Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 775. Tộc Trưởng

Chương 775. Tộc Trưởng


Người dịch: Whistle

"Cái gì?"

"Không phải đã nói là chết rồi sao?"

"Không chết, không chết, nói vậy chúng ta cũng không cần phải chết nữa?"

Trong tràng lại bắt đầu ồn ào.

"Hồ ngôn loạn ngữ!" Khương Ngôn gầm thét:

"Vừa rồi không phải ngươi còn nói Thần Long đã chết rồi sao, bây giờ thì lại nói Thần Long chưa chết, rốt cuộc là ngươi có biết là mình đang nói cái gì không?"

Đúng vậy!

Đám người liếc mắt nhìn nhau.

Lại nhìn về phía Mạc Cầu, ánh mắt đã trở nên vô cùng cổ quái, thậm chí có người còn mang theo một chút thương hại nhìn hắn.

Người này chắc là bị ngu rồi.

"Thần Long trong miệng các ngươi đúng là đã chết rồi." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt mở miệng:

"Nhưng Thần Long chân chính thì vẫn chưa chết, và cũng sẽ không chết!"

"Có ý gì?" Khương Ngôn nhíu mày, mắt lộ ra hàn mang:

"Ngươi. . ."

"Ngươi đã cải tín Thần Long?"

Mặc dù cải tín Thần Long là chuyện tối kỵ, nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra ở trong Táng Long Thiên này.

Tỉ như thường thấy nhất chính là tiệc cưới gả, hai tộc kết thân đều cung phụng Thần Long khác nhau, có lúc sẽ có một phương tự nguyện cải tín Thần Long.

Ngoài ra. . .

Thần Long cũng sẽ chinh phạt lẫn nhau.

Phe thắng có quyền để cho phe bại cải tín Thần Long.

Nhưng sau khi Thần Long cung phụng thì Tộc trưởng của một tộc sẽ không được phép cải tín Thần Long, nếu không sẽ bị người người phỉ nhổ.

Quả nhiên.

Đám người nghe được lời này thì lại bắt đầu ồn ào.

"Im ngay!"

Mạc Cầu lặng lẽ liếc nhìn tứ phương, một cỗ uy áp vô hình từ trên người dâng lên, hắn chậm rãi nói:

"Thần Long trong miệng các ngươi chẳng qua chỉ là một giới Long tộc cấp thấp, long huyết không thuần, phẩm giai thấp kém, há có thể xem như Thần Long chân chính ?"

"Mà Thần Long mà ta đang bái chính là Thần long do Hỗn Độn chi khí từ lúc khai thiên lập địa huyễn hóa mà thành, có quyền hành chấp chưởng thiên địa, không bị sinh tử ràng buộc."

"Cặp mắt của ngài chính là nhật nguyệt!"

"Da thịt của ngài hóa thành núi non sông ngòi!"

"Sừng lân của ngài hóa thành chúng sinh vạn giới!"

"Ý niệm của ngài diễn hóa thiên địa vạn vật!"

"Ngài mới thật sự là Thần Long, là mẫu thân đầu tiên của vạn vật!"

"Thần Long mà các ngươi đang bái chẳng qua chỉ là một con rắn lớn mọc ra ba cái đầu mà thôi, chính là ngụy long, là phản long đã ăn trộm quyền hành của Thần Long!"

Giọng nói vang vọng tứ phương, không ngừng quanh quẩn, còn có một cỗ thần thánh cuồng nhiệt nội uẩn trong đó, làm cho đám người trong tràng nhất thời im lặng.

Chỉ có Vạn Tượng là đang lộ ra vẻ mặt cổ quái, cúi đầu không rên một tiếng.

"Hồ. . . Hồ ngôn loạn ngữ."

Có lẽ là bị những lời miêu tả khí thế bàng bạc của Mạc Cầu rung động, Khương Ngôn phải dừng lại một lát rồi mới lắp bắp mở miệng:

"Ngươi vì sống sót mà dám phản bội Thần Long!"

"Ngươi. . ."

"Có ai từng thấy Thần Long trong miệng ngươi chưa?"

Dù sao Thần Long cũng là loài vật thần thánh nhất, cho dù Thần Long mà tộc khác cung phụng có tính tình hung tàn thì cũng không phải là nhân vật mà kẻ khác có thể khinh nhờn.

Khương Ngôn có ý chất vấn, nhưng cũng không dám nói Thần Long trong miệng đối phương là giả.

"Ngươi chưa thấy qua, không có nghĩa là không có."

Mạc Cầu nhàn nhạt mở miệng:

"Nhưng sở dĩ ta có thể trở về đây cũng là bởi vì được Thần Long chiếu cố."

"Ây. . ."

Khương Ngôn ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía một người trong sân .

"Hắn, hắn thực sự đã chết rồi." Người này chính là phụ tá đắc lực của Khương Ngôn, thấy vậy liền lắp bắp mở miệng:

"Ta tận mắt nhìn thấy, vả lại hắn còn bị đâm vài đao, ngực cũng bị đâm xuyên, còn được chôn xuống dưới đất, làm sao có thể sống được?"

"Chẳng lẽ. . ."

"Thật sự là do Thần Long?"

Lời vừa nói ra, đám người trong tràng không khỏi hai mặt nhìn nhau, những tiếng nói lộn xộn nhỏ bé cũng vang lên.

"Không đúng!"

Lúc này, Khương Ngôn lại tiếp tục cố chấp, gầm nhẹ nói:

"Hắn đang gạt chúng ta!"

"Căn bản không có Thần Long gì ở đây, hắn vì mạng sống mà phản bội Thần Long của chúng ta, các ngươi đừng có bị hắn lừa!"

Bất luận là có Thần Long hay không, dựa theo tình huống hiện giờ thì Khương Ngôn đều phải chết không nghi ngờ.

Nếu như không có, gã ta làm Tộc trưởng của Tộc Khương, phải chết theo Thần Long mà toàn tộc cung phụng.

Nếu có. . .

Mạc Cầu đã được Thần Long chiếu cố, chắc chắn sẽ trở thành Tộc trưởng kế nhiệm, đến lúc đó gã ta cũng sẽ bị giết.

Đường nào cũng chết, chẳng thà đồng quy vu tận!

"Thần Long có tồn tại."

Mạc Cầu ngồi thẳng người lên, giọng nói giống như được phát ra từ trên cửu thiên, vạng vọng trong tràng :

"Ta thân là gia quyến của Thần Long, không chỉ khởi tử hoàn sinh, lại còn được Thần Long ban thưởng Thần lực, chuyện thứ nhất chính là thảo phạt Tam Thủ Nghiệt Long."

"Cái gì?"

"Thần Long của tộc ta là bị ngươi giết?"

"Không có khả năng, con người không thể nào giết được rồng!"

Trong lúc nhất thời, tiếng ồn ào trong này như muốn lật tung nóc nhà.

"Sao lại không thể?" Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

"Ta đã nói qua, Thần Long mà các ngươi thờ phụng chỉ là ngụy long, Thần Long mà ta thờ phụng mới là Chân long, chỉ có Chân long mới có thể giết rồng."

"Về phần ta. . ."

Hắn hừ nhẹ một tiếng, trên thân đột nhiên xuất hiện Linh hỏa.

"Oanh!"

Cửu Hỏa Thần Long Tráo!

Chỉ một thoáng, mười tám con hỏa long xoay quanh gào thét mà ra, vọt mạnh một cái đã đốt cháy toàn bộ nóc lều của cung điện.

Hỏa long xoay tròn giữa không trung, cũng làm cho tòa thành trì to lớn này đột nhiên trở nên yên tĩnh.

"Đây!"

Mạc Cầu giơ tay cao lên, chỉ về phía Hỏa long ở chân trời, nói:

"Chính là pháp thuật hộ thân mà Thần Long ban cho ta, dẫn Long khí hộ thể, bách tà bất xâm, chư tà tránh lui , các ngươi còn chưa tin sao?"

Ánh mắt của đám người ngốc trệ, ngẩng đầu nhìn trời.

Chỉ thấy Hỏa long bay lượn, sinh động như thật, chốc chốc mắt rồng lại đảo qua toàn trường, dân chúng trong thành đều quỳ rạp xuống đất, trong miệng liên tục hô.

"Thần Long!"

"Thần Long đại nhân!"

Sau một khắc.

Tiếng hô cuồng nhiệt vang vọng.

Đám người trong điện cũng tỏ ra cuồng nhiệt, lệ nóng doanh tròng, nhao nhao quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng la lên.

Thấy vậy, Mạc Cầu nở một nụ cười nhạt, thu hồi nhãn thần, nhìn về phía người duy nhất của Tộc Khương vẫn còn đang đứng bất động - Khương Ngôn.

"Hừ!"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, một con hỏa long trên không trung cúi đầu há miệng, phun ra một ngọn lửa, trong nháy mắt đã đốt cho Khương Ngôn đang định nói gì đó thành tro bụi.

Mà hành động này cũng không làm cho đám người Tộc Khương chống đối.

Ngược lại còn cuồng nhiệt hơn trước, miệng liên tục hô Thần Long, liên tục dập đầu, ngay cả tâm phúc của Khương Ngôn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xem chủ thượng của mình bỏ mạng, không dám phát ra tiếng nào.

"Đạo chủ quả nhiên ghê gớm." Vạn Tượng khom người ở sau lưng, thấp giọng mở miệng:

"Không cần tốn nhiều công sức đã nắm được nhất tộc, chúng ta cũng xem như có được lập thân chi cơ ở trong Táng Long Thiên này, bất quá, Tộc Khương thì đã tin rồi, nhưng sợ là những Thị tộc ở gần đây sẽ không tin."

"Bọn hắn sẽ lấy lý do là Thần Long đã chết mà Tộc Khương còn chưa chịu chết theo để thảo phạt."

"Không cần chờ bọn hắn thảo phạt." Mạc Cầu cười nhạt mở miệng:

"Thảo phạt Nghiệt Long chính là ý chỉ mà Thần Long đã ban xuống."

Hai mắt Vạn Tượng sáng lên, vui lòng cúi đầu phục tùng.

.......

"Thiếu ti tế, đây chính là nhân số của Tộc Khương chúng ta, tổng cộng một thành hai mươi tám thôn hơn ba vạn hộ, gồm 16 vạn 7000 người."

Một ông lão run rẩy đưa tới một phiến đá, miệng nói:

"Mâu Ngộ, không tới trăm người."

"Nha!" Vạn Tượng vừa mới nhậm chức Thiếu ti tế có hơi kinh ngạc tiếp nhận phiến đá:

"Nhân số trong tộc được thống kê rõ ràng như vậy sao?"

"Chưa từng có giấu diếm hoặc báo cáo sai sao?"

Ngay cả ngôn ngữ mà bách tính của thế giới này cũng không thể thống nhất, văn tự dùng để ghi lại thì càng trừu tượng, vậy mà có thể thống kê số lượng tộc nhân kỹ càng như vậy.

Chuyện này thật sự là nằm ngoài ý liệu của Vạn Tượng .

"Thiếu ti tế chưa từng quản lý sự vụ cho nên không biết thôi." Lão ta khẽ vuốt râu, nói:

"Tế tự Thần Long là cần sinh dân bách tính, tháng nào cũng không thể thiếu, nếu như nhà ai dám giấu diếm hoặc là báo báo cáo sai sự thật, đây chính là đang đại bất kính với Thần Long."

"Chuyện này không thể được!"

"Huống chi. . ."

"Tộc nhân mới sinh đều vào trong Hóa Long Trì tắm rửa, gột rửa nhục thân, mỗi một người đều phải đăng ký danh sách, đương nhiên là không thể nào thiếu được."

"Thì ra là vậy." Vạn Tượng bừng tỉnh:

"Làm phiền, ta lập tức đi báo cáo cho Tộc trưởng."

"Thiếu ti tế." Lão già vươn tay hơi ngăn lại, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ, nghĩ nghĩ mới hạ thấp giọng hỏi:

"Tộc trưởng thực sự được Thần Long chiếu cố sao?"

Mặc dù lão ta đã tận mắt nhìn thấy dị tượng hỏa long bay lên, nhưng vẫn có không ít người trong Tộc Khương vẫn bán tín bán nghi với những gì mà Mạc Cầu nói.

Lão già này chính là một trong số đó.

"Đương nhiên." Vạn Tượng giống như cười mà không phải cười nhìn tới:

"Tộc trưởng và ta đều đã khởi tử hoàn sinh, chuyện này há có thể là giả?"

"Nha!" Lão giả nhíu mày:

"Chẳng lẽ nói, Thiếu ti tế đã từng gặp được Thần Long, được truyền diệu pháp?"

"Không sai." Vạn Tượng gật đầu.

Y lập tức nhắm mắt lại, thanh phong chập trùng, Vạn Tượng bấm tay điểm nhẹ, một đám mây đen dày đặc ở cách đó không xa lập tức vang lên những tiếng sấm rền cuồn cuộn.

"Mưa!"

Dứt lời, mưa cũng bắt đầu rơi tí tách.

Lão già há miệng, ngẩn người.

Trong tộc cũng có không ít người có thực lực mạnh mẽ, nhưng hô phong hoán vũ cũng không phải là thần thông của Tam Thủ Giao Long, cho nên bọn hắn cũng không biết.

Chỉ là nghe nói Vũ tộc ở nơi xa biết Thần thông này.

Vả lại hình như khi Vạn Tượng thi pháp lại có khác biệt, trực tiếp hiệu lệnh thiên địa, hoàn toàn khác với những người mà ông ta đã gặp được trong đời.

Chẳng lẽ. . .

Thật sự có Thần Long chiếu cố?

Sau khi trấn trụ đối phương, Vạn Tượng liền chắp tay cáo lui, thản nhiên bước tới đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận