Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 476. Giao Thủ (2)

Chương 476. Giao Thủ (2)


Người dịch: Whistle

Sau khi hai tay bị phế, tính cách của nàng ngày càng trở nên âm trầm, thậm chí có phần bất cận nhân tình.

Giống như này tức, Bạch Tiểu Nhu lạnh giọng nói:

"Thân phận của sư muội rất đặc thù, không thể mạo hiểm, Lý tiền bối đã dặn đi dặn lại rằng nơi này không phải là chỗ mà muội nên tới, mau trở về đi."

"Sư tỷ. . ."

"Sư muội, bỏ đi." La Khỉ ở bên cạnh cũng nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Nơi này đã nằm trong phạm vi tuần sát của tông ta, nếu như Vương Hổ đã xuất hiện ở gần đây thì chắc chắn là đã không sao rồi."

"Muội cũng không cần phải lo lắng quá như vậy."

Năm đó khi La Khỉ chăm sóc Vương Thiền, thiếu chút nữa đã bị Thiên Tà Minh tìm được cơ hội, cho nên La Khỉ không muốn tái phạm.

"Thế nhưng là. . ." Vương Thiền há miệng muốn nói gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nghiêng đầu nhìn về phương xa.

Bạch Tiểu Nhu cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn sang.

Trong tầm mắt của tất cả mọi người, đột nhiên có một vệt kiếm quang đen thui nối liền đất trời.

Giống như một thanh lợi kiếm màu đen đâm thủng cả bầu trời.

Kiếm quang thuần túy, túc sát, lăng lệ, dù cho cách xa trăm dặm thì vẫn làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

"Cái đó là. . ."

"Kiếm ý của Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm!"

Kiếm ý kinh khủng như vậy tuyệt đối không phải là do tu sĩ Đạo cơ phát ra, cũng sẽ không dùng trên người của tu sĩ bình thường.

Mà có thể ép cho một vị tu sĩ có thân phận bất phàm của Bắc Đẩu cung thi triển ra pháp này thì chắc chắn là đã ở trong tình huống nguy cấp.

Đám người đối mặt nhìn nhau, sắc mặt đều nghiêm lại, Vương Thiền thì khẽ vung tay áo dài, nhanh chóng độn tới.

"Sư muội!"

Bạch Tiểu Nhu biến sắc:

"Mau trở lại!"

Nhưng mà.

Mặc dù Vương Thiền có rất ít kinh nghiệm đấu pháp, nhưng trong pháp môn phi độn lại có thiên phú kinh người.

Cộng thêm người mang trọng bảo, ngay cả Bạch Tiểu Nhu cũng không thể tránh được độn quang của nàng.

"Cùng lên!"

Bạch Tiểu Nhu chỉ đành có lớn tiếng quát lên, đám người liền nhào tới trước.

Đồng thời.

Một đạo Linh quang báo động xông thẳng lên chân trời, thông báo cho đồng môn ở xung quanh đây biết rằng bên này phát hiện ra dị thường.

Tốc độ phi độn của đám người cực nhanh, chỉ trong một thời gian ngắn đã tới gần nơi có kiếm ý ngút trời kia.

Tình huống nhìn thấy lại làm cho đám người sững sờ.

"Hà sư huynh?" Bạch Tiểu Nhu chớp chớp đôi mắt đẹp, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi:

"Người kia là. . ."

"Mạc sư đệ?"

"Là Mạc Cầu." La Khỉ lộ vẻ chấn kinh, thậm chí quên đi mục đích đến đây, trong miệng thì thào:

"Hắn lại. . . , có thể áp chế Hà sư huynh!"

Trong tràng, Thiên Cơ Kiếm và Thiên Lôi Kiếm đụng vào nhau, thứ ở vào thế thượng phong rõ ràng là đoàn lôi đình đầy trời kia.

Lôi đình như biển mây, bao trùm một phương, sau một phen cuồng oanh loạn tạc, kiếm quang bên dưới tràn ngập nguy hiểm.

"Thiếu gia?"

Lúc này, Vương Thiền đã từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, vẻ mặt chần chờ nhìn về phía Vương Hổ.

Lúc này Vương Hổ cũng không nhàn rỗi, y đang chiến đấu cùng với Tần Khuyết.

Tần Khuyết sớm đã tiến giai Đạo cơ hậu kỳ vào 60 năm trước, một thân Pháp lực Thần thông cực kỳ bất phàm.

May mà sau khi Vương Hổ hiển lộ huyết mạch thì Phong Lôi Độn Pháp cũng viễn siêu cùng giai, mặc dù không phải là đối thủ của Tần Khuyết, nhưng cũng có thể miễn cưỡng chèo chống.

"Ngừng tay!"

Bạch Tiểu Nhu lấy lại tinh thần liền ngự kiếm vội vàng xông lên:

"Hà sư huynh, Mạc sư đệ, các ngươi đang làm gì?"

"Còn có con yêu vật bên kia, các ngươi còn không mau động thủ, nhanh chóng bắt nó lại!"

"Vâng!"

Đám người ở sau lưng đáp lại một tiếng liền muốn công về phía Vương Hổ.

"Nè nè nè. . ." Vương Hổ bị dọa đến thân thể run lên, hai cánh điên cuồng vung vẩy, trong miệng đại hống đại khiếu:

"Xú bà nương, ngươi có biết là mình đang ở chung với ai không? Đừng có hạ mệnh lệnh lung tung như vậy!"

Nói xong Vương Hổ liền nhìn Vương Thiền với vẻ mặt lúng túng:

"Tiểu Thiền, cái kia. . ."

"Ta chỉ là nhất thời gặp phải chuyện ngoài ý muốn cho nên mới trở thành bộ dáng như thế này, muội yên tâm, sau này nhất định có thể khôi phục lại."

"Thiếu gia." Lúc này Vương Thiền cũng đã nhận ra Vương Hổ, đôi mắt đẹp đỏ lên, vung tay áo lao tới chỗ Tần Khuyết:

"Muội tới giúp thiếu gia!"

Trong lúc nhất thời, trong tràng loạn thành một bầy.

Hà Linh, Tần Khuyết, Mạc Cầu, đều là người trong nhà, rốt cuộc nên giúp ai và không nên giúp ai?

Hình như tên điểu nhân kia cũng có quan hệ với Vương Thiền, không biết có nên bắt tên này lại không?

Đám người hai mặt nhìn nhau, các loại kiếm quang lượn quanh vài vòng giữa không trung, thăm dò chỉ diễn ra trong chốc lát liền ngừng lại.

Mà cuộc chém giết trong tràng đã thấy hồi kết.

Cửu Hỏa Thần long!

"Tê ngang. . ."

Chín con Hỏa long ngửa mặt lên trời thét dài, lân giáp toàn thân run rẩy, cổ họng gồ cao nộ phun liệt diễm.

Liệt diễm giống như nham tương, đậm đặc, cực nóng, đem một phương này chân trời này nhuộm thành hồng hà.

"Ầm ầm. . ."

Trong những tiếng nổ liên tiếp, có hai đạo bóng người hung hăng đụng vào nhau.

Già Phong Bào ở sau lưng Mạc Cầu nhanh chóng run lên, ba mươi sáu đạo vân triện Chân Phù lúc ẩn lúc hiện trên người.

Thân hình biến hóa giống như quỷ mị.

Song kiếm đan xen tựa như Giao long.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Kiếm Quang Phân Hóa!

Sáu vệt kiếm quang liên tục đánh về phía Hà Linh, ba vệt trước đánh mở phi kiếm, hai vệt phá vỡ phòng ngự, một vệt cuối cùng chém thẳng lên người Hà Linh.

"Phốc!"

Máu tươi bắn tung tóe.

Máu thịt ở trước ngực Hà Linh bị xé rách, thân thể nhanh chóng lùi lại.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, thân hóa hư vô, đang định kết thúc luôn chiến cuộc thì lông mày bỗng nhiên nhíu lại.

"Ngừng tay!"

Tiếng hét phẫn nộ từ phía sau vang lên, một cỗ kiếm ý bén nhọn ngang nhiên đánh về phía Mạc Cầu.

Bạch Tiểu Nhu.

Pháp lực của tu sĩ Ất Mộc cung đều là sinh sôi không ngừng, gần như không lo bị thiếu, uy năng của Pháp thuật cũng mênh mông cuồn cuộn.

Nhất là Ất Mộc Định Hồn Chú, chuyên công Thần hồn, Linh quang chưa đến, thân hình của Mạc Cầu đã dừng lại.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Bạch Tiểu Nhu điều khiển Phi kiếm nhảy vào giữa hai người, đôi mắt đẹp băng lãnh:

"Đồng môn tương tàn chính là điều tối kỵ của tông môn!"

"Bạch sư tỷ." Mạc Cầu lạnh giọng mở miệng:

"Hà Linh, Tần Khuyết âm thầm đầu nhập vào Thiên Tà Minh, Tần Khuyết còn nhiều lần muốn giết chết ta."

"Làm càn!" Trước ngực Hà Linh máu me đầm đìa, lúc này y đã không còn phong độ ổn trọng như xưa nữa, nghe vậy bèn gầm thét:

"Người đầu nhập vào Thiên Tà Minh hẳn là các ngươi mới đúng!"

"Ngươi lòng dạ khó lường, ẩn tàng một thân huyền công không rõ lai lịch, nên giải thích thế nào?"

"Còn có tên này!"

Hà Linh há mồm thở dốc chỉ về phía Vương Hổ cách đó không xa, nói:

"Người không ra người, yêu không ra yêu, vừa nhìn một chút liền biết là có quan hệ với Trùng Ma Độc Cô Vô Minh rồi."

"Sư muội."

Hà Linh nhìn Bạch Tiểu Nhu, ánh mắt lạnh lùng:

"Nhanh, người này cấu kết với Thiên Tà Minh, chúng ta liên thủ bắt hắn ta lại rồi giao cho tông môn thụ thẩm."

"Ừm?"

Sắc mặt Bạch Tiểu Nhu biến đổi, cuối cùng dừng lại trên người Mạc Cầu.

Thần sắc trên mặt cũng những người còn lại cũng khác nhau, bất quá hiển nhiên là tin tưởng lời nói của Hà Linh hơn.

Cái này cũng là đương nhiên.

Hà Linh chính là Đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch trong Bắc Đẩu cung, thân phận siêu nhiên, sao lại có thể phản bội tông môn được?

Ngược lại là Mạc Cầu.

Một thân thực lực cường hãn quỷ dị, lại còn không dùng đấu pháp dương danh, nhìn qua giống như cố ý che đậy.

Mà Vương Hổ ở bên kia càng rõ ràng hơn.

Ngoài việc tu hành Công pháp của Trùng Ma ra thì sợ là không thể nào giải thích được hình dạng người chim này.

Trong lúc nhất thời.

Các loại sát y bao phủ xuống hai người Mạc Cầu.

Ngược lại thì Vương Thiền vẫn hoàn toàn đứng về phía Vương Hổ, dù cho hình dáng và tướng mạo đại biến, nhưng nàng vẫn che chở cho Vương Hổ.

Đôi mắt đẹp còn trợn lên, nhìn chằm chằm những người khác.

La Khỉ cũng là nửa tin nửa ngờ, nàng đã tận mắt nhìn thấy Mạc Cầu xuất thủ cứu mình và Vương Thiền.

"Sư tỷ." Mạc Cầu nhăn mày lại, nói:

"Trên người Tần Khuyết hẳn là còn có tín vật của Thiên Tà Minh, chỉ cần tìm ra liền có thể chứng minh lời mà Mạc mỗ nói là thật hay giả."

"Có lẽ trên người Hà Linh cũng có."

"Hừ!" Tần Khuyết cười lạnh:

"Cho dù có thì cũng là do các ngươi vu oan hãm hại."

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

"Ngô. . ." Bạch Tiểu Nhu chớp chớp mắt, chần chờ một lát, nói:

"Vài vị, chuyện này khó phân thật giả, nhưng mà chúng ta đều là đồng môn, mọi người tạm thời dừng tay đi."

"Sau đó trở về tông môn giao cho tiền bối xử lý?"

Nói xong liền liếc nhìn mấy người.

"Ta không ý kiến." Sắc mặt Hà Linh băng lãnh, thần sắc tiêu điều, tầm mắt đảo qua Mạc Cầu, nói:

"Hà mỗ cũng rất muốn nghe thử xem Mạc sư đệ giải thích thân huyền công này như thế nào?"

Mạc Cầu nhíu mày, dường như rất kinh ngạc.

Tên Hà Linh này.

Hình như có lực lượng gì đó nên không sợ tông môn dò xét, nhưng sát cơ vừa rồi của gã ta chắc chắn không phải là giả.

Tên này chắc chắc là muốn giết chết mình!

"Sư tỷ!"

Lúc này, trong đám có một vị tu sĩ Đạo cơ đang cầm một chiếc gương đồng trong tay đột nhiên sắc mặt đại biến, nói:

"Có rất nhiều người của Thiên Tà Minh chạy đến đây!"

"Cái gì?"

"Kết trận!"

Nàng hét lớn một tiếng, đám người lập tức vây lại thành một đoàn.

Đối với chuyện này, Mạc Cầu cũng không hề cảm thấy kỳ quái, người truy sát Vương Hổ đã bị hắn giết lui, đương nhiên là sẽ có trả thù.

Bất quá. . .

Mạc Cầu liếc nhìn khoảng cách giữa mình và Hà Linh đang dần dần gần lại, hắn yên lặng triệu hồi Phi kiếm.

"Đến rồi!"

Trong chớp mắt.

Nơi xa tràn ngập mây đen, chân trời giống như bị lật úp lại vậy, một cỗ uy thế kinh khủng đang đè xuống nơi này.

"Các vị." Bạch Tiểu Nhu quay lại nhìn đám người Mạc Cầu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tình thế hiện giờ cực kỳ nghiêm trọng, ân oán cá nhân để sau hãy nói, giết lùi địch nhân đã rồi tính."

"Tốt!" Hà Linh hít sâu một hơi, ổn định khí tức:

"Ta không ý kiến."

"Ta có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận