Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 106. Hiển Uy

Chương 106. Hiển Uy


Người dịch: Whistle

Mưa rơi ngày càng nặng hạt, cũng đã gần tới hồi cuối.

Trong hốc cây, Mạc Cầu ngồi khoanh chân ngay ngắn, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bên trong thức hải của hắn, vầng sáng tinh thần lấp loé không yên, vô số suy nghĩ phức tạp liên tiếp lóe lên, dần dần hiện ra một bức hình hoàn chỉnh.

Mượn nhờ hệ thống, chỉ trong thời gian mấy năm mà Mạc Cầu đã tinh thông rất nhiều võ nghệ.

Luận tinh diệu, Tống thị đao pháp, Thiên La công, Thanh Phong kiếm pháp thậm chí Thiên Tự Cửu Đả, Thất Tinh bộ vân vân…, đều có sự khác biệt.

Luận uy lực, thì lại lấy Nhất Thiểm kiếm là nhất.

Mà nói cảnh giới võ học sâu nhất thì lại là Thanh Phong kiếm pháp, trước mắt còn không thành thục, vi tôn.

Dù gì thì cũng chỉ có môn võ nghệ này là dính dáng đến cấp độ Hậu Thiên.

Liên đới, sau khi Mạc Cầu cảm ngộ Thanh Phong kiếm pháp thì toàn bộ cảnh giới võ học đều được tăng lên một tầng.

Có lẽ uy lực của Thanh Phong kiếm pháp không tính là quá mạnh, nhưng cao ốc kiến linh lại có thể chỉ điểm sai lầm cho hắn.

Những cái mà trước đó không nghĩ ra, bây giờ đều có thể hiểu như nước chảy thành sông.

Giống như Nhất Thiểm kiếm.

Mạnh thì mạnh đấy, nhưng lại có rất nhiều hạn chế.

Bây giờ nhìn lại, nó vẫn còn có rất nhiều tì vết, nếu như có thể cải thiện thì uy lực có thể tăng lên gấp bội mà còn ít hạn chế hơn.

Chiêu này cũng đã có hình thức ban đầu của Ngũ Bộ Nhất Sát!

Bây giờ.

Rốt cục thì hình thức ban đầu cũng đã dần hoàn thiện, rót thành từng câu từng chữ, phục khắc lên màn sáng ở trong thức hải.

"Ông. . ."

Tinh quang lấp lóe, trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm.

Sau một khắc, một luồng ý nghĩ không biết từ đâu đến đã dâng lên trong đầu.

"Bạch!"

Trong bóng tối, đột nhiên có một đôi mắt hé mở, ý chí lăng lệ đâm rách bóng tối, kiếm ảnh nhảy nhót kêu reo.

"Tranh. . ."

Kiếm quang vạch phá bóng tối, xé rách màn mưa, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện ở phía ngoài hai trượng.

Ngũ Bộ Nhất Sát!

Kiếm ảnh vừa thu lại, thân hình của Mạc Cầu hiện ra.

Mưa rơi nặng hạt, lá cây nhu nhược không chịu nổi sức tàn phá của nó liền bị uốn cong, mà thân hình của Mạc Cầu vẫn đang thẳng tắp.

Thiên La công bảo vệ toàn thân, giọt mưa vừa chạm đến da thịt của hắn liền lập tức vỡ vụn, bắn ra tứ phía.

Mà bóng người của Mạc Cầu cũng đánh vỡ màn mưa nặng hạt, đi thẳng đến nơi xa.

Sau khi chạy ra khỏi thành, hắn vẫn luôn chọn đường mòn, vào rừng rậm, vì đề phòng bị người khác phát hiện hành tung.

Lấy tiễn thuật đả thương người, làm cho quân số truy binh giảm xuống, vì tránh bị người vây giết.

Nhưng những thủ đoạn này chỉ có thể ngăn cản người bình thường, trong số truy binh cũng có cao thủ, cần phải áp chế một chút nhuệ khí của bọn họ.

Chỉ có như vậy thì mới xem như là an toàn!

Bây giờ kiếm pháp đã có thành tựu, vả lại hôm qua Mạc Cầu cũng đã chọn được mục tiêu, lúc này nên triển lộ ra tài năng.

Trong rừng rậm, Mạc Cầu gánh đao vác kiếm bước đi như bay, không bao lâu liền đã đi tới một khu vực rộng lớn.

Ở giữa có ba cái túp lều vải giản dị.

Thỉnh thoảng có hai túp lều vải trong đó lại truyền ra những tiếng kêu rên thảm thiết, hiển nhiên những người ở trong lều đều là thương binh.

Trong túp lều cuối cùng có ánh nến chập chờn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đang di chuyển, hơn nữa còn không có tạp âm giống như 2 túp lều còn lại.

"Đại bộ đầu Âu Dương Việt, cao thủ Luyện Tạng, dương danh với Long Hình Bát chưởng, thực lực cường đại, là người dẫn đầu của đội ngũ này."

Mạc Cầu vừa nghĩ vừa bước không ngừng, thân hình giống như một mũi tên từ trong rừng rậm phóng thẳng tới túp lều vải cuối cùng kia.

"Bành!"

Chân hắn đạp lên đất mặt, Long Xà kình bộc phát, bùn nhão bắn tung toé, thân hình lập tức lại xông ra hơn một trượng.

Chỉ trong mấy hơi thở Mạc Cầu liền xuất hiện trong tầm mắt của thủ vệ.

"Ai?"

"Có địch xông vào doanh trại!"

Tốc độ của Mạc Cầu quá nhanh, lính gác chỉ vừa xác định là địch nhân, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị xông phá phòng tuyến.

"Bạch!"

Trường đao ra khỏi vỏ, nghênh không bạo trảm.

Lều vải cứng cỏi bị một đao này chém tách ra, cũng lộ ra bóng người đang tràn đầy kinh ngạc ở bên trong.

"Âu Dương Việt, tiếp ta một đao!"

Mạc Cầu hét lớn một tiếng, thân hình mang theo những giọt mưa nặng hạt lao thẳng vào trong lều vải, xông thẳng tới gã đại hán cường trán ở chính giữa kia.

Khí thế hung hung, nhân đao tương hợp, uy thế của Mạc Cầu làm cho những người ở trong lều đều phải nín thở.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

"Là ngươi!" Âu Dương Việt lạnh giọng hét lên, sau đó thì vừa sợ vừa giận:

"Họ Mạc, ngươi thật to gan, Tây thiên có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa tự chui vào."

"Thật sự là muốn chết!"

Trong tiếng rống to, Âu Dương Việt không lùi mà còn tiến tới, thân hình nhảy ra khỏi chủ vị, chưởng thế như du long đón đánh đao quang.

Long Hình Bát chưởng —— Phi Long thức!

Thân là cao thủ Luyện Tạng, một một hít một thở của Âu Dương Việt đều mang theo cự lực, cho dù gã ta vội vã phát lực nhưng uy thế vẫn rất cường hãn.

Chưởng thế xuất hiện liền mang theo cuồng phong gào thét, thậm chí những giọt mưa nặng hạt đều bị gió cuốn bay ngược ra ngoài.

"Hừ!"

Mạc Cầu hừ lạnh, thân hình không thay đổi, đao thế trở nên lăng lệ hơn.

Tống thị đao pháp —— Kinh Hàn Nhất đao!

Chiêu đao pháp này có ý cảnh quyết tuyệt, đao xuất vô hối, khí thế giống như cùng địch câu phần.

Âu Dương Việt chớp động đôi mắt, địa vị của gã trong chúng bộ khoái là người gần với Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn nhất, đương nhiên là sẽ không dại gì đi liều mạng lưỡng bại câu thương với Mạc Cầu.

Âu Dương Việt thân ở giữa không trung, biến hóa chưởng thế, như là xuyên hoa hồ điệp từ bốn phương tám hướng đánh về phía đao quang.

"Bành!"

"XÌ... Lạp. . ."

Kình khí bạo minh, hai người giao thoa liền rơi xuống.

Thân hình Mạc Cầu không thay đổi, nhưng Âu Dương Việt lại giật giật khóe mắt, vô thức liếc sang đầu vai của mình.

Ở nơi đó, có một vết ngấn trường đao thình lình xuất hiện.

Thân là cao thủ Luyện Tạng mà gã lại bị thương chỉ trong một chiêu?

Cho dù đối phương có chuẩn bị mà đến, Âu Dương Việt vội vàng nghênh địch, nhưng cũng điều này cũng đã nói rõ người tới có thực lực không kém.

Một gã đại phu tinh thông kiếm pháp?

Nói nhảm!

Người trẻ tuổi trước mặt này, e là cũng là một vị cao thủ Luyện Tạng hàng thật giá thật giống như gã ta.

"Đại nhân cẩn thận!"

"Hảo tặc tử!"

Thẳng đến lúc này thì những người khác ở trong lều vải mới kịp phản ứng, nhao nhao đứng dậy hét lớn vài tiếng.

Mà đúng lúc này, Mạc Cầu lại tiếp tục lao tới Âu Dương Việt.

Chẳng qua lần này Âu Dương Việt lại không muốn giao phong trực diện với hắn nữa, gã ta lập tức lui về phía sau, đồng thời trong miệng còn rống to:

"Các huynh đệ, cùng tiến lên!"

Lời còn chưa dứt, Mạc Cầu đã xoay vòng giữa không trung, chín thanh phi đao giống như Thiên Nữ Tán Hoa xạ kích khắp 4 phương tám hướng.

Thiên Tự Cửu Đả!

Hết cửu đao này lại tới cửu đao khác.

Mười tám thanh phi đao không chỉ ngăn lại động tác của những người khác, cũng khiến cho Âu Dương Việt phải dừng lại né tránh.

Năm đó, Trương hộ viện chẳng qua chỉ là Đoán Cốt có thành tựu mà danh khí đã không kém hơn Luyện Tạng, hiện giờ Mạc Cầu đã mạnh hơn Trương hộ viện, thủ pháp ám khí cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Lúc này chỉ thi triển phi đao đúng là đã có thể dựa vào sức một mình ngăn cản lục đại bộ khoái, bao gồm một vị cao thủ Luyện Tạng.

Sắc mặt Âu Dương Việt trở nên âm trầm, phát huy toàn bộ thân pháp sở học, toàn lực né tránh phi đao.

Đồng thời trong lòng gã thầm hận:

Cứ để cho ngươi càn rỡ trước đã, đợi khi sử dụng hết ám khí, bọn ta cùng nhau ra tay thì dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng phải. . .

"Coong!"

Ngay lúc gã đang âm thầm suy tính trong lòng thì đột nhiên trước mắt sáng lên, lập tức có một cỗ hàn ý cực hạn từ xương hông xông thẳng lên trán.

Phập!

Kiếm quang!

Một luồng quang mang sắc bén cắt đứt màn đêm, chiếu rọi lên đôi mắt của Âu Dương Việt, ngoài luồng kiếm quang này ra thì gã không còn cảm thấy vật gì khác nữa.

Sau một khắc.

Âu Dương Việt chỉ cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ nhỏm, giống như có thể bay lên một cách nhẹ nhàng, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Vào thời khắc cuối cùng trước khi hôn mê, Một giọng nói cởi mở bay vào trong màng nhĩ, càng ngày càng xa:

"Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu như lại tiếp tục đuổi theo thì đừng có trách ta xuất thủ vô tình!"

Làm sao có thể?

Ở chỗ này, cộng thêm cả bản thân mình liền có ba vị Đoán Cốt, một vị Luyện Tạng, lại được trang bị đầy đủ vũ khí, vậy mà hắn lại có thể lui tới tự nhiên.

Vả lại

Mình còn bị hắn. . .

"Bành!"

Cơ thể Âu Dương Việt rơi xuống đất, ý thức lâm vào hôn mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận