Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 854. Giết

Chương 854. Giết


Người dịch: Whistle

Vị tướng quân này chính là tâm phúc của điện hạ, vậy mà lại không có ý định tới giúp đỡ, chuyện này cũng làm cho bầy quỷ cảm thấy phát lạnh trong lòng.

Quỷ vật vô tình nhất là ở trong hoàng gia, lời này không sai!

Nghe nói khi Lỗ vương chết đi, rất nhiều tử tôn của ông ta đều không hề đau khổ gì, ngược lại còn vì quyền thừa kế vương vị mà ngươi lừa ta gạt, Chiêu vương cũng chẳng tốt hơn là mấy.

Nghe vậy, tướng quân chậm rãi ngẩng đầu:

"Yên tâm, bất luận có như thế nào thì chúng ta cũng sẽ bảo vệ tính mạng của vương tử, như vậy mới có thể không làm tổn hại đến danh vọng của điện hạ."

Sau khi tướng quân cười nhạt một tiếng, cảnh tượng xuất hiện trong cảm giác làm cho tướng quân biến sắc:

"Không tốt!"

"Nguy!"

Bầy quỷ cũng đều kinh hãi.

. . .

Giới có thập quan, quan quan bất đồng.

Chênh lệch một quan thì uy năng liền khác biệt như trời và đất.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao đã phá lục quan, chỉ bằng vào đao này, Mạc Cầu liền có thể lấy yếu thắng mạnh, đánh trọng thương Quỷ Vương Trung giai Sở Hùng.

Mà Thập Phương Sát Giới chỉ phá tứ quan.

Kém hơn hai quan, tiết kiệm được rất rất nhiều tinh thần trong thức hải.

Nhưng luận về uy năng thì Thập Phương Sát Giới lại mạnh hơn Địa Tàng Bản Nguyện Đao.

Một là bởi vì phẩm giai của Địa Tàng Bản Nguyện Đao vốn đã không cao, là do hắn dùng tinh thần thức hải tăng lên; hai là vì Thập Phương Sát Giới là do Mạc Cầu sáng tạo ra, những sự tinh diệu và cảm ngộ trong đó hơn xa pháp môn của người khác, lúc thi triển cũng là tùy tâm sở dục.

Ý niệm dâng lên, sát giới xuất hiện.

Sát cơ vô cùng vô tận tràn ngập giữa thiên địa.

Chỉ một thoáng.

Không trăng không sao, một vùng tăm tối, cho dù là với cảm giác của Quỷ Vương cảnh thì cũng khó có thể phát hiện được khu vực ở trong vòng mười trượng, bên ngoài mười trượng là vực sâu vô tận.

Mạc Cầu đứng giữa không trung, quần áo tung bay, hai mắt băng lãnh túc sát, nhấc tay lên rồi nhẹ nhàng nhấn xuống đám quỷ vật ở trước mặt.

"Giết!"

Bách Tịch Đao đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có một màn đêm đen kịt giống như ruy-băng đang khuếch trương, những nơi đi qua giống như bị một con cự thú vô hình thôn phệ hết thảy.

Quỷ vật khung xe xông pha đi đầu.

Nó há miệng gào thét, nhưng lại không có tiếng hét truyền ra, Thần niệm rung chuyển, đều bị diệt sát trong vòng mấy trượng, thân thể không thể di chuyển được chút nào.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem tấm màn đen giáng lâm, trong mắt chỉ có tuyệt vọng.

"Hoa. . ."

Giống như một cơn quỷ phong thực cốt tiêu hồn thổi qua, Quỷ vật khung xe lập tức lộ ra dáng vẻ mục nát, cuối cùng liền tan rã trong màn đen vô tận.

Một giới Quỷ Vương, cứ như vậy không còn hồn thể.

Thời gian chỉ là nhất sát.

"Mạc Cầu!"

Sắc mặt Tỳ Túc đại biến:

"Ta chính là Đại tướng của Lỗ vương phủ, ngươi muốn làm gì? Mau ngừng tay lại, chẳng lẽ ngươi muốn đối đầu với Vương gia sao, không sợ động thiên Thượng Thanh Huyền U. . ."

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ nhẹ, cắt ngang lời nói của y:

"Các ngươi thân là thuộc hạ của Lỗ vương, không hiệu lực cho Vương gia thì thôi, lại còn nhiều lần bảo vệ cho con trai của quân giặc, Mạc mỗ chỉ đang thay vương gia xử phạt mà thôi."

"Vương gia, há sẽ trách tôi ta?"

Đang lúc nói chuyện, một tấm màn đen khuếch trương, sát ý vô tận đã vây kín đám quỷ vật Tỳ Túc, thoáng chốc liền hóa thành bụi bặm.

Khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Sở Hùng và lão quỷ đều lộ ra vẻ hoảng sợ:

"Chủ thượng!"

Lão quỷ tay cầm cốt trượng, miệng gầm thét:

"Ngài đi mau!"

Lời còn chưa dứt, cơ thể khẳng kheo của lão ta đột nhiên bành trướng, trong nháy mắt đã cao hơn trăm mét, cơ bắp trên người gồ cao giống như một vị Cự Linh thần.

Cốt trượng trong tay vặn vẹo, quấn quanh da thịt giống như Linh xà, miệng rắn còn cắn đang vào ngực của lão ta.

"A!"

Một cơn đau nhói làm cho lão ta phải ngửa mặt lên trời thét dài, cốt trượng trong tay lập tức đỏ bừng, một lực lượng hủy diệt đột nhiên xuất hiện.

"Đông!"

Lão dậm chân một cái, hư không chấn động.

"Oanh!"

Phất tay, thiên băng địa liệt.

Quỷ thể to lớn của lão ta va chạm với đao mang ở giữa không trung được một cái chớp mắt liền bắt đầu vỡ vụn, bị tấm màn đen bao phủ.

Mà trong một cái chớp mắt này cũng chỉ có thể khiến cho Sở Hùng lui ra ngoài hơn mười dặm, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi uy áp của Thập Phương Sát giới, gã ta cảm thấy lạnh cả người.

"Họ Mạc."

Sở Hùng thấy mình không thoát được nữa liền trừng to mắt, buồn giận thét dài:

"Lão tử liều mạng với ngươi!"

Phệ Hồn Huyết Đao khẽ quấn giữa không trung, quỷ thể to lớn của gã ta lập tức khô quắt, trong nháy mắt đã có chừng bảy tám phần tinh nguyên bị Huyết Đao thôn phệ.

Sau khi Phệ Hồn Huyết đao thôn phệ đủ tinh huyết, huyết quang lập tức đại thịnh, đao mang chói mắt cơ hồ phá vỡ Thập Phương Sát Giới, hóa thành một vệt huyết mang từ xa chém tới.

Huyết mang xoay tròn giữa không trung, bên trong ẩn chứa Lục Đạo Luân Hồi, những nơi đi qua, như hư như ảo.

Thập Phương Sát Giới bị công kích phải co lại, sắc mặt Mạc Cầu cũng trở nên ngưng trọng, đao quang thu liễm, giống như một cái bóng đao màu đen chạm vào.

"Bành!"

Tiếng va chạm bé xíu vang lên.

Hư không sụp đổ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vô số đạo cơn gợn sóng lăn tăn, ngọn núi lớn ở bên cạnh vừa chạm vào gợn sóng liền lập tức vỡ tan tàn.

Mạc Cầu duỗi tay ra, kình lực nhẹ nhàng lao tới.

Thập Phương Sát Giới ngăn chặn Huyết Đao, ổn chiếm thượng phong, nó đang hao mòn huyết quang của Huyết Đao và tinh nguyên của Sở Hùng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Chỉ cần đợi thêm một lát liền có thể diệt sát đối thủ.

Mạc Cầu không vội.

Liên tục chém giết ba vị Quỷ Vương, hơn nữa đều không phải hạng quỷ hời hợt, Bách Tịch đao, Minh Vương giáp, thậm chí là tinh thần thức hải đều có cảm giác như ăn quá no.

Nhất là Thức hải tinh thần.

Chưa bao giờ có chuyện số lượng tinh thần tăng lên nhiều như vậy chỉ trong một khoảng thời ngắn, chỉ trong một lúc ngắn ngủi mà giống như đã thắp sáng cả một dải ngân hà vậy.

Ý niệm khẽ động, rất nhiều pháp môn đều thông thấu.

Đúng lúc này.

Đại La Pháp Nhãn trên mi tâm đột nhiên nhảy lên một cái.

Hả?

Mạc Cầu nhíu mày, vô thức phát hiện không ổn.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Một mảnh lá cây màu đen quỷ dị đang treo ở trên không trung không biết khi nào, lá đen bị gió thổi bay là tà, đong đưa trái phải, từ từ hạ xuống.

Lá đen không lớn, nhưng lại giống như một tấm màn trời bị đổ sụp, tạo cho người ta một cảm giác muốn tránh cũng không được, muốn né cũng không xong.

Còn có một mảnh bóng râm vô tận bao phủ trong lòng, Mạc Cầu biết rằng mình không thể nào thoát khỏi phạm vi bao phủ của mảnh lá cây này.

Hư không dường như bị đông kết vậy.

"La quân!"

Sở Hùng đại hỉ.

Gã ta vốn cho là mình gan to bằng trời, không lo không sợ, không ngờ khi gã chân chính đứng trước thời khắc hồn thể tiêu tán thì trong lòng vẫn sinh ra sợ hãi.

Mắt thấy mình khó thoát một kiếp lại đột nhiên có viện binh xuất thủ.

Sao gã có thể không vui được?

Tinh thần cũng không khỏi chấn động.

"Hừ!"

Mạc Cầu thấy thế liền hừ nhẹ, sắc mặt trầm xuống, huyền quang chập trùng trên người rồi phóng lên phía trên, đồng thời đao mang của Bách Tịch Đao đột nhiên đại thịnh.

"Phốc!"

Thập Phương Sát Giới ngưng tụ thành nhất tuyến, lạng lẽ lướt qua đầu của Sở Hùng.

Sau đó lại mang theo sát cơ nồng đậm chém lên phía trên.

"Vùng vẫy giãy chết!"

Đối tại sự lựa chọn của Mạc Cầu, La Quân Hắc Diệp đứng trên hư không chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, một tay lăng không ấn xuống, khống chế Bí bảo ép xuống.

Mạc Cầu rất mạnh, ông ta cũng thừa nhận chuyện này.

Nhất là sau khi thi triển Thập Phương Sát Giới, La quân Hắc Diệp liền không dám xem thường hắn.

Vị Toàn Chân Đạo chủ vừa sơ nhập Nguyên Anh không có bao nhiêu năm này chính là đại địch hiếm thấy cuộc đời của ông ta.

Nếu như song phương chém giết trực diện, thực lực hai bên đều hoàn hảo, khi đối mặt với Thập Phương Sát giới có thể thuấn sát Quỷ Vương thì ông ta cũng không dám chắc.

Nhưng. . .

Bây giờ thì khác!

La Quân có thể nhìn ra được, sau khi Mạc Cầu thi triển Thập Phương Sát Giới thì khí tức đột ngột giảm xuống, hơn nữa còn phải phân tâm áp chế Sở Hùng, cho nên uy năng của đao pháp giảm mạnh.

Sợ là có muốn chạy trốn cũng không được!

Trong tình huống như vậy, Mạc Cầu không chọn toàn lực chống cự mà lại tiếp tục chém giết Sở Hùng, theo La Quân thì đây là một hành động ngu xuẩn.

"Bành!"

Lá đen nhẹ nhàng va chạm với Bách Tịch đao, bên ngoài lá đen hiện lên gợn sóng, Bách Tịch Đao thì bất lực rơi xuống dưới.

Đao ý dập dờn, lộ ra dấu hiệu bất ổn.

"Hừ!"

Khóe miệng của La Quân Hắc Diệp hơi vểnh lên, vẻ mặt băng lãnh:

"Mạc Cầu, chịu chết đi!"

Một khi đã quyết định đối đầu với một đối thủ có tiềm lực không thể tưởng tượng như vậy thì nhất định phải chém giết tại chỗ, nếu không thì hậu quả phiền phức vô tận.

Một tay lăng không ấn xuống, tốc độ rơi của lá đen đột ngột tăng lên, giống như một tấm màn trời ép xuống, hư không đột nhiên đổ sụp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt trần.

"Hô. . ."

Mạc Cầu khẽ nhả trọc khí, hai mắt ngưng nhiên.

Bởi vì giết chết Sở Hùng mà trong thức hải lại có một mảnh tinh thần được thắp sáng.

Rất nhiều tinh thần giống như tinh Hà đang xoay tròn trong não hải, trong sự lộng lẫy còn mang theo một lực lượng huyền diệu, ý thức chìm nổi bên trong trông rất sinh động.

Những pháp môn mà trước kia không thông nay lại đột nhiên có đáp án.

Nếu như có đủ thời gian thì hắn chắc chắn sẽ có thể làm cho toàn bộ sở học tăng lên một bậc thang.

Đáng tiếc.

Thời gian không đợi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận