Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 648. Chí Hướng

Chương 648. Chí Hướng


Người dịch: Whistle

Vân Mộng Thuỷ Giới!

Trong khoảng thời gian này, Tông sư Kim Đan ở Bắc giang bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lại, đã chừng nửa năm rồi mà ngoại giới không có người nào nghe nói qua tin tức của bọn hắn.

Sự yên tĩnh đến một cách đột ngột này làm cho không ít người cảm thấy không hiểu ra sao.

Thậm chí ngay cả Kim Đan đại điển Vương Kiều Tịch và chuyện gia nhập Thiên Nhai đạo trường đều chẳng gây ra bao nhiêu gợn sóng.

"Đây là chuyện tốt."

Vương Kiều Tịch lộ vẻ trầm ngâm:

"Ngươi không cần phải chờ bọn hắn, có thể làm chuyện mà mình muốn làm, bây giờ ta đã xuất quan, sau này phái Thương Vũ cũng sẽ không còn phiền toái gì nữa."

"Những năm này. . ."

"Làm phiền!"

Mạc Cầu khoát tay, cũng không nói nhiều.

"Lục Y." Vương Kiều Tịch cũng không khách khí với hắn, mà quay đầu nhìn về phía Tiết Lục Y:

"Nếu như ta đã xuất quan rồi thì sau này muội cũng nên thả những chuyện trên tay xuống, an tâm tu hành, tranh thủ có ngày để được như ta."

"Sư. . . Sư tỷ." Tiết Lục Y nghe vậy thì sắc mặt trở nên tái nhợt:

"Sư tỷ có ý gì?"

"Những năm này, muội hao tâm tổn sức vì phái Thương Vũ, chịu khổ chịu mệt, tỷ. . . Sư tỷ lại không muốn ta xen vào sự vụ của tông môn nữa sao?"

Trong giọng nói của Tiết Lục Y mang theo vẻ kích động, còn có chút không cam lòng, ủy khuất, nghiến chặt hàm răng, thậm chí trên môi mềm còn xuất hiện tơ máu.

Vương Kiều Tịch sững sờ, vội vàng đứng lên:

"Lục Y, ý của ta không phải là như vậy."

"Chẳng qua nhiều năm như vậy mà tu vi của muội cũng không tiến bộ được bao nhiêu, ta sợ là vì quản lý sự vụ của tông môn mà làm trễ nãi chuyện tu hành của muội, sợ muội bất mãn."

"Làm sao lại?" Tiết Lục Y cười khổ:

"Muội chỉ một lòng quan tâm đến tông môn, nhìn xem nó ngày càng lớn mạnh, vui vẻ còn không kịp, sao lại bất mãn, nếu như sư tỷ không hài lòng chuyện mà muội làm, vậy thì muội lui xuống là được."

"Lục Y, muội hiểu lầm." Vương Kiều Tịch thở dài:

"Những năm này, sự vụ tông môn toàn do một mình muội xử lý, mặc dù ta thân là Chưởng môn, nhưng lại không hề quan tâm tới chuyện này, ngược lại còn trở thành vướng bận."

"Ta tưởng là muội không thích. . ."

"Muội rất thích!" Tiết Lục Y vội vã mở miệng:

"Sư tỷ, so với chuyện tu hành thì muội càng thích xử lý sự vụ tông môn hơn, vả lại muội cũng có tự hiểu lấy mình, thiên phú của muội không nằm ở việc tu hành."

Nói xong Tiết Lục Y liền quỳ xuống:

"Sư tỷ, bây giờ phái Thương Vũ đang ở trong giai đoạn lớn mạnh, muội thật sự không nguyện ý bỏ lỡ!"

". . ."

Vương Kiều Tịch há to miệng, nhìn về phía Tiết Lục Y, trong lòng đột nhiên sinh ra một mảnh mờ mịt.

Người có chí riêng!

Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài:

"Thôi được!"

"Ngược lại là do ta nghĩ xấu rồi."

So sánh với sự vụ tông môn thì Vương Kiều Tịch thích việc tu hành hơn, thậm chí ngay cả việc trọng lập tông môn cũng chỉ là vì trả lại ý nguyện năm đó.

Nàng còn cho rằng sư muội Tiết Lục Y cũng là như vậy. . .

Nếu như Tiết Lục Y có ý đại đạo, nàng nhất định sẽ tận dụng hết khả năng, sử dụng lực ảnh hưởng hiện giờ của mình để tranh thủ càng nhiều tài nguyên tu hành hơn.

Nếu như Tiết Lục Y có thể tiến giai Kim Đan thì càng là đại thiện.

Nhưng mà. . .

Chí hướng của đối phương không ở chỗ này!

"Sư muội."

"Tại!"

"Nếu như muội thích xử lý sự vụ trong tông môn, không ngại. . ." Vương Kiều Tịch trầm ngâm một chút rồi nói:

"Thật ra thì chức Chưởng môn phái Thương Vũ của ta chỉ có kỳ danh, sự vụ tông môn trong những năm này cũng toàn nhờ muội xử lý, trong lòng ta vẫn luôn hổ thẹn."

"Bây giờ nếu như muội không nguyện buông tay, không bằng. . ."

"Tiếp nhận chức chưởng môn đi, như thế nào?"

"A!"

Tiết Lục Y chấn động trong lòng, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ cuồng hỉ:

"Thật chứ?"

"Tất nhiên là thật." Vương Kiều Tịch cười nhạt gật đầu:

"Chí hướng của chúng ta bất đồng, nếu sư muội đã có thể thành toàn ta, để cho ta treo cái danh Chưởng môn mấy chục năm không trở về, một lòng tu hành, ta cần gì phải keo kiệt một cái hư danh chứ?"

Mạc Cầu ở bên cạnh không nói một lời, sống chết mặc bây.

Việc đã đến nước này, duyên phận của hắn và phái Thương Vũ đã hết, bây giờ cũng nên rời đi, nhân lúc này bán đi viên Huyễn Mộng Thần Thạch, trong khoảng thời gian này có thể bán được cái giá tốt.

Nghĩ nghĩ, dường như Vương Kiều Tịch đã phát giác ra được cái gì, nàng nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt ẩn hiện vẻ không bỏ.

Ở Vân Mộng Xuyên này, độn quang của Tán Hoa lão tổ là duy nhất.

Thất thải hào quang lướt ngang qua chân trời, trong sự lộng lẫy mang theo ý hư ảo xa vời, làm cho người nhìn tâm thần mê loạn không thể tự chủ được, khó tự kiềm chế.

Độn quang dừng lại trên không trung trụ sở của phái Thương Vũ, hai gò má kiều mị của Phùng Cô Nhạn nhăn lại, trên mặt ẩn hiện vẻ hận ý không dễ dàng phát hiện được:

"Chủ thượng, mặc dù tên Mạc Cầu này nổi danh về thuật luyện đan, nhưng thực lực lại không yếu, nghe nói ngay cả nguyên thiếu chủ của Ma Y giáo là Nguyên Thiên Y đều mất mạng trong tay hắn."

"Tính tình rất âm hiểm, có thù tất báo, Chu Vân Nghê bị hắn tập kích giết chết, Chu gia lớn như vậy đều bị hắn ép rơi vào cảnh khó xử."

"Mặc dù Nguyên Thiên Y cũng chẳng tính là gì, nhưng có thể lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ mà giết được gã ta thì người này đúng là bất phàm." Tán Hoa lão tổ cười nhạt một tiếng, bất vi sở động:

"Bất quá. . ."

"Tu vi của hắn vẫn là không đủ, thực lực có mạnh hơn thì cũng chỉ có hạn."

Nói xong liền liếc nhìn mỹ nhân ở bên cạnh rồi nói:

"Sợ là nàng đã phải thất vọng rồi, bên dưới không có khí tức của người này."

"Nha!"

Phùng Cô Nhạn nhíu mày:

"Nô tỳ cũng không nghe nói là hắn muốn đi Vân Mộng Thuỷ Giới nha, coi như hắn may mắn đi, chỉ cần Kiều Tịch muội muội ở đây, không chậm trễ đại sự của chủ thượng là được."

"Ngô. . ." Tán Hoa lão tổ lại lắc đầu:

"Vương Kiều Tịch cũng không ở đây."

Nói xong liền độn xuống dưới.

Thất thải độn quang đáng chú ý như vậy, người của phái Thương Vũ sẽ không thể nào không phát hiện được, lúc này đám người Tiết Lục Y đã vội vàng tới đón.

"Tiền bối." Tiết Lục Y chắp tay thi lễ:

"Không biết quý khách giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin. . ."

Nàng còn chưa dứt lời liền bị Tán Hoa lão tổ phất tay xen ngang:

"Vương Kiều Tịch ở đâu?"

"Cái này. . ." Tiết Lục Y sững sờ, ngẩng đầu nhìn đối phương, Thần hồn đột nhiên trống rỗng, mờ mịt, vô thức mở miệng hồi bẩm:

"Mạc trưởng lão đi xa, sư tỷ đã đi đưa tiễn, bây giờ cũng đã ra khỏi Thiên Nhai đạo trường rồi."

"Trước đó Tam Biện tiên sinh có mời sư tỷ đến làm khách, sau khi Mạc trưởng lão rời đi, sư tỷ sẽ thuận đường đi dự tiệc luôn."

"Ừm." Tán Hoa lão tổ gật đầu, khẽ vung tay áo dài:

"Đi!"

Dứt lời, độn quang đã lao ra ngoài vài dặm.

Phải mất một lát sau thì Tiết Lục Y mới hồi phục lại tinh thần, sau lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ hoảng sợ, ngay cả cơ thể cũng hơi run run.

"Chưởng môn!"

Lương Hồng tiến lên một bước, sắc mặt căng thẳng nói:

"Độn quang này. . ."

"Là Tán Hoa lão tổ!" Tiết Lục Y nghiến chặt răng, hiện giờ nàng đã tiếp nhận chức Chưởng môn của Vương Kiều Tịch, trở thành người đứng đầu phái Thương Vũ.

Tiết Lục Y đột nhiên quay người lại, vội vàng quát khẽ:

"Nhanh đi thông báo cho sư tỷ mau mau trở về đạo trường, đừng đi con đường lúc đầu!"

"Rõ!"

Lương Hồng nhận lệnh liền vội vàng quay người chạy đi đưa tin.

Tông môn có thủ đoạn có thể nhanh chóng liên lạc với Vương Kiều Tịch trong lúc khẩn cấp, nhưng nếu đối phương đã tìm tới cửa thì sợ là đã có chuẩn bị từ sớm.

Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt của Tiết Lục Y không khỏi tái nhợt.

Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Nếu như Mạc trưởng lão còn chưa rời đi, có hai vị Kim Đan tọa trấn, lại thêm Trận pháp của phái Thương Vũ, cho dù có cường địch tới thì cũng không sợ.

Ít nhất là cũng có thể kiên trì đến khi viện binh của đạo trường chạy đến.

Nhưng hiện giờ. . .

Hết thảy đều đã muộn!

. . .

"Chủ thượng."

Trong độn quang, đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn chớp động, nói:

"Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Thiên Nhai đạo trường, chỉ cần chậm trễ một chút liền sẽ có Kim Đan chạy tới, mặc dù chủ thượng không sợ nhưng cũng không cần phải gây thêm phiền toái."

"Không bằng. . ."

"Để nô tỳ tìm chỗ của Kiều Tịch muội muội trước?"

"Ừm."

Tán Hoa lão tổ cũng không từ chối, mà nhẹ gật đầu:

"Cũng tốt."

"Vâng." Trên mặt Phùng Cô Nhạn chứa đầy ý cười, khẽ vung tay ngọc lên, những thứ có đủ mọi màu sắc giống như hồ điệp từ trong ống tay của ả ta bay ra.

Không bao lâu sau liền phân tán khắp tứ phương.

. . .

Sóng nước êm ả.

Một chiếc thuyền con đang xuôi theo dòng nước.

Trong mảnh thủy vực mênh mông này, chiếc thuyền con chỉ là đen một điểm bé xíu, tốc độ của nó không nhanh không chậm, nhưng lại tạo ra một dải gợn sóng thật dài ở sau lưng.

Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên thuyền, trong mắt mang theo vẻ buồn vô cớ.

Mặc dù hắn đã quen với việc độc hành, nhưng vào những giây phút chia ly thì trong thức hải vẫn nổi sóng.

Nhất là lần chia tay này, không biết phải tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại được cố nhân, thậm chí ngay cả việc sinh tử tương cách cũng là chuyện bình thường.

Hắn không cố gắng áp chế cảm xúc chập trùng trong lòng mình, mặc cho nó xuất hiện, tùy theo thời gian trôi qua, những cảm xúc này cũng dần dần trở nên nhạt nhòa.

Một lúc nào đó.

"Hửm?"

Mạc Cầu nhướng mày, nhìn về phía bên cạnh.

Ở nơi đó có một bóng người diễm lệ đang lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đẹp mang cười nhìn về phía hắn:

"Mạc đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt?"

"Là ngươi!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, hắn nhận ra vị Kim Đan mà mình đã từng gặp qua một lần này, thiên nữ của phái Tán Hoa Phùng Cô Nhạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận