Những người già đã sống từ vài chục năm trước mới biết, khi tuổi còn trẻ bọn họ phải trải qua cuộc sống gian nan như thế nào.

Bây giờ.

Muốn ăn thì ăn, muốn uống liền uống, lúc rảnh rỗi còn có thể xây dựng quảng trường cho thêm phần vững chắc.

Lại thêm chỉ cần có chút Thiên phú thì Thái Ất tông đều sẽ mang đi truyền thụ Pháp thuật, ban thưởng tiên duyên.

Cho dù bị bệnh cũng được ban thưởng đan dược.

Năm đó, chuyện như vậy, ngay cả nghĩ mà bọn họ cũng không dám nghĩ.

Vả lại Thái Ất tông đã từng thông báo, mấy đời sau khi đả thông Động thiên, cả làng của bọn hắn liền có thể tấn thăng Thượng giới.

Thượng giới.

Chính là hiểu biết của đám thôn dân về vị trí của Thái Ất tông.

Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, hỏi:

"Trong thế giới của các ngươi có người tu hành không?"

"Hồi thượng tiên." Ông lão khom người nói:

"Khi tiểu nhân còn trẻ đã từng nghe người già trong làng nói qua, có người có thể đánh vỡ bia nứt đá, lấy một địch trăm."

"Nhưng có thể phi thiên độn địa giống như thượng tiên thì chỉ có tồn tại trong truyền thuyết, cho dù là người sống ở trong quận thì cũng không hề gặp qua."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Nơi này thiếu thốn Linh khí, mà Âm khí lại nồng đậm.

Nói thật, sợ là ngay cả người mang Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể như Vương Thiền cũng không thành Đạo cơ.

Trừ phi là Đạo thể tương hợp với khí tức ở nơi này.

Không!

Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu.

Đạo cơ cảnh không chỉ cần thiên phú, mà còn phải có công pháp truyền thừa, sợ là thế giới này sẽ không có khả năng làm được.

Đương nhiên là cũng không thể quơ đũa cả nắm như vậy.

Cho dù là ông lão này có nói là trước kia chưa từng gặp qua tu tiên giả thì cũng không thể nói là không có.

Cũng có thể là vì hoàn cảnh xung quanh ngôi làng này hơi khác thường, chắc là trong Động thiên cũng có một chút địa phương Linh khí sung túc.

Có sự tồn tại của người tu hành thì cũng không lạ.

"Lão trượng." Tạ Lưu Vân chậm rãi nói:

"Nhìn thể chất của lão trượng thì chắc là cũng tu luyện một chút võ nghệ, không bằng lấy ra để cho sư đệ ta xem thử."

Nói xong liền từ trên người lấy ra một viên Linh đan đưa tới:

"Viên đan dược này có tác dụng duyên thọ."

"Đa tạ thượng tiên!" Lão trượng phát run, run run rẩy rẩy quỳ xuống, tiếp nhận Linh đan.

Lập tức gỡ cái túi vải bên hông xuống rồi đưa tới:

"Khi lão phu còn trẻ đã từng đi theo du thương vào nam ra bắc, mặc dù thời gian không dài, nhưng cũng may mắn học được một môn công phu."

"Môn công phu này không có danh tự, cũng chính là làm cho khí lực của ta lớn hơn một chút, sợ là không vào được pháp nhãn của thượng tiên."

Mạc Cầu nhận lấy cái túi, từ trong túi lấy ra một quyển sách, tiện tay lật ra liền khép lại.

Công phu luyện thể.

Rất kém cỏi!

Còn chẳng bì được với môn Long Xà Kình mà trước đó hắn lấy được, cũng lắm chỉ có thể cường thân kiện thể.

Bất quá trong câu chữ lại có thể nhìn ra một chút bất đồng.

Đây là vì lựa chọn con đường võ học khác nhau.

Có lẽ. . .

Võ đạo trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U có chút đặc biệt.

Nhưng cho dù là không có đường rẽ thì khi đến Tiên Thiên cũng sẽ trăm sông đổ về một biển, cuối cùng cũng chẳng khác gì nhau.

Mạc Cầu lắc đầu rồi hỏi lại lần nữa:

"Thế giới của các ngươi có tin đồn kỳ lạ gì không? Triều đình, quan phủ như thế nào?"

"Nghe đồn là có các loại quỷ vật, âm hồn nuốt dương khí của người khác, nghe nói còn có người từng gặp phải." Lão giả mở miệng:

"Về phần triều đình, hai ba trăm năm đổi một lần, trước khi đến đây tiểu nhân gặp được triều Chu một trăm năm mươi bảy năm."

"Vị Hoàng đế thứ bảy vừa mới đăng cơ không lâu."

Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.

Chỉ cần trì hạ có người tu hành, mặc kệ bản thân Hoàng đế có phải là phàm nhân hay không thì chắc chắn sẽ có liên hệ với triều đình.

Thế giới này cũng chính là như vậy.

Mà một khi nắm giữ lực lượng siêu phàm, dù cho Hoàng triều có trăm ngàn năm không thay đổi cũng là chuyện thường.

Hai ba trăm năm thay đổi một lần. . .

Xem ra trong Động thiên Thượng Thanh Huyền U này đúng là thiếu cao nhân tu hành, ngay cả hoàng thất cũng không có.

Âm hồn quỷ vật kia.

Mạc Cầu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen như mực.

Nơi này có Âm khí nồng đậm, tất nhiên sẽ rất dễ sinh ra Âm hồn, có nghe đồn cũng không lạ gì.

. . .

Sau khi rời khỏi Vạn Bảo các, Mạc Cầu từ biệt Tạ Lưu Vân, hóa một vệt độn quang trở lại động phủ.

"Sư phụ!"

Trước cửa động phủ, Vương Hổ khoác một cái hắc sa chờ sẵn ở đó.

Lúc này y liền xốc hắc sa lên, lộ ra đôi cánh và toàn thân lông vũ, hai mắt chớp động nói:

"Con biết là sư phụ nhất định sẽ không bị sao mà, nghe nói người được thả ra thì con liền lập tức chạy tới."

"A. . ."

Mạc Cầu nghe vậy liền a nhẹ một tiếng ngoài cười nhưng trong không cười:

"Ngươi đang muốn hỏi là mình có thể trở lại hình dáng ban đầu hay không, đúng không?"

"Sư phụ!" Vương Hổ lộ vẻ bi phẫn, nói:

"Ở trong mắt ngài, Vương Hổ con chính là người như vậy sao, tình nghĩa sư đồ mấy chục năm mà lại. . ."

"Ta có biện pháp."

"Biện pháp gì!"

Trong nháy mắt, những lời phát biểu dõng dạc của Vương Hổ liền dừng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng tới Mạc Cầu.

"A!"

Mạc Cầu lắc đầu, phất tay mở cửa động phủ ra:

"Vào đi!"

"Vâng."

Vương Hổ gật đầu, lắc lắc cái mông lớn tràn đầy lông vũ vào trong động phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận