Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 836. Đồ Long

Chương 836. Đồ Long


Người dịch: Whistle

Diêm La Pháp Thể cộng thêm ba mươi vạn lực lượng Thiên Binh gia trì đã làm cho lực lượng nhục thể của hắn tăng cao.

Mấy vạn Tiên dân Di tộc nhìn như không nhiều, nhưng mỗi người đều là cao thủ, trong đó không thiếu Bát giai, thậm chí Cửu giai.

So với hai mươi vạn người của Tộc Khương thì mạnh hơn quá nhiều.

Cự lực kinh khủng đột nhiên xuất hiện, cho dù chưa chân chính tràn vào trong cơ thể thì vẫn làm cho Diêm La Pháp Thể của hắn xuất hiện dấu hiệu không cầm cự nổi nữa.

"A!"

Mạc Cầu giận dữ gầm lên một tiếng, hai chân đạp không, mây mù lăn lộn dưới chân, khí lãng cuồn cuộn, hai tay giơ cao ngăn chặn hai chân của cự long.

"Răng rắc răng rắc. . ."

"Bành!"

Thiên binh Phù văn chi giữ vững được một sát na liền vỡ nát.

Toàn Chân đạo bào, Minh Vương Giáp cũng bị lõm vào.

Bất quá cho dù hai món bảo vật này đã bị hao tổn thì vẫn có thể tự động sửa chữa, thoáng chốc liền phục hồi như cũ.

Long giác đánh vỡ Minh Vương giáp, nhưng lại dừng lại trước Diêm La Pháp Thể.

"Sát!"

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, khép mạnh hai tay.

Tinh thần trong thức hải điên cuồng lấp lóe, chỉ trong nhát mắt, bí pháp dương thế, võ kỹ âm phủ, thần thông huyết mạch của Táng Long Thiên đều hòa làm một thể.

Cự lực vô tận bộc phát, giống như thiên băng địa liệt, lực lượng ngũ hành vỡ vụn, một vùng hư không cũng bị cự lực làm cho vặn vẹo.

Còn có Cực Âm Chân Hỏa Nhị chuyển tràn vào trong cự lực cuốn lấy lân giáp của nó.

"Bành!"

Một người một rồng nhanh chóng lùi lại.

Cơ thể Mạc Cầu run rẩy, da thịt trên tay tróc ra, máu thịt be bét, phần đầu của con cự long ở đối diện cũng bị đánh vỡ lân giáp.

Trận giao thủ vừa rồi bất phân thắng bại.

Nhìn qua thì dường như cự long bị thương nhẹ hơn Mạc Cầu.

Nhưng trên thực tế thì Cực Âm Chân Hỏa Nhị chuyển vẫn còn đang tàn phá bừa bãi ở trong cơ thể nó, mà Mạc Cầu chỉ bị thương ngoài da, nhìn thì kinh khủng nhưng lại không có trở ngại gì.

Sau khi Cực Âm Chân Hỏa đạt tới Nhị chuyển thì ngay cả Long tộc Thập Nhất giai cũng khó có thể áp chế được.

"Rống!"

Cự long bị đau, nhịn không được ngửa mặt lên trời gào thét, Long khu ngàn mét đột nhiên lao tới trước.

Rồng, có thể lớn có thể nhỏ, có thể ẩn có thể tàng.

Lúc này, cơ thể nó đã biến thành một vệt lưu quang không đáng chú ý, trong nháy mắt đã nhào tới gần, rồi lại hiển lộ ra Long khu dài ngàn mét kia, long trảo lao tới đầu Mạc Cầu.

Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.

Chúc Viêm là con Xích Hỏa Thần Long đã sống vài vạn năm, Long khu trải qua thiên chuy bách luyện, mỗi một giọt máu đều có thể tạo ra một vị thiên tài tu hành.

Mỗi một chiếc vảy rồng trên người đều có thể rèn luyện được Pháp bảo.

Long khu nhúc nhích, bộc phát ra lực lượng ẩn chứa trong cơ thể dài ngàn trượng này, thuật sát phạt của nó còn mạnh hơn cả võ đạo của nhân tộc.

Đặc biệt là còn có nhiệt độ cao.

Nhiệt lượng cực cao này làm cho Mạc Cầu cảm thấy như mình đang ở vùng biên của mặt trời, Tinh nguyên trên người đang bị tiêu hao rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi mà Nguyên Anh đã lộ ra dấu hiệu mệt mỏi.

Chênh lệch thật sự quá lớn.

Mặc dù hiện giờ Mạc Cầu có thể dựa bí pháp và lực lượng Thiên Binh gia trì để có thể đối kháng với nó được một chốc, nhưng dù sao thực lực chân chính của hắn cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ.

Lấy sức của một đứa trẻ để vung cự chùy vốn đã rất gian nan rồi, huống chi còn phải chiến đấu với kẻ mạnh hơn mình.

"Bành!"

Một người một rồng tiếp tục chạm vào nhau.

Toàn Chân đạo bào hóa thành một vệt lưu quang chui vào trong Đan điền, trong vòng mấy năm sẽ không thể sử dụng được.

Minh Vương Giáp cũng bị long trảo đánh ra vô số vết nứt, không biết đã có bao nhiêu mảnh giáp bị vỡ, ngay cả Pháp thể ở bên trong cũng xuất hiện một vết cào rất sâu.

Diêm La Pháp Thể không chỉ là Nhục thân, mà còn dung hợp với Nguyên Anh.

Pháp thể bị thương thì Nguyên Anh cũng bị tổn hại.

"Hừm!"

Mạc Cầu kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt ngưng tụ, bách khiếu trên người mãnh trùng hơn ba trăm vệt hỏa diễm kiếm quang đan xen giữa không trung, bao phủ cự long vào trong.

Thập Phương Sát giới!

"Bạch!"

Vầng sáng u ám màu đen bao phủ tứ phương.

Sát cơ triệt để đông kết cự long ngàn trượng, chỉ là lực lượng sát phạt tràn ra bên ngoài thôi cũng đã làm cho đám truy binh của Long tộc phải dừng lại.

Đám Quỷ vật kia thì càng cuồng loạn trong lòng.

"Cạch!"

Một tiếng nứt vang lên.

Thập Phương Sát Giới giống như là hổ phách nhốt con cự long vào bên trong, nhưng cự long lại không cam lòng bị nhốt, thân thể lắc lư, xung quanh người nó xuất hiện rất nhiều vết rách.

Mạc Cầu biến sắc, lập tức hét lớn:

"Động thủ!"

"Cửu thiên thượng huyền, ban thưởng ta Thần thông. . ."

Đám Tiên dân Di tộc đang ẩn giấu ở bốn phía nghe tiếng liền bước ra, vị Thái Thượng trưởng lão cầm quải trượng trong tay cũng mở miệng niệm chân ngôn, ánh mắt hiện ra vẻ cuồng nhiệt, giơ cao quải trượng trogn tay chỉ về phía Thần long ở chân trời xa xa.

"Thiên La Địa Võng!"

"Oanh. . ."

Từng sợi xiềng xích vô hình đột nhiên xuất hiện, một đầu kết nối với hư không, một đầu còn lại chui vào trong cơ thể Thần long, ngàn vạn sợi xiềng xích đột nhiên bị kéo căng ra.

"Coong!"

Cự long lập tức bị đình trệ.

Cho dù thực lực của nó cao tới Thập Nhất giai, nhưng bị Thập Phương Sát giới và Thiên La Địa Võng trói lại liền không thể thoát được.

Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, nó đã không thể động đậy.

"Hô. . ."

Trên một đỉnh núi, Thái Hạo vô thanh vô tức xuất hiện.

Tóc dài phấp phới, tay cầm trường cung, hơi cong người xuống, một thanh trường đao được cài trên dây cung xem như mũi tên.

Xạ Nhật Cung!

Bách Tịch Đao!

"Băng. . ."

Dây cung rung động, hư không run rẩy.

Lực lượng vô hình vây quanh ông ta, những dãy núi dưới chân, vô số con Long tộc ở phía chân trời đều không nổi bật bằng cây cung trên tay Thái Hạo.

Tất cả người, quỷ, rồng đều vô thức nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh núi mà Thái Hạo đang đứng.

"Băng!"

Hư không run rẩy.

Đỉnh núi nổ tung, núi đá hóa thành tro bụi, ngọn núi to lớn đột ngột biến mất không thấy gì nữa, chỉ có một tia sáng lướt ngang chân trời.

Ánh sáng thuần túy, tốc độ nhanh đến mức vượt qua cực hạn của thời không, cũng nằm ngoài nhận biết của thần niệm.

Khi Thần niệm phát hiện ra tia sáng kia thì nó đã đi qua đó mất rồi.

"Ngang!"

Tiếng gào thét thê lương, hoảng sợ tràn vào trong nhận biết.

Bách Tịch Đao được thần lực của Xạ Nhật Cung gia trì đã chém vỡ một cái sừng rồng, xuyên qua đầu rồng, từ phía sau lưng rồng đâm ra.

Cự lực kinh khủng mang theo sát ý trảm diệt tất cả sinh cơ xộc lên não rồng.

"Tốt!"

Mông Sơn gầm nhẹ, vẻ mặt hưng phấn.

Đế Khốc nắm chặt hai tay, mặc dù không lên tiếng, nhưng cũng đang khó mà kiềm chế được sự kích động.

Chỉ cần giết được con Long tộc Thập Nhất giai này thì đám truy binh ở phía, dù có nhiều hơn, thì cũng chẳng làm nên trò trống gì, bên mình chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong.

Dù sao.

Kém một cấp, cách biệt sẽ như một trời một vực.

Nhưng bọn hắn lại không phát hiện ra, Thái Hạo vừa từ đỉnh núi rơi xuống đã tỏ vẻ ngưng trọng, trong mắt không có vẻ gì là vui mừng, hai mắt Mạc Cầu cũng co rụt lại.

"Rống!"

Cho dù là chém gãy sừng rồng, xộc lên não rồng, xé rách một bên long khu, nhưng Chúc Viêm vẫn chưa chết, ngược lại thì chuyện này còn làm cho nó cực kỳ giận dữ.

"Chết!"

Mạc Cầu quát khẽ, Bách Tịch Đao vừa xuất hiện trong lòng bàn tay thì đã hung hăng bổ tới.

Chúc Viêm đã bị thương, còn chưa khôi phục liền bị chặt trúng một đao, cơ thể to lớn của nó bay ngược ra sau, vừa bay vừa phun máu tươi.

"Không may rồi!"

Hai mắt Mông Sơn co rụt lại, thu liễm ý mừng:

"Thực lực của đám người kia giảm xuống rồi."

Xác thực.

Vừa rồi Mạc Cầu không cần đao liền có thể làm cho Long tộc Thập Nhất giai bị thương, vậy mà hiện nay đã vung Bách Tịch Đao mà cũng chỉ có thể làm cho đối phương trọng thương.

Một đao toàn lực của hắn chỉ có thể làm cho vết thương từ cung tên rộng hơn.

Nhìn thì uy lực bất phàm, nhưng kỳ thực tác dụng cũng không lớn.

"Đi!"

Dương Hầu quyết định rất nhanh:

"Chúng ta đi trước."

"Đừng vội." Trong mắt Đế Khốc hiện raver giãy dụa, cắn răng nói:

"Chờ một chút."

"Còn chờ cái gì?" Thừa Thiên hầu hừ lạnh:

"Trợ thủ của ngươi không yếu, nhưng muốn chống cự được Long tộc Thập Nhất giai thì vẫn còn có chút chênh lệch."

"Đợi thêm một chút đi!"

Tần Thanh Dung vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói:

"Hắn không dễ thua như vậy."

Đang khi nói chuyện.

Xích Hỏa Thần Long bị trọng thương đã bị đám Long tộc ở sau lưng vây quanh, vừa lui lại điều dưỡng vừa giận dữ gào thét với Mạc Cầu.

Rất hiển nhiên.

Chỉ cần nó vừa khôi phục liền sẽ tiếp tục vọt tới.

"A. . ."

Mạc Cầu a một tiếng, vẻ mặt ngưng nhiên.

Lập tức vỗ nhẹ lên trán một cái, ba mươi vạn Thiên Binh chi lực đột nhiên tràn vào Đại La Pháp nhãn, vầng sáng yếu ớt lập tức bao phủ phạm vi ngàn dặm trước mặt.

"XÌ.... . ."

Mạc Cầu chỉ cảm thấy hoa mắt, trên trán tràn ra vô số máu tươi, giống như bị trọng trùy đập vào vậy.

Mà vầng sáng mà Đại La Pháp Nhãn lóe lên lại vô cùng rõ ràng, thậm chí còn làm cho vùng hư không ở trước mặt sụp đổ.

Những con Long tộc từ Bát giai trở xuống liền bị cự lực vặn vẹo.

Bát giai trở lên cũng vô lực giãy dụa.

"Hô!"

Mạc Cầu há miệng phun ra một cái.

Năm đoàn bọt khí từ trong Đại La Pháp Nhãn bay ra, nhẹ nhàng trôi về phía Long tộc.

Không tốt!

Mắt rồng của Chúc Viêm trợn to lên, thầm kêu không ổn, sau một khắc chỉ thấy một lực lượng hủy diệt cực hạn quét ngang phạm vi chiếu rọi của Đại La Pháp Nhãn.

"Ầm ầm. . ."

Chỉ một thoáng.

Không biết đã có bao nhiêu Long tộc bị phá thành mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung toé, Long châu, Long hồn cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Trong mắt Chúc Viêm hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể im lặng gào thét, trơ mắt nhìn xem Long khu của bản thân bị Thái Cổ Độc Hỏa đốt cháy, tàn phá hầu như không còn.

"Bành!"

Theo từng đoàn hỏa diễm nổ tung, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận