Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 358. Trốn

Chương 358. Trốn


Người dịch: Whistle

Đao mang kinh thiên!

Huyết sắc đao mang làm cho lòng người run lên, Mạc Cầu không tự chủ được kéo căng thân thể, Cửu Hỏa Thần Long Tráo tự phát mà lên, bao phủ bản thân.

Hắn đã từng gặp qua luồng huyết sắc đao mang này rồi.

Mặc dù lần gặp trước đó cũng không phải là do bản thể thi triển, nhưng cũng lăng lệ làm cho người nghĩ mà sợ.

Cho dù là cao thủ Nội môn đỉnh tiêm của Thương Vũ phái cũng không thể ngăn cản.

Đệ tử Chân truyền của Cửu Sát điện, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai.

Người này cũng ở chỗ đây, vả lại còn ở chung với Cung lão quái thiết hạ mai phục, âm thầm tập kích.

"Thật can đảm!"

Thân là Kim bài Bộ đầu của Trấn Pháp ti, Âu Dương Bình cũng là cao thủ Luyện khí viên mãn, trên người cũng có Pháp khí Thượng phẩm.

Mặc dù không đủ tiềm lực, nhưng tích lũy thâm hậu, luận thực lực, Âu Dương Bình cũng không kém hơn đệ tử Hạch tâm của tông môn bao nhiêu.

Lúc này đột nhiên bị tập sát, Âu Dương Bình gặp nguy không loạn, hét lớn một tiếng, trên mi tâm xuất hiện một viên bảo châu.

Dị bảo —— Nguyên Xu Đan châu!

Bảo châu nở rộ quang mang màu đỏ, chiếu rọi một phương, huyết hồng đao mang đột kích cũng vì đó mà trì trệ.

Cùng lúc đó, một thanh bảo thước oánh oánh xuất hiện, không quan tâm cự ly không gian mà đánh thẳng về phía người tới.

Pháp khí Thượng phẩm—— Tam Dương xích.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên, Âu Dương Bình giật mình trong lòng, thầm kêu không tốt, thân hình thoắt cái đã lùi về phía sau.

"Bạch!"

Đao mang lóe lên một cái rồi biến mất.

Pháp khí Thượng phẩm Nguyên Dương xích lại bị nó chém ra thành hai, quang mang của đan châu cũng yên lặng yên vỡ nát.

"Lạch cạch. . ."

Hai đoạn chân gãy bị thôn phệ hết huyết dịch từ trên cao rơi xuống, trên không trung cũng truyền tới tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Âu Dương Bình.

Chỉ với một kích, Kim bài Bộ đầu có thể đếm được trên đầu ngón tay của Trấn Pháp ti thiếu chút nữa đã mệnh tang tại chỗ.

"Âu Dương đạo huynh!"

Lâm Lộc Hóa thấy vậy liền sắc mặt đại biến, Huyễn Quang kiếm nhanh chóng lao về phía trước.

"Dừng bước!"

Một mảnh huyết vân từ dưới lòng đất toát ra, chặn ngang ở chính giữa, Cung Nghiệp ẩn thân trong đó, liên tục cười lạnh:

"Đối thủ của ngươi là ta."

Đang khi nói chuyện, huyết vân khuếch trương bốn phía, uy thế lộ ra cũng làm cho Lâm Lộc Hóa không thể không dừng bước.

Cao thủ!

Vả lại còn là một vị cao thủ có thực lực không thua gì mình.

"Lại dám đồng thời đắc tội với Trấn Pháp ti Ngụy triều và Thương Vũ phái, các ngươi đang muốn chết sao." Lâm Lộc Hóa cắn chặt hàm răng, nộ trừng người tới:

"Ta khuyên các ngươi thúc thủ chịu trói. . ."

"Nói nhảm nhiều vậy!"

Dường như Cung Nghiệp đã tiếp thu được bài học lúc trước, nghe vậy bèn nổi giận gầm lên một tiếng, thúc giục Pháp lực ở bên trong cơ thể, huyết vân nhào đến, không chút dây dưa dài dòng nào:

"Tiếp chiêu đi!"

"Muốn chết!"

Lâm Lộc Hóa trừng to mắt, Huyễn Quang kiếm xoay tròn chém ra.

Tu vi của y chỉ là Luyện khí tầng mười một, còn chưa viên mãn, nhưng thanh danh lại không kém Âu Dương Bình.

Nguyên nhân ngay ở chỗ Huyễn Quang kiếm.

Cùng là, Tam Dương xích bị người ta một kích chém đứt, Huyễn Quang kiếm không thể nghi ngờ là cực phẩm trong hàng ngũ Pháp khí Thượng phẩm.

Kiếm xuất, hào quang đầy trời.

Vầng sáng chiếu rọi, huyết vân nhanh chóng tiêu tán.

Một thanh huyết sắc đoản kiếm từ bên trong xuyên ra, trơn trượt giống như cá chạch, đột nhiên đâm vào bên trong huyễn quang.

"Đinh đinh đang đang. . ."

"Đôm đốp. . ."

Chỉ một thoáng, tiếng va chạm không ngừng.

Cung Nghiệp liên tục cười âm hiểm, thỉnh thoảng thi triển tà pháp, mặc dù không chiếm thượng phương, nhưng lại khí diễm phách lối.

Mà Lâm Lộc Hóa thì sắc mặt âm trầm.

Y còn có thể kiên trì được.

Nhưng mà Âu Dương Bình hiển nhiên đã chống đỡ hết nổi, lúc nào cũng có thể mệnh tang đao hạ.

Huống chi. . .

Trận pháp!

Nơi này lại có một cái trận pháp, hơn nữa còn đã triển khai, ngăn cản hết đường lui của đám người này.

. . .

"Ông!"

Linh quang đột nhiên khuếch trương.

Mạc Cầu đang ở trong khu vực an toàn, lúc này cũng bị quấn vào trong đó, khí tức thiên địa đột nhiên thay đổi.

Hai chân hắn đạp đất, không nhúc nhích.

Dưới tình huống không rõ ràng không thể tiến lên hoặc lùi lại, vì làm như vậy cũng chỉ càng lún càng sâu.

Che đậy, vặn vẹo nhận biết là công dụng cơ bản nhất của Trận pháp.

Chỉ có yên lặng theo dõi kỳ biến mới là chính pháp.

Trong tầm mắt, vô số sợi huyết quang đỏ sậm từ dưới đất hiện ra, tràn ngập toàn bộ đại trạch Mục phủ.

Trong huyết quang bao hàm một loại lực lượng kinh khủng thôn phệ khí huyết.

Chỉ một cái chớp mắt.

Phàm là những người nhiễm phải huyết quang đều kêu thảm la thảm thiết, những người này đều nhìn xem thân thể của mình đang tan rã với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bằng vẻ mặt hoảng sợ.

"A!"

"Cứu mạng. . ."

"Tha mạng a!"

Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết kêu rên, gầm gừ truyền khắp toàn bộ viện lạc.

Không biết đã có bao nhiêu người trong võ lâm bị huyết quang bao phủ, trong chớp mắt đã hóa thành những bộ xương trắng.

Chỉ có những người tu thành Hậu Thiên chân khí mới có thể hơi chống cự được, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì mấy thêm hơi thở mà thôi.

Càng nhiều người đang điên cuồng chạy trốn, lại khó phân biệt phương hướng, giống như con ruồi không đầu đang chạy loạn khắp nơi, cuối cùng bị huyết quang bao khỏa, kêu khóc một hồi mới không cam lòng ngã xuống đất.

Thôn phệ máu thịt của người sống càng nhiều thì huyết quang trong tràng càng nồng đậm, thời gian dần trôi qua, che đậy đôi mắt.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, đứng vững tại chỗ.

Chỉ có đôi mắt đang lóe ra Linh quang nhàn nhạt.

Linh Quan Pháp nhãn!

Đây là một môn Công pháp nằm giữa Pháp thuật và Thần thông, có năng lực khám phá vạn pháp.

Mặc dù hắn đã cảm nhận được, nhưng vì tu vi còn thấp, lại vừa mới học mới luyện, cho nên không thể phát huy ra bao nhiêu công hiệu.

May mà trong môn công pháp cũng có một pháp môn ứng phó với nhu cầu bức thiết.

Pháp lực trong cơ thể đang nhanh chóng du tẩu theo ý định của hắn, cuối cùng hội tụ ở nhãn khiếu trên mi tâm, bồng nhiên thôi phát.

"Thiên Địa Vô Cực, Pháp nhãn, khai!"

Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, đôi mắt đột ngột hiện ra Linh quang chói mắt, cũng chiếu rọi cảnh sắc bốn phía.

Giống như đã xốc lên một tầng mê chướng, hiện ra mặt thật.

Đây là một loại Trận pháp phức tạp hơn cả Ngũ Hành Điên Đảo trận, còn có được công năng thôn phệ khí huyết của sinh linh.

Cơ hội!

Rất rõ ràng, không có người nào đang khống chế trận pháp này, nó chỉ đang tự động vận chuyển.

Hoặc là. . .

Người khống chế Trận pháp này có tu vi không cao, nên không thể phát huy toàn bộ uy lực của Trận pháp này.

Ý niệm chuyển động, Âm Phong Vô Ảnh kiếm tranh nhiên bay ra, đột nhiên đâm vào hư không ở trước mặt.

"Tranh. . ."

Thân kiếm ngâm khẽ.

Rõ ràng hư không ở trước mặt không có vật gì, nhưng Phi kiếm giống như đang đâm trúng đá núi cứng rắn, cực kỳ phí sức mới có thể tiến lên được một chút.

Một đạo khe hở không đáng chú ý cũng xuất hiện ở phụ cận.

Khi phi kiếm tiếp tục phát lực thì khe hở cũng chậm rãi khuếch trương, thời gian dần trôi qua, đã đủ rộng để cho một người đi qua.

"Tiền bối!"

Đang muốn khởi hành, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hỉ.

Chỉ thấy ở trong huyết quang, Ô Liên Thành và Ngọc Phượng Dung đang liều mạng thôi động chân khí hộ thân, điên cuồng lao tới trước.

Chẳng qua bọn họ đã đạt tới cực hạn, sợ là qua thêm ba năm hơi hô hấp liền sẽ bị huyết quang bao phủ.

Mạc Cầu hơi ngừng lại, lập tức vung tay áo dài lên, một sợi hỏa diễm hóa thành trường tiên cuốn lấy hai người.

Hắn lắc cổ tay một cái, ba người loé lên liền thoát ra xa mấy chục mét.

Hai người Ô Liên Thành chỉ thấy hoa mắt, bản thân đã xuất hiện ở bên ngoài Mục phủ.

"Tiền bối." Ô Liên Thành hiện vẻ cuồng hỉ, vội vàng nói:

"Mục gia cấu kết với tu sĩ tà đạo, ngài. . ."

"Ta đã biết." Mạc Cầu phất tay, nhíu mày hướng về phía đình viện đang bị huyết quang bao phủ ở trước mặt

"Tranh. . ."

Sau một tiếng đao minh du dương quỷ dị, một cỗ khí tức quen thuộc đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Kim bài Bộ đầu của Trấn Pháp ti - Âu Dương Bình, chết!

Sau khi giết chết Âu Dương Bình, Triệu Vô Nhai liền hóa thành huyết quang lao về phía Lâm Lộc Hóa, cùng với Cung Nghiệp đồng thời vây giết.

Mặt khác, Xa Chí Đạo và huynh đệ Chu gia cũng gặp được đối thủ, không thể thoát khỏi trận pháp.

Xem tình huống thì cũng đã rơi vào hạ phong.

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:

"Đi!"

"Đi?"

Rừng cây ở trước mặt lắc lư, một người ngăn cản đường đi:

"Các ngươi đi được sao?"

Người tới có đôi mắt tam giác, mũi ưng, tu vi Luyện khí tầng mười, trên mình khoác một chiếc áo choàng đen thui.

Lúc này áo choàng đón gió run run, một làn khói đen phun trào ở dưới thân thể, nâng người nay bay lên mặt đất hơn một trượng.

Uy thế cũng rất doạ người.

Chí ít hai người Ô Liên Thành đều đã sắc mặt tái nhợt, vô thức lùi lại hai bước.

"Luyện khí tầng tám, nguyên lai chỉ là một thằng nhóc, không biết ngươi có năng lực gì mà có thể khiến cho Cung lão quái chuyên môn dặn dò ta."

Đang khi nói chuyện, người này duỗi năm ngón tay ra, ba cây Huyết Diễm xoa bay tới nhanh như điện thiểm, phân ra đâm tới ba người.

Huyết Diễm xoa chính là Pháp khí mà đệ tử Cửu Sát điện thường dùng, lấy Âm hồn, hắc huyết để luyện, có thể phá hủy linh tính Pháp khí của người khác, vô cùng âm độc.

"Phốc!"

Đột nhiên.

Tiền phương xuất hiện một đám lửa.

Lúc đầu hỏa diễm chỉ lớn chừng bàn tay, chỉ trong một cái chớp mắt, hỏa diễm đón gió bành trướng, trong chớp mắt đã hóa thành hỏa long gào thét.

Trong phạm vi hơn mười trượng, liệt diễm trùng thiên.

"Rống. . ."

Hỏa long gào thét, Thiên Tuyền Linh hỏa, Lôi Hỏa, Âm hỏa xen lẫn, hóa thành hình rồng sinh động như thật.

Hỏa tính cương dương, là chuyện tối kỵ với âm khí.

"Đôm đốp. . ."

Ba cây Huyết Diễm xoa vừa chạm vào thì Linh quang lập tức run rẩy, bạo tán tại chỗ.

Pháp khí tâm huyết tương luyện bị hủy, khí huyết của người tới liền trì trệ, còn chưa kịp phản ứng đã bị liệt diễm bao phủ.

Trong chớp mắt đã hài cốt không còn.

"Hô. . ."

Mạc Cầu vung tay tán đi liệt diễm, Linh quang quấn lấy hai người phía sau rồi cấp tốc bay lướt về phía trước.

Luyện khí tầng mười chẳng là gì với Mạc Cầu hiện giowf.

Ngược lại thì hai người phía sau, cho dù là một đối một thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu phần thắng, nhất là Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai, hắn càng không phải là đối thủ.

Đúng lúc này.

"Ầm ầm. . ."

Bên trong Mục phủ chợt xuất hiện một tiếng vang kinh thiên động địa, khí tức kinh khủng chấn động làm cho Mạc Cầu lộ vẻ kinh ngạc.

Uy thế cỡ này. . .

Thiên địa cũng phải biến sắc, Trận pháp cơ hồ sụp đổ trong nháy mắt, tuyệt đối không phải là thủ đoạn mà tu sĩ Luyện khí nên có.

Lâm Lộc Hóa!

Ý niệm chuyển động, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một chút chờ mong.

Sau một khắc.

"Hảo Phù pháp, là bảo mệnh chi pháp mà sư phụ ngươi để lại cho ngươi đúng không?" Triệu Vô Nhai ở giữa không trung cười lạnh, trường đao chỉ thẳng, nhân đao hợp nhất hóa thành một vệt Huyết quang chém xuống:

"Đáng tiếc, chính có một kích chi lực."

"Vả lại. . ."

"Ngươi nghĩ Triệu mỗ không có loại thủ đoạn này sao?"

Dứt lời, một đoàn huyết quang nổ tung giữa không trung, giống như phản ứng dây chuyền, từng đoàn từng đoàn xuất hiện.

Chỉ một thoáng.

Trong đình viện to lớn của Mục phủ đã bị Huyết quang bao khỏa, vật sống bên trong sợ là không thể thoát khỏi.

Đến nỗi Xa Chí Đạo, Chu gia huynh đệ, cũng không thể tránh thoát, khí tức lập tức điêu linh, giống như nến tàn trong gió, sau một khắc liền có thể dập tắt.

"Đi thôi!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, thi triển Vân Triện Độn pháp, một sợi khói xanh như có như không bao phủ ba người Mạc Cầu, bỏ chạy về nơi xa.

Không bao lâu sau.

Trước đó không lâu, Mục phủ còn náo nhiệt phi phàm, giờ đã hoàn toàn tĩnh mịch.

Triệu Vô Nhai sờ lên vết thương trước ngực, cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn thanh Huyễn Quang kiếm trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Mặc dù bị thương, nhưng cũng ngăn cản đối thủ tự bạo Pháp khí, còn lấy được một thanh Pháp khí Thượng phẩm không sai, chí ít cũng có thể đổi được 3000-5000 Linh thạch.

"Đại sư huynh."

Lúc này, một người tiến đến phụ cận, nhỏ giọng nói:

"Lý sư đệ chết rồi, Cung lão quái đang đuổi theo người kia."

"Nha!" Triệu Vô Nhai chau mày:

"Thú vị."

Triệu Vô Nhai trầm tư một chút rồi lắc đầu:

"Mặc kệ gã ta đi, thu thập một chút, chúng ta chuẩn bị rời đi."

"Vâng!"

Người tới gật đầu, lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:

"Đại sư huynh, chúng ta động thủ với người của Trấn Pháp ti và Thương Vũ phái, vậy những ngày tiếp theo có thể sẽ. . . Không tốt lắm?"

"Yên tâm." Nghe vậy, Triệu Vô Nhai thư giãn gân cốt, nở một nụ cười lạnh:

"Người không tốt hẳn là bọn hắn mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận