Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 525. Thiên Sư

Chương 525. Thiên Sư


Người dịch: Whistle

Trong hình huống có thực lực tuyệt đối, chuyện dân oán cỏn con này không thể lật tung hết thảy như vậy được.

Triều đình phàm nhân ở ngoại giới có thể kéo dài ngàn năm cũng chính là vì vậy.

Bách tính ở ngoại giới sống càng gian khổ hơn, vả lại trong tay bách tính làm gì có Linh vật gì?

Suy cho cùng cũng chỉ là vơ vét của đám nhà giàu, hào môn mà thôi.

"Không chỉ!" Tiết tiên tử lắc đầu, nói:

"Lúc đầu thì Trác tiền bối chỉ cần Linh vật, nhưng sau đó lại trắng trợn đoạt lại Thần thạch trong hiện hạ."

"Thần thạch?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.

"Không sai." Tiết tiên tử gật đầu:

"Mấy năm đó, vì cướp đoạt Thần thạch, Trác tiền bối đã giết vô số người, không biết đã có bao nhiêu tông môn trong thiên hạ bị diệt."

"Các lộ Yêu tà, Âm thần, thậm chí là Âm sai đã được triều đình sắc phong cũng đều gặp nạn."

"Vì đạt được Thần thạch, Trác tiền bối không quan tâm gì cả, làm cho thiên hạ sôi trào, cho nên mới có chiến dịch Tỏa Hồn cốc này."

"Theo như ta biết thì mặc dù Thần thạch nội uẩn huyền diệu, nhưng lại tương khắc lẫn nhau, một khi tới gần, chẳng những không thể gia tăng uy năng, ngược lại sẽ còn làm suy yếu thực lực của người mang Thần thạch." Mạc Cầu nhíu mày mở miệng:

"Trác Bạch Phượng cần Thần thạch làm gì?"

Trên người hắn liền có hai viên Thần thạch, một viên là của Âm Sơn quân, một viên là của Hắc Sơn lão yêu.

Theo Mạc Cầu thì Thần thạch giống như nam châm tương xích.

Bài xích lẫn nhau.

Đặt ở xa thì không sao, nhưng một khi đặt chung một chỗ thì lực trường sẽ bị triệt tiêu, dị lực cũng sẽ giảm mạnh.

Nghe nói.

Thần thạch càng nhiều thì thần uy càng yếu, sau cùng thậm chí có thể biến thành phàm vật.

Cũng là bởi vậy nên thế giới này tuy có loại kỳ vật như Thần thạch nhưng triều đình lại không hạ lệnh thu thập.

"Cái này. . ." Tiết tiên tử lắc đầu:

"Vãn bối cũng không biết, nhưng lúc đó có truyền ngôn, Trác tiền bối có biện pháp luyện hóa uy năng của Thần thạch."

"Sau đó lấy kỷ tâm thế thiên tâm, hóa thân thành Thần linh chân chính, thậm chí phân đất phong hầu, Âm thần vĩnh trú thế gian."

". . ."

Mạc Cầu như có điều suy nghĩ.

Năng lực của Thần thạch cực kỳ cổ quái, thậm chí là ngược lại với lẽ thường của người tu hành, dù cho người mang Nguyên Anh truyền thừa như Mạc Cầu cũng khó có thể lý giải.

Nếu như thật sự có biện pháp triệt tiêu sự bài xích trong đó, tập hợp đủ mấy chục viên, không nói là vĩnh trú thế gian, sánh vai Kim Đan cũng hẳn là không thành vấn đề.

Mà Thần thạch lưu lạc trong thế giới này không chỉ có mấy chục viên, sợ là có thể hơn trăm viên.

"Một vấn đề cuối cùng."

"Tiền bối cứ hỏi."

"Ngươi có nghe nói qua một môn Công pháp tên là Thập Đại Hạn chưa?"

"Thập Đại Hạn!"

Tiết tiên tử nghiêm mặt chậm rãi gật đầu:

"Vãn bối thật có nghe thấy, môn công pháp này là do của Trác tiền bối, nghe nói Công pháp cực kỳ huyền diệu, uy năng kinh khủng."

"Nhưng muốn tu hành thì cũng rất khó khăn, đương thời chỉ có chủ nhân của Trấn Pháp ti mới có thể tu thành."

"Là của Trác Bạch Phượng?" Mạc Cầu nhíu mày.

Thập Đại Hạn dùng hồn phách làm cơ sở, nhất mạch tương thừa với Công pháp trong thế giới này, chẳng qua phát huy càng mạnh thì lại càng cực đoan.

Không có chút quan hệ gì với truyền thừa ở ngoại giới.

Cho nên cũng không có thể nào là của Trác Bạch Phượng.

Rốt cuộc thì năm đó nàng đã phát hiện ra cái gì?

Mạc Cầu nhẹ gật đầu, đứng lên nói:

"Ta đã hỏi xong, ngươi còn có gì muốn nói, hoặc là. . . Muốn làm?"

Tiết tiên tử biến sắc:

"Ngươi đã sớm biết?"

"Trận pháp không sai." Mạc Cầu gật đầu, một tay nắm nhẹ, giữ một cái vô hình khí cơ ở trong lòng bàn tay:

"Chú thuật này cũng có chút không sai."

"Đáng tiếc!"

"Xin lỗi." Sắc mặt Tiết tiên tử ngưng tụ, nghiêng đầu nhìn tỷ muội Tiết gia, tiếc nuối lắc đầu:

"Đừng có trách cô mẫu."

Dứt lời.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc lập tức vang vọng bốn phương.

Trên trời tối đen, hai bên là vách núi thẳng đứng, hung hăng đập xuống hạp cốc.

"Khốn!"

Tiết tiên tử quát khẽ, một tay bấm niệm pháp quyết, sơn cốc to lớn chợt hiện ra Linh quang, giống như tất cả mọi người đều nhốt vào bên trong hổ phách vậy.

"Oanh. . ."

Dãy núi đổ sụp.

Nơi xa.

Những bóng người liên tục xuất hiện.

Cuộc vây giết súc thế đã lâu chính thức bắt đầu.

Đại Chu năm 267, Ngọc Trụ sơn ở Vân châu sụp đổ, tiếng chấn ngàn dặm, vô số bách tính ở chung quanh tử nạn.

......

Kinh thành là khu trung tâm của Đại Chu, là nơi phồn hoa nhất thiên hạ, đất kinh thành cũng là tấc đất tấc vàng.

Mà ở nơi phồn thịnh nhất thành nam có một tòa trang viên rộng lớn.

Thế nhân đều biết chủ nhân của trang viên này có thân phận bất phàm, nhưng lại có rất ít người biết được lai lịch thật sự của người này.

Có người nói.

Nó thuộc quyền sở hữu của một vị vương tước nào đó, cũng có người nói, nó chính là ngoại trạch mà ngoại thích Lưu thị ở lại.

Nhưng những người trải qua trận đại loạn của vài chục năm trước lại biết, nơi đây vốn thuộc về Thái Ất tông.

Mà nay.

Nó thuộc về một vị nữ tử tên Ngụy Tồn Hoa.

Thế nhân dường như chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng thanh danh của Thiên sư đương thời, Hàn Tuyết tiên tử, Ngụy đạo nhân lại như sấm bên tai.

"Đinh linh linh. . ."

Dưới mái hiên, chuông đồng hình bát giác bị làn gió nhẹ thổi qua, vang lên những âm thanh thanh thúy, làm cho lòng người vui vẻ.

Trong đình trúc, hai vị nữ tử ngồi đối diện nhau.

Một người thân mặc đạo bào, mái tóc dài xõa xuống, eo buộc một cây ngọc xích, khí chất hào hiệp xuất trần.

Một người khác thì mặc một bộ y phục thường ngày, trên người lại có một cỗ uy thế vô hình, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hai người này chính là nhân vật đứng đầu thiên hạ đương thời, có được quyền lợi và lực lượng cực hạn.

Thiên sư Ngụy Tồn Hoa!

Hoàng đế Đại Chu Doanh Dao!

Hai người đang đánh cờ, nhưng lực chú ý lại không nằm trong bàn cờ.

"Kia nhân thụ thương!"

"Thiên Địa Tỏa Hồn Trận, Di Sơn Quyết, Địa Sát Phần Thân Pháp, lại thêm gần ngàn vị cao thủ xả thân."

"Nếu như hắn còn có thể bình yên vô sự, sợ là chúng ta cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết."

"Vậy thì chưa chắc!"

Doanh Dao đặt một hắc tử xuống, nhẹ nhàng lắc đầu:

"Ngươi cũng biết rõ, đối với những nhân vật như hắn ta, dù cho người có nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì."

"Chẳng qua trải qua chiến dịch Hắc sơn và cái bẫy ở Thiên Trụ sơn, chúng ta cũng đã hiểu rõ phần nào thực lực của hắn."

"Bây giờ xem ra tu vi của hắn đúng là Đạo cơ trung kỳ, bất quá thuật khống hỏa và thuật ngự kiếm lại rất cao minh."

"Giống như lời nói năm đó của Trác tiền bối, xem ra mấy chục năm nay hắn đều đang dưỡng thương." Ngụy Tồn Hoa gật đầu:

"Hai thanh Phi kiếm, một thanh Thiên Lôi Kiếm, có Pháp bảo chi cơ, nhưng lại bị quy tắc của Động thiên áp chế."

"Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm là Pháp khí Cực phẩm, mặc dù uy năng cao minh, nhưng cũng có biện pháp khắc chế."

"Không sai." Doanh Dao nâng người lên:

"Ngươi đi?"

"Đạo hữu người mang Huyễn Thiên Xích, tu vi không kém hơn hắn là bao, lại thêm việc hắn đã bị thương, có thể nhất cử cầm xuống."

Huyễn Thiên Xích là Pháp bảo, hai người đi theo Trác Bạch Phượng nhiều năm, biết rõ uy năng của Pháp bảo.

Chỉ cần không phải là tu sĩ Kim Đan trong truyền thuyết, trên lý luận thì một món Pháp bảo đã có thể nghiền ép bất luận tu sĩ Đạo cơ nào.

Mạc Cầu.

Cũng không ngoại lệ!

Ngụy Tồn Hoa khẽ giơ quân cờ lên hồi lâu mà không đánh xuống.

"Đát. . ."

Quân cờ rơi xuống, nàng chậm rãi mở miệng:

"Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"

"Như thế nào?" Doanh Dao cười khẽ:

"Việc đã đến nước này, đạo trưởng còn nhớ tình cũ sao?"

"Phải biết, Thái Ất tông là Tiên tông đại phái, hạng người dùng âm hồn chứng đạo như các ngươi là không thể nhập môn đình."

"Nếu như có ngày cao nhân của Thái Ất tông xuống đây, người đầu tiên bị càn quét chính là toàn bộ quỷ vật và tà đạo đương thế."

"Đạo trưởng cho rằng mình sẽ ngoại lệ sao?"

Ngụy Tồn Hoa trầm mặc.

Hai người rất rõ ràng, chúng sinh ở thế giới này sợ Trác Bạch Phượng như sợ cọp, mà Mạc Cầu lại còn có chỗ đứng trong Thái Ất tông.

Như vậy. . .

Tu hành giới nguy rồi!

Bởi vì quy tắc thiên địa cho nên Âm hồn chi đạo cực kỳ thịnh hành trong tòa Động thiên này.

Thế gian có rất nhiều cường giả đại danh đỉnh đỉnh đều từ bỏ nhục thân.

Giống như Ngụy Tồn Hoa!

Cũng là bởi vậy mà năm đó tu hành giới mới sợ Thái Ất tông như vậy, thậm chí không tiếc thiết lập cạm bẫy.

Đương nhiên, trong đó cũng có sự trợ giúp của Doanh Dao.

Nàng than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:

"Doanh Họa, chết rồi?"

"Ừm." Ánh mắt Doanh Dao hiện lên một tia gợn sóng:

"Đáng tiếc, nhiều năm như vậy, chỉ có nàng mới tu thành Thập Đại Hạn, may mà cái chết của nó cũng có ý nghĩa."

Ngụy Tồn Hoa ngẩng đầu nhìn Doanh Dao một cái, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Từ nhỏ, Doanh Họa đã rất ngưỡng mộ Doanh Dao, trung thành tuyệt đối, là một đứa con gái mà người khác cầu còn không được.

Mà Doanh Dao. . .

Sau khi biết Doanh Họa có Huyền Âm Chi Thể, sợ nàng tu hành Thái Ất tông Công pháp sẽ thay thế vị trí của mình.

Vì vậy đã truyền lại môn bí thuật tiêu hao thọ nguyên như Thập Đại Hạn, triệt để hủy hoại tương lai của Doanh Họa.

Từ cổ vô tình đế vương gia!

"Mặc dù Doanh Họa chỉ có tu vi Luyện khí hậu kỳ, nhưng khi bộc phát Thập Đại Hạn, thiêu đốt hồn phách lại có thể bộc phát ra uy năng có thể so được với Đạo cơ sơ kỳ."

Doanh Dao tiếp tục nói:

"Lại thêm các loại võ kỹ tinh diệu, ngày đó, nàng đã làm cho Mạc Cầu phải hiển lộ Thần thông hỏa diễm."

"Đối với ngươi cũng có chỗ tốt mà."

"Đúng." Ngụy Tồn Hoa gật đầu, thả quân cờ trong tay xuống:

"Ta thua."

Ngụy Tồn Hoa đã không muốn nói nhiều nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận