Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 824. Kiếm Quang, Đao Quang

Chương 824. Kiếm Quang, Đao Quang


Người dịch: Whistle

Nói đến chính sự, sắc mặt Băng Thăng lập tức nghiêm lại, hóa thành một vệt băng tinh huyền quang lao về phía đám quỷ ảnh đang bỏ chạy.

Hai rồng đều là Long tộc Cửu giai nổi bật, tuy không phải đồng tộc, Thần niệm không thể chồng chất, nhưng cũng khiến cho đám quỷ vật đào vong không có chỗ để trốn.

Một lát sau.

Một con quỷ vật phát hiện mình không thể chạy được nữa, thế là nó bèn gầm lên một tiếng không cam lòng, cố gắng chống đỡ hàn khí của Băng Long rồi nhảy xuống một đầm nước tịch mịch.

Quỷ vật vô hình.

Chỉ cần có thể chui xuống lòng đất thì nó liền có cơ hội mượn nhờ địa thế để né tránh truy sát.

Nhưng mà, truy binh ở phía sau lại không cho nó cơ hội này.

"Còn muốn chạy trốn?"

Hoàng Nhưỡng hừ lạnh, há to long khẩu, một luồng Huyền Hoàng khí gào thét bay ra, trong nháy mắt đã quét ngang vài dặm, che khuất mặt trời giống như một cái lồng giam vậy.

Cơ thể quỷ vật cứng đờ, giống như một con quạ hung hãn đang từ từ chìm xuống, nó chỉ có thể điên cuồng giãy dụa trong đầm nước.

"Ngươi trốn không thoát!"

Băng Thăng cười hì hì một tiếng, Long khu phá không, vô số băng tinh to lớn đột nhiên xuất hiện rồi bắn về phía quỷ vật.

Hậu phương.

Mạc Cầu vô thanh vô tức xuất hiện, hắn liếc qua lưỡng long, cuối cùng nhìn về phía con quỷ vật ở dưới đầm nước, hai mắt co rụt lại, lập tức dừng bước.

Mắt thấy băng tinh sắp sửa đâm trúng quỷ vật thì.

"Phốc!"

Một tia ô quang từ trong đầm nước thoát ra, ô quang giống như một cái túi vải bao phủ toàn bộ quỷ vật vào trong rồi kéo nó xuống dưới.

Bất luận là Huyền Hoàng khí giam cầm hay là băng tinh đột kích, chỉ cần va chạm với tia ô quang kia liền trở nên lung la lung lay, rồi từ từ rơi xuống đất.

"Hả?"

Hoàng Nhưỡng cúi đầu gầm lên, giọng hét tràn đầy tức giận, Long khu to lớn mang theo một tầng huyền phong quất mạnh xuống đầm nước bên dưới.

Trong mắt Băng Thăng lóe lên vẻ nghi nhờ, đầu rồng lung lay, cũng không vội động thủ.

"Đinh. . ."

Tiếng kiếm minh thanh thúy từ dưới đáy đầm nước vang lên, âm thanh du dương, uyển chuyển, xâm nhập Thần hồn, mọi thứ dường như trở nên ngừng lại.

Chỉ có một vệt kiếm quang lấy kiều thiên chi tư lao lên giữa không trung rồi xẹt qua Long khu khổng lồ của Hoàng Nhưỡng.

Hoàng sa hộ thể của Hoàng Long, huyền phong của Tương Liễu đều không thể chịu nổi vệt kiếm quang này, trên vảy rồng da rồng cũng xuất hiện một vết thương hẹp.

"XÌ.... . ."

Máu tươi từ trong vết thương phun ra và dung nhập vào trong hoàng sa.

Cho đến lúc này, Hoàng Nhưỡng mới hồi phục tinh thần, gã ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hét mang theo nỗi sợ hãi, hoảng loạn, nó liều mạng giãy dụa muốn bỏ chạy về phía sau.

Mặc dù một kiếm này không thể chặt đứt long khu khổng lồ của nó.

Nhưng kiếm khí âm u lạnh lẽo này lại xâm nhập vào trong da thịt, trọng thương viên Long châu ở trong cơ thể, khiến cho thực lực của Hoàng Nhưỡng chỉ còn có ba thành.

Cùng lúc đó.

Tính luôn cả con quỷ tộc mà nó truy sát, nơi này xuất hiện ba luồng khí tức có thể sánh với Long tộc Cửu giai, bộc phát ra sát cơ lăng lệ.

Cạm bẫy!

Bất quá. . .

Tại sao vệt kiếm quang vừa rồi lại quen thuộc đến vậy?

Hình như mình đã gặp qua nó ở nơi nào đó rồi?

Hoàng Nhưỡng không kịp nghĩ nhiều, mắt đã tối sầm lại, một đoàn khói đen nổ tung, đồng thời còn có vô số cây trọng chùy đánh vào người nó.

"Bành!"

Một tiếng vang thật lớn, Hoàng Nhưỡng đã rơi xuống mặt đất.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Băng Thăng còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc, mắt rồng của ả co rụt lại, vô thức muốn chạy trốn.

Nhưng mà, hiển nhiên là đã trễ.

Hai vệt độn quang một trước một sau cản đường của ả, trong đó có một kẻ chính là con quỷ vật mà ả vừa mới truy sát, tên còn lại là một người thần bí khoác hắc bào.

"Tránh ra!"

Băng Thăng gầm lên, bộc phát Huyền Băng khí trên người, long giác phản xạ ánh mắt trời, sau đó liền thi triển ra số số bản mệnh thần thông của Tộc Băng Long.

Băng Thăng liều mạng bộc phát, lại còn thiêu đốt khí huyết hùng hậu của Long tộc, hai vị Quỷ Vương lập tức không thể áp chế được ả, chỉ cảm thấy bó tay bó chân.

Dù sao trong kế hoạch chỉ có một con Long tộc Cửu giai.

Đối với bọn hắn thì việc bắt Băng Long cũng không tính là khó, nhưng cái khó ở đây là phải tốc chiến tốc thắng, nếu không bị truy binh ở sau lưng đuổi kịp thì lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.

"Hừ!"

Phía dưới bóng trắng lấp lóe, một vị nữ tử đầu đội sa mỏng bỏ qua Hoàng Nhưỡng đang trọng thương, khống chế một thanh Phi kiếm đánh về phía hai Quỷ Vương.

"Bạch!"

"Đinh. . ."

Khí tức trên người nữ tử không so được hai Quỷ Vương, nhưng kiếm pháp lại cực kỳ huyền diệu, chỉ bằng vào một thanh Phi kiếm đã có thể áp chế được Băng Thăng.

Tam quỷ hợp lực, Băng Thăng chỉ có thể phát ra những tiếng gầm thét không cam lòng, Long khu liên tục đi đánh trúng, bay ngược về sau và đụng vào một sườn núi.

"Không tốt!"

Ngay lúc sắp bắt được Băng Long thì tam quỷ lại đột nhiên biến sắc:

"Con rồng đó!"

Vị nữ tử thần bí đột nhiên quay đầu, chỉ thấy con Hoàng Long vốn nên trọng thương gục ngã, người bị trói chặt đến không thể động đậy lại đột nhiên xoay người bay lên.

Long vĩ bãi xuống, điên cuồng lao về phía xa.

Hoàng Nhưỡng có hai loại huyết mạch Thiên Long, cũng có hai loại phương pháp bảo vệ tính mạng, cho dù là đồng tộc thì cũng có rất ít rồng biết được chuyện này.

Đương nhiên là ba con quỷ vật vây giết nó cũng không biết.

Lúc này, nó nhân lúc Quỷ vật đang vây giết Băng Thăng liền kích phát Thần thông bảo mệnh, hốt hoảng đào tẩu, làm cho ba người kia không thể kịp thời ngăn chặn.

Hoàng Nhưỡng liều mạng chạy trốn, ngoài cơn đau khó nhịn vì vết thương nặng trên người ra thì trong lòng nó lại cảm thấy rất may mắn.

May mắn là bản thân nó có hai cái mạng, may mắn có con rồng cái Băng Thăng kia hấp dẫn sự chú ý, nếu không lần này sợ là nó sẽ khó thoát khỏi tai kiếp.

Đợi khi ta trở về. . .

Ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi!

Trong lòng Hoàng Nhưỡng thầm mắng một trận, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người bé nhỏ quen thuộc chặn đường của nó.

"Khương Hạo!"

Vừa nhìn thấy người tới thì Hoàng Nhưỡng lập tức đại hỉ:

"Nhanh, nhanh ngăn cản đám Quỷ vật phía sau lại cho ta."

Mặc dù Khương Hạo không phải Long tộc Cửu giai, nhưng dù sao cũng là Cửu giai, đao pháp lại kinh người, có thể sẽ không phải là đối thủ của ba con Quỷ vật ở sau lưng, nhưng chỉ cần ngăn chặn một khoảng thời gian, để cho nó bỏ chạy là được.

"Nha!"

Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về nơi xa:

"Long thần đại nhân lại bị bọn chúng truy sát sao?"

"Ngươi không cần phải quan tâm chuyện này!" Hoàng Nhưỡng cắn răng gầm nhẹ, liều mạng thúc giục:

"Mau, mau đi ngăn bọn chúng lại!"

"Cần gì phải phiền phức như vậy." Mạc Cầu lắc đầu.

"Hả?"

Hoàng Nhưỡng sững sờ:

"Ngươi có ý gì?"

"Chẳng thà. . ." Mạc Cầu nhìn đối phương nói:

"Để ta tiễn Long thần đại nhân một bước."

Chưa kịp nói xong thì một vệt đao mang cực kỳ quen thuộc, nhưng uy lực lại mạnh hơn vừa rồi xuất hiện ở trước mắt Hoàng Nhưỡng, đao mang nhẹ nhàng chém xuyên qua long khu của nó.

Phong mang của Bách Tịch Đao không phải là thứ mà một con rồng đã bị thương có thể chống cự được.

Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Hoàng Nhưỡng lập tức cứng đờ, Ý niệm phiêu đãng rồi chui vào trong một vòng xoáy vô hình, cuối cùng chỉ còn lại bóng tối đen kịt.

"Hả?"

Một đao của Mạc Cầu không chỉ chém chết Hoàng Nhưỡng, mà còn làm cho hai Quỷ Vương đang đuổi theo ở phía sau cảm thấy nghi ngờ, vô thức dừng thân pháp lại.

Chỉ có vị nữ tử áo trắng đã giam cầm Băng Long Băng Thăng là đang từ từ bay đến.

"Khương. . . Khương Hạo!"

Cơ thể của Băng Thăng bị trói chặt, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy Mạc Cầu thì trong lòng nó liền xuất hiện một tia sinh cơ, vội vàng quát:

"Mau tới cứu ta!"

"Im ngay!" Còn chưa dứt lời thì ả đã bị một kích Linh quang đánh vào đầu, long giác cứng rắn cũng hiện ra một vứt nứt.

Con quỷ vật ra tay đang ẩn mình trong làn khói đen, mặt như mạng nhện, trên mặt có bay con mắt, sau lưng còn xuất hiện những bộ phận rất kỳ quái.

Linh quang vừa rồi là do con mắt bắn ra.

Sau khi dạy dỗ Băng Long một trận, con quỷ vật này nghiêng đầu dùng bảy con mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Ngự Long Sử!"

"Thú vị, trong Táng Long Thiên này lại còn có nhân tộc dám bất kính với Long tộc."

Gã người thần bí tới từ Tổ đình kia dường như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh Bách Tịch Đao trong tay Mạc Cầu, khí tức cũng trở nên âm trầm hơn.

"Thanh Dung." Mạc Cầu thu đao, không hề để ý đến hai con quỷ vật kia, mà ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang từ phía sau bay tới, ánh mắt xuất hiện gợn sóng:

"Chúng ta lại gặp mặt."

"Hả?"

"Các ngươi biết nhau!"

Tần Thanh Dung vẫn không nói gì, hai con quỷ vật kia đã mở miệng.

Con quỷ vật có bộ dáng như con nhện nói bằng giọng nghi ngờ, khí tức của gã người thần bí kia thì lại đột biến, còn có một luồng sát cơ lăng lệ xuất hiện.

"Đúng vậy." Giọng nói của Tần Thanh Dung bất biến:

"Chúng ta không nên gặp lại."

"Nghe nói, nàng đang gặp chuyện phiền phức." Mạc Cầu mở miệng:

"Có lẽ ta có thể giải quyết."

"Im ngay!" Gã người thần bí tới từ Tổ đình kia đột nhiên quát khẽ:

"Thánh nữ, Âm khí bị mất trước đây của ngươi là bị hắn đoạt đi đúng không? Chắc là ngươi cũng biết nếu như để cho Điện chủ biết được chuyện này thì kết quả sẽ như thế nào rồi?"

Giọng nói của nó tràn đầy gấp rút, hiển nhiên là đang rất nóng giận.

Tổ đình có tam điện, mỗi một điện đều có ít nhất là một vị Thánh nữ, mà Thánh nữ thế hệ này lại còn cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm.

Nhất là về chuyện tình cảm.

Có trời mới biết vào lúc nó phát hiện ra Thánh nữ có thể đã thất thân thì trong lòng đang cảm thấy kinh sợ cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận